“Lão tử trước tiên sẽ giết chết ngươi!”
Tư Hạo Lam tức giận tới mức nổi trận lôi đình, hệ thống trên miệng kêu gào rất lợi hại, trên thực tế vẫn rất sợ hãi Tư Hạo Lam, nhanh chóng co lại thành một ánh sáng trắng, lóe lên rồi chạy đi.
Gian phòng rộng rãi lúc này yên tĩnh không hề có một tiếng động, Tư Hạo Lam chống hông, đứng trong căn hộ của ảnh đế, lồng ngực kịch liệt chập trùng, qua chốc lát hắn tàn bạo mà hướng không trung vung nắm đấm lên.
Hắn cúi đầu, Lý Tinh Hà vẫn còn nằm trên mặt đất ngủ say như chết, hắn mặt tối sầm bước tới, dùng mũi chân tàn nhẫn đá vào bụng Lý Tinh Hà một cước.
Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, bị người ta lợi dụng cũng không biết, còn ngủ tới trời đất đen kịt.
Bụng truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, Lý Tinh Hà bất ngờ tỉnh dậy, mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mặt có một cái đầu nho nhỏ, mũi ra mũi mắt ra mắt, đối diện y, cách y đại khái chừng 10 cm.
“A!” Lý Tinh Hà nhảy bật dậy khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm món đồ kia, kinh hồn khiếp đảm, một lát sau mới phát hiện cái đầu tại sao lại nhìn quen mắt như vậy.
“Đó là đầu của giải thưởng điện ảnh của ngươi.” Lý Tinh Hà lúc này mới ý thức được sự tồn tại của một người khác, xoay người qua liền nhìn thấy Tư Hạo Lam đang căng mặt, nét mặt giận dữ mà nhìn y.
“Hạo, Hạo Lam quân…” Lý Tinh Hà theo bản năng mà lùi lại mấy bước, mê man dò hỏi, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này, ta tại sao lại ở chỗ này.”
Tư Hạo Lam đánh giá Lý Tinh Hà từ trên xuống dưới, bộ dáng ngu ngốc, xác định là nguyên bản. Hắn nở nụ cười nhìn Lý Tinh Hà, cười đến mức so với quỷ còn đáng sợ hơn, bẻ khớp tay phát ra tiếng ‘răng rắc răng rắc’, nói: “Đến đây, ta chậm rãi nói cho ngươi nghe đầu đuôi sự tình.”
Kha Lâm luôn ở trong khách sạn chờ đợi tin tức. Y siết chặt điện thoại di động của Tư Hạo Lam, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, không chịu buông tay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc mặt của y càng ngày càng tái nhợt. Ai cũng không biết Lý Tinh Hà đột nhiên làm khó dễ mang Tư Hạo Lam đi là muốn làm gì, chỉ có thể xác định một điều khẳng định không phải chuyện tốt.
Ngay cả Mai Khâm cũng bị từ trong nhà triệu đến, vội vội vàng vàng đuổi vào trong thành phố đi tìm Tư Hạo Lam.
Lý Chính Tường chủ động đưa ra những địa điểm Lý Tinh Hà có thể tới, đám người của Kha Lâm từng nơi từng chỗ đi tìm người.
Mãi đến tận khi điện thoại di động của Tư Hạo Lam đột ngột vang lên tiếng chuông.
Tâm tư cứng ngắc của Kha Lâm trong nháy mắt hoàn hồn, y trước tiên nghe điện thoại, ngón tay ấn nút nhận có chút run rẩy. Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm lười biếng của Tư Hạo Lam: “Này, tới đón ta a.”
Chờ đến khi Mai Khâm mang người đuổi đến địa điểm Tư Hạo Lam cung cấp, họ phát hiện dưới tòa nhà có một đám… người giao thức ăn mặc áo khoác đủ màu.
Mai Khâm dẫn đám mãnh nam mặc tây trang đen đi vào thang máy, mấy người giao thức ăn mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn cũng chen vào: “Các anh em, nhường một chút.”
Chàng trai đứng cạnh bảng thang máy thân thiện hỏi mọi người: “Mọi người đi lầu mấy?”
Tất cả mọi người trong thang máy trăm miệng một lời mà nói: “Tầng cao nhất.”
Sau đó mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chờ đến tầng cao nhất, Mai Khâm trước hết lao ra khỏi thang máy, tìm tới số phòng Tư Hạo Lam nói, kết quả phát hiện cửa mở, nhóm thanh niên không ngừng ra ra vào vào trong đó giao thức ăn.
