Tư Hạo Lam bị nhéo tới mức cả khuôn mặt đều biến dạng, Kha Lâm một khi không biết nên làm gì với hắn thì sẽ thích nhéo mặt của hắn.
May mà hắn lớn lên đẹp trai ngời ngời, bằng không mặt sẽ bị nhéo cho xệ luôn.
“Ta thực sự đang nói thật.” Tư Hạo Lam nỗ lực bảo trì mồm miệng rõ ràng giữa công kích của Kha Lâm, “Ta thật sự là từ một thế giới khác xuyên qua, tại thế giới cũ ta là một Ma Quân rất lợi hại, trên căn bản không người nào có thể đánh thắng được ta.”
“Đúng vậy nha, Ma Quân rất lợi hại.” Tâm trạng phiền muộn của Kha Lâm suốt buổi tối hoàn toàn bị hắn làm cho tan thành mây khói, lúc này vừa bực mình vừa buồn cười, nói, “Tôi còn tưởng em là con khỉ Bỉ Bỉ* nhảy ra từ tảng đá, quậy phá một chút liền rất vui vẻ.”
Tư Hạo Lam: “…” Không có cách nào câu thông.
Kha Lâm buông hắn ra, nhếch miệng, ẩn nhẫn mà nhìn hắn, nói: “Thôi, không muốn nói thì đừng nói.” Y lần thứ hai sờ sờ cần cổ Tư Hạo Lam, xác nhận trên thân thể của hắn không có vết thương ẩn giấu nào, “Tôi không hiểu em tại sao mỗi lần đều bao che Lý Tinh Hà, bịa ra mấy chuyện mơ giữa ban ngày để biện minh cho nó.” Lần trước còn bảo Lý Tinh Hà là đồng hương của hắn.
“Chờ đã, ta không có bao che hắn, hắn cùng ta thật sự là hai phe đối lập.” Tư Hạo Lam nghiêm túc nói, “Ta tuyệt đối không có bịa chuyện.”
Kha Lâm ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn: “Đúng là đối lập.” Đối lập khi hợp thành cp nha*.
*Ý bảo là cp có 2 phe Tinh-Lam với Lam-Tinh
“Cho dù em tiếp tục bảo vệ bí mật của mình cũng không sao cả, thế nhưng không cho phép em tiếp xúc với Lý Tinh Hà.” Mặt Kha Lâm tối sầm lại, không vui nói, “Tốt nhất đừng để cho tôi gặp lại nó.”
Thời đại này lời nói thật ngược lại không ai tin tưởng, thực sự là thế đạo bất đắc dĩ.
Tư Hạo Lam ngồi quỳ dưới đất, giang hai cánh tay buồn buồn ôm eo Kha Lâm, hai má kề sát vào bụng Kha Lâm, không nói thêm nữa.
Đáng tiếc tu vi của hắn mất hết, nói miệng không có bằng chứng, sau này hắn tuyệt đối sẽ tìm một cơ hội thể hiện để Kha Lâm tin tưởng.
Từ lúc vào cửa, Tư Hạo Lam ngoại trừ mấy lần ngẩng đầu, còn lại có cơ hội đều chui vào trong lồng ngực Kha Lâm, cắm rễ giữa hai chân của y, căn bản không đứng dậy. Kha Lâm thần sắc phức tạp mà nhìn Tư Hạo Lam, hỏi: “Em tại sao sau khi trở về lại thích làm nũng như thế?”
Rõ ràng là sáng nay lúc hội nghị vẫn còn rất bình thường, hai người vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, dù sao thì Tư Hạo Lam dựa vào gần y một chút sẽ mạc danh kỳ diệu nóng lên.
Kết quả, buổi tối giằng co như thế, Tư Hạo Lam liền bắt đầu kề cận y, tuy rằng hai má vẫn đỏ bừng bừng, nhưng so với lúc thường lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Mọi ngày hắn cả người như nhũn ra, luôn luôn có chút chống cự mơ hồ, hiện tại lại như hoàn toàn dứt bỏ được gánh nặng, toàn tâm toàn ý dựa vào.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Kha Lâm nghĩ đến đây cổ họng đắng chát, mấy tiếng dày vò vừa nãy y không muốn trải qua thêm một lần nữa, tình hình cụ thể Tư Hạo Lam lại giữ kín như bưng, không chịu thành thật khai báo.
Là cái gì đã làm cho hắn thay đổi, có phải là có liên quan đến Lý Tinh Hà hay không? Kha Lâm nghĩ đến đây trong lòng vừa buồn bực vừa chua xót.