Mai Khâm vào nhà thì thấy Tư Hạo Lam đang ngồi cạnh bàn ăn ăn uống uống thỏa thuê, trên bàn bày một chồng hộp đóng gói, Lý Tinh Hà ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu dùng một tuýp keo cường lực 502, đang hao tâm tổn sức mà dính cái đầu chiếc cúp trở lại.
“Tư, Tư thiếu gia, cậu không sao chứ?” Cảnh tượng này cùng trong dự đoán của Mai Khâm hoàn toàn khác nhau, anh trong nháy mắt bối rối.
Lý Tinh Hà nghe thấy động tĩnh, quay đầu, lập tức bại lộ vết bầm ứ máu nơi hốc mắt trái. Y nhìn như con gấu trúc, không hề còn chút hình tượng của ảnh đế, ai oán mà nhìn Mai Khâm.
“Tại sao lại là ngươi đến? Ta chẳng sao cả.” Tư Hạo Lam vừa nhét một miếng cá nướng mới được chuẩn bị lúc nửa đêm vào miệng, vừa nói, “Ngươi đợi chút nha, ta rất nhanh là xong rồi, lúc nãy khiến ta đói bụng quá, vừa đánh người xong phải ăn chút gì đó bổ sung thể lực.”
Lý Tinh Hà xoay đầu trở lại, tiếp tục cùng pho tượng trong tay phân cao thấp.
Mấy người giao hàng nối đuôi nhau tiến vào trong phòng, đem thức ăn xếp đầy một bàn. Mai Khâm chờ Tư Hạo Lam ăn một lúc mới nói: “Tiên sinh rất lo lắng cho cậu.”
Tư Hạo Lam nghe vậy thì thả gà rán trong tay xuống, dùng khăn giấy lau miệng, nói: “Thế đi thôi.” Trước khi đi, hắn trừng Lý Tinh Hà, “Đem tất cả mọi thứ thanh toán, quản lý tốt cái đầu của chính mình, lần sau lại bị hệ thống lợi dụng sơ hở, ta đem ngươi đánh tới suốt đời không đóng phim được.”
Lý Tinh Hà thở dài, thả công việc trong tay xuống, chắp tay nói với Tư Hạo Lam: “Lần này bị người lợi dụng là ta không đúng.” Y liếc mắt nhìn sang Mai Khâm, nói: “Ta trở lại sẽ khuyên nhủ Lý tiên sinh, sẽ không dây dưa cùng Kha gia nữa.”
Sau khi Lý Tinh Hà tỉnh lại, Tư Hạo Lam một bên đánh y, một bên nói tất cả mọi chuyện cho y nghe. Y cũng hiểu được trước đây mình bị hệ thống làm mù mắt, vào giờ phút này cũng không muốn gọi Lý Chính Tường là cha nữa.
Lúc đó y tại sao lại cho là Lý Chính Tường giống như sư tôn của y vậy, sư tôn đạo đức tốt, lòng mang muôn dân, Lý Chính Tường ra vẻ đạo mạo lại không kiềm giữ được dục vọng của chính mình. Y thực sự là mắt bị mù.
Tư Hạo Lam đứng lên, theo Mai Khâm đi ra ngoài. Mai Khâm mang người đến vốn là muốn dạy dỗ Lý Tinh Hà một trận, nhưng rõ ràng Tư Hạo Lam trước tiên đã đánh người ta. Anh suy nghĩ một chút vẫn không nuốt trôi được cơn giận này, nói với Lý Tinh Hà: “Tiên sinh nhà tôi rất tức giận, nhất định sẽ có hành động. Cậu chờ xem.”
“Này, trong này có hiểu lầm a…” Lý Tinh Hà có nổi khỗ khó nói, mặt đầy xoắn xuýt, trơ mắt nhìn Tư Hạo Lam cùng Mai Khâm mang người rời đi.
Lúc bọn họ trên đường trở về, Mai Khâm gọi điện thoại cho Kha Lâm, báo bình an cho y, sau đó quản gia ngồi trong xe nói với Tư Hạo Lam: “Tiên sinh thật sự rất lo lắng, cậu không có chuyện gì là tốt rồi.”
Chuyện ngày hôm nay quả thực phát sinh bất ngờ không kịp trở tay, Tư Hạo Lam chính mình cũng không ngờ tới. Hắn nghĩ về Kha Lâm, trong lòng mềm mại, bảo, “Trở về ta sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy.”
Mai Khâm lúc này mới yên lòng.
Xe hơi đưa bọn họ trở về khách sạn, hôm nay đã không còn thời gian chạy về Kha gia, ngay cả Mai Khâm cũng tạm thời ở lại một gian phòng khác. Kha Lâm ở bên ngoài khách sạn chờ đợi rất lâu, mãi đến khi nghe được tin báo Tư Hạo Lam an toàn mới vào trong phòng khách sạn, Tư Hạo Lam hỏi số phòng rồi lên lầu tìm y.
Tư Hạo Lam đẩy cửa ra, đạp lên thảm trải sàn đi vào trong phòng. Hắn nhìn thấy Kha Lâm đang ngồi trên xe lăn, không hề cử động mà theo dõi hắn, trong tay siết chặt điện thoại di động của hắn.
Kha Lâm cau mày, ánh mắt phảng phất như có hình dạng, đôi mắt phượng lưu luyến trên người Tư Hạo Lam, đuôi mắt đều hơi đỏ lên, Tư Hạo Lam cảm thấy mình sắp bị y nhìn tới mức đâm thành một cái lỗ rồi.
Tư Hạo Lam đưa tay ra vỗ vỗ lồng ngực cùng cánh tay của chính mình, thậm chí còn xoay một vòng, sau đó mới nói: “Xem nè, hoàn hảo không chút tổn hại.”
Kha Lâm lúc này mới nháy mắt mấy cái, dời ánh mắt, buông cái điện thoại di động kia để qua một bên, giơ tay xoa xoa mi tâm, một bộ dáng rất mệt mỏi.
“Tôi muốn giết Lý Tinh Hà.” Y trầm giọng nói, “Đem nó treo lên, trước tiên đánh trăm lần, rồi lại giết trăm lần.”
Trơ mắt nhìn Tư Hạo Lam bị ép buộc bắt đi, sau đó biến mất mấy giờ đồng hồ, trời mới biết mấy tiếng này y mang theo tâm tình gì, giờ nào khắc nào cũng đề phòng lo lắng.
Y sợ sệt rằng Lý Tinh Hà sẽ làm chuyện gì điên rồ, sợ sệt rằng Tư Hạo Lam sẽ chịu khổ.
Tư Hạo Lam nghe thấy Kha Lâm nói như vậy, nở nụ cười.
Hắn đi tới bên người Kha Lâm, cúi người xuống, ôm chặt Kha Lâm đang ngồi trên xe lăn.
Hắn đem đầu chôn ở một bên cổ của y, cảm thụ được sự lạnh lẽo cùng mùi thơm ngát trên người Kha Lâm, ôn nhu nói: “Ta đã đánh hắn một trận, tin tưởng ta, ta rất mạnh, không có việc gì.”
Sau khi Tư Hạo Lam biết được nguyên nhân đằng sau tất cả mọi chuyện từ chỗ hệ thống, khi đối mặt với Kha Lâm hắn có cảm ngộ mới.
Hắn không tiếp tục vì bệnh cũ mà nghi hoặc, trái lại rất an lòng.
Trên người hắn có hai loại sức mạnh đan dệt, một là tình yêu, hai là chương trình thần phục. Hắn ôm Kha Lâm, hai chân như nhũn ra, chậm rãi ngã khuỵu trên mặt đất.
Hắn trước đây vẫn cho là bởi vì run chân nên mới bị mặt đỏ tim đập, bây giờ suy nghĩ một chút, căn bản không phải như vậy.
Hắn thử đem hai loại cảm giác này phân tách ra, không tiếp tục chống lại bản năng của mình. Khi đối mặt với Kha Lâm, mất đi tất cả sức mạnh thì thế nào, Kha Lâm đem lại cho hắn cảm giác an toàn không thể nào so sánh được. Tư Hạo Lam ý thức được rằng Kha Lâm tuy vẫn thường phô trương thanh thế, trong miệng kêu trừng phạt trừng phạt, kỳ thực ở trên thế giới này, người khó tổn thương hắn nhất chính là y. Hắn nguyện ý quăng mũ cởi giáp ở trước mặt Kha Lâm.