Tư Hạo Lam không biết suy nghĩ của Kha Lâm, chỉ cảm thấy thân thể Kha Lâm không cứng cũng không mềm mà rất vừa vặn, lành lạnh ôm cũng thoải mái, chỉ là quá gầy. Tư Hạo Lam mơ mơ màng màng nghĩ phải tiếp tục ép buộc Kha Lâm ăn nhiều một chút, nói: “Bởi vì ta tìm được phương pháp điều tức, có thể kiểm soát bản thân, cũng rất muốn thân cận với anh một chút thử xem sao.”
Lực chú ý của Kha Lâm bị hấp dẫn, hỏi: “Không cần làm lạnh hạ nhiệt độ cũng có thể?”
“Đại khái là vậy.” Tư Hạo Lam vùi đầu xuống, nói.
Kha Lâm nghĩ, mỗi lần hôn môi đều phải dùng túi chườm đá đã đủ kỳ quái, hai người bọn họ bây giờ còn nghiêm túc thảo luận tính khả thi của việc vứt bỏ túi chườm đá, càng kỳ quái hơn là chính y lại nóng lòng muốn thử, đúng là điên rồi.
Y nhất định là bị Tư Hạo Lam nói mấy cái chuyện xuyên qua quỷ quái làm cho phát điên. Kha Lâm nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết trượt lên xuống, trầm thấp nói: “Thế thì hôn thử một cái?”
Tư Hạo Lam duỗi thẳng cơ thể, quỳ thẳng gối trước xe lăn của Kha Lâm, ngẩng đầu, ánh mắt đầy sự ỷ lại mà nhìn y. Tư thế này khiến cho cổ họng của Kha Lâm càng ngày càng nóng cháy.
Tư Hạo Lam giơ tay kéo nửa người trên của Kha Lâm xuống, môi kề môi hôn một cái, sau đó lui lại, chậm rãi bình phục hô hấp, nói: “Nhìn nè, như vậy thì không sao cả.”
“Cái này không tính.” Đôi mắt Kha Lâm sâu thẳm, kéo hắn qua, bàn tay chặn lại sau gáy, gặm lên đôi môi của hắn, cùng hắn trao đổi một nụ hôn hoàn chỉnh.
Hai người hôn đến khó bỏ khó rời, đợi khi Kha Lâm thỏa mãn mới dùng đầu lưỡi lau đi nước bọt trên môi Tư Hạo Lam, thấp giọng hỏi, “Hiện tại có ổn không?”
Đầu Tư Hạo Lam như bị say xe, không còn tiếp tục chống cự nguồn sức mạnh trong cơ thể kia, mặc kệ sự kích động toàn thân. Trái lại, hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn thở dốc mấy lần, tiếp đó ánh mắt sáng ngời bảo: “Thật sự chịu được nè.”
“…” Kha Lâm thấy hắn một bộ dáng không tim không phổi, không biết nên vui hay nên buồn. Thỏ ngốc, đến khi nào mới có thể triệt để hiểu rõ mối quan hệ giữa bọn họ.
Tư Hạo Lam vui vẻ một lúc lại nhào lên người Kha Lâm, bọn họ kề cận quá gần, thân thể Tư Hạo Lam cơ hồ hoàn toàn chôn giữa hai chân Kha Lâm. Hắn cúi đầu xuống liền phát hiện có gì không đúng.
“Anh có chút cứng rồi.”
“?” Kha Lâm bị vạch trần, lập tức thẹn quá hóa giận, “Hạ lưu! Vô liêm sỉ!”
Tư Hạo Lam: “…” Anh cứng thì tại sao ngược lại bảo ta là hạ lưu, vô liêm sỉ?
Tư Hạo Lam nhìn địa phương kia chằm chằm, vươn tay cách quần đụng một cái.
“!!!” Kha Lâm triệt để phát điên, lỗ tai đùng một cái biến đỏ rực. Y quát, “Em rốt cuộc có biết cái gì gọi là xấu hổ hay không?”
Tư Hạo Lam đàng hoàng trả lời: “Không biết.”
Trong từ điển của hắn chưa từng có ‘xấu hổ’, ‘ngượng ngùng’, ‘ngại quá’ mấy chữ này.
Kha Lâm chặn lại cánh tay của hắn, đẩy hắn ra, nổi giận đùng đùng kéo lại quần áo, nói: “Không cho phép đụng tôi!”
Tư Hạo Lam quan sát thần sắc của Kha Lâm, Kha Lâm bình thường luôn một bộ dáng quái gở trầm mặc, đầu thì đầy mấy suy nghĩ kỳ quái, thỉnh thoảng sẽ biến chúng