Nghĩ như thế, Tư Hạo Lam mềm nhũn trong lồng ngực Kha Lâm, từ bám lấy bờ vai của y chuyển sang ôm eo, đầu nhẹ nhàng đặt tại bụng Kha Lâm, thân thể ngồi vào giữa hai đùi vô lực của y.
Cái tư thế này… Thân thể Kha Lâm cứng đờ.
Tư Hạo Lam không hề hay biết, bắt đầu hưởng thụ trái tim đập nhanh hơn sau khi đã từ bỏ việc chống cự.
Hắn ngoan ngoãn mà thuận theo, dẹp bỏ đi chương trình cưỡng chế thần phục kia, hắn có thể tập trung vào cảm giác của mình, hô hấp dồn dập, cả người tỏa nhiệt không còn là chuyện đáng sợ, loại cảm giác đó trong nháy mắt trở nên ngọt ngào mà thoải mái.
Tư Hạo Lam yên lặng điều chỉnh tâm thái cùng hô hấp, dần dần bình tĩnh lại.
Kha Lâm nhận ra biến hóa của hắn, người trong ngực mới đầu nóng bỏng biến thành ấm áp, cả người dựa vào y, mềm mại vô cùng như một món đồ chơi bằng lông cỡ lớn.
Kha Lâm cho rằng chuyện vừa rồi vẫn khiến hắn sợ hãi, sờ sờ tóc của hắn, nói tiếp: “Tôi vẫn còn muốn giết Lý Tinh Hà.”
Tư Hạo Lam chôn ở trong ngực y, cười nói: “Muốn giết thì cứ giết đi, nhớ nhổ lông.”
Kha Lâm không tiếng động thuận theo mái tóc lần tới phía sau cổ hắn, Tư Hạo Lam theo bản năng run rẩy.
Da dẻ trắng trẻo biến thành hồng nhạt, càng lộ vẻ yếu đuối, Kha Lâm trở tay khóa lại cần cổ Tư Hạo Lam, nói: “Cho dù em ở bên cạnh tôi nhưng vẫn bị người khác cướp đi mất, thật muốn đem em nhốt lại, dùng dây xích trói lên, như vậy ai cũng không nhìn thấy được em, ai cũng không thể đem em đi.”
Tuyên ngôn điển hình của Kha Lâm dưới hình thức biến thái. Tư Hạo Lam cảm thụ được cảm giác mát mẻ trên cổ, nghĩ thầm Kha Lâm thật sự rất thiếu thốn cảm giác an toàn, từ đầu vụ còng tay tới bây giờ, hết lần này đến lần khác muốn khóa hắn lại, sợ hắn bỏ đi.
Hẳn là sự phản bội của mẹ y làm cho y không thể tin tưởng người khác, luôn muốn dùng biện pháp giam cầm để nhốt lại những món đồ vật y để ý.
Tư Hạo Lam ngẩng đầu lên, thẳng lưng, dễ dàng kéo bàn tay y từ trên cổ hắn xuống, nói: “Ta nói rồi, ta rất mạnh, không có ai có thể trói ta lại.”
Thần sắc của Kha Lâm trở nên ảm đạm, y nghi hoặc mà bảo: “Tôi trước đây có nuôi một con chim nhỏ bị thương, tất cả mọi người nói phải cho nó tự do, chờ tới khi thương thế của nó lành, tôi liền cho phép nó bay đi. Kết quả, có một ngày khi tôi về nhà, phát hiện nó bị một con mèo đùa giỡn tới chết ở ven đường, từ ngày hôm ấy tôi rất phiền muộn, cái gì mà tự do hay không tự do, còn không bằng tôi nhốt nó lại, ít nhất sẽ không để cho nó chết.”
“…” Thật sự là một câu chuyện bi thương. Tư Hạo Lam hơi cảm thấy cạn lời, nhưng vẫn tiếp tục nói rằng, “Ta không phải con chim kia, không ai có thể nhốt ta lại, nhưng ta nguyện ý ở lại bên cạnh anh.”
Kha Lâm giương mắt, đối diện với cặp mắt của Tư Hạo Lam.
Cặp mắt của Tư Hạo Lam thản nhiên mà sáng ngời, ánh mắt tinh khiết tới mức không có một tia tạp chất. Kha Lâm chạm vào đôi mắt đẹp đẽ của hắn, nói: “Được rồi, tôi tin tưởng em. Nếu chuyện như ngày hôm nay xuất hiện một lần nữa, tôi không bảo đảm sẽ phát sinh điều gì.” Y có lẽ thật sự sẽ giết chết Lý Tinh Hà.
Tư Hạo Lam lần thứ hai nhào vào trong lồng ngực Kha Lâm.
Ngốc a, hắn không có việc gì, người chân chính cần được lo lắng chính là bản thân Kha Lâm.
Tư Hạo Lam hối hận một trận, hắn đáng lẽ phải bắt lấy hệ thống, tháo dỡ nó ngay tại chỗ để chấm dứt hậu hoạn, để hệ thống chạy mất không biết được sau này nó sẽ làm ra chuyện thiêu thân gì.
Bất quá, xem hiện tại mà nói thì năng lực của hệ thống rất hạn chế, nói tới nói lui nó chỉ có thể làm việc xung quanh nội dung kịch bản của sách gốc, không thể bịa đặt. Lý Tinh Hà mặc dù coi như ngốc, nhưng dù gì y cũng là vai chính, sau khi thức tỉnh hệ thống hẳn sẽ không làm gì được y, vậy nên chỉ cần chăm chú quan sát những người có liên quan đến nội dung kịch bản khác mà đề phòng là được rồi.
Tư Hạo Lam ôm Kha Lâm, vỗ vỗ lưng y, không biết là đang an ủi y hay an ủi chính mình, nói rằng: “Anh yên tâm đi, ta có cái biệt hiệu, gọi là ‘Diêm Vương không nhận’, ngay cả Diêm Vương cũng không có biện pháp bắt ta, ta tuyệt đối có thể bảo vệ anh.”
Nếu mà hệ thống gây bất lợi đối với Kha Lâm, hắn liền kéo toàn bộ thế giới này theo tuẫn táng, hắn nói được là làm được.
Kha Lâm không hiểu Tư Hạo Lam đang nói cái gì, làm sao đột nhiên lại muốn bảo vệ y. Bất quá, tâm tình của y hoàn toàn được an ủi, sự phiền muộn, nôn nóng cùng phẫn hận dần dần được cái ôm ấm áp của thỏ bự hóa giải. Y rốt cuộc tin tưởng Tư Hạo Lam xác thực bình yên vô sự, không bị thương tổn, thế nhưng vẫn phải hiểu rõ sự tình, thuận tiện tính sổ sau.
“Mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kha Lâm trầm giọng hỏi, “Lý Tinh Hà tại sao lại muốn mang em đi? Em biến mất mấy tiếng, các em đã làm gì?”
Mấy điều này biết bắt đầu nói từ đâu đây. Tư Hạo Lam rất xoắn xuýt, nói dối cũng không được rồi, hắn quyết định thẳng thắn nói thật. Hắn ngẩng đầu lên, nằm nhoài trên đùi Kha Lâm, nghiêm túc nói: “Ta có một bí mật.”
Kha Lâm hơi sững người rồi phản ứng lại, cũng không quá sức kinh ngạc.
Như Tư Hạo Lam đã tự mình nói, hắn rất mạnh, sức mạnh này dường như từ lúc sinh ra đã mang theo, không giống như một người được nuôi dưỡng từ Tư gia hỏng từ trong xương kia, Tư Hạo Lam nhất định đã gặp chuyện gì đó đặc biệt.
Kha Lâm nhìn hắn, kiên nhẫn nói: “Là cái gì, em nói đi.”
Tư Hạo Lam nghiêm túc: “Ta là từ một thế giới khác xuyên qua.”
“…” Kha Lâm biểu tình trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng theo.
“Không chỉ có ta, Lý Tinh Hà cũng vậy, lúc ở thế giới khác ta cùng hắn có cừu oán, mỗi ngày đánh nhau, cho nên đến đây hắn luôn tìm ta quấy rầy. Ta lần này đã dùng nắm đấm dạy dỗ hắn xong xuôi, hắn hẳn là sẽ không tái phạm nữa.”
Tư Hạo Lam nói tới có bài có bản, Kha Lâm nghe mà ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm. Tư Hạo Lam nói xong, dùng ánh mắt vô tội mà chân thành nhìn y.
Kha Lâm từ từ giơ tay lên, tàn nhẫn mà tóm chặt lấy mặt Tư Hạo Lam, ma quái nói: “Em cho rằng tôi là thằng ngu đấy hả? Em có phải là sắp đóng bộ phim kỳ quái nào đó, lấy kịch bản đến lừa phỉnh tôi không?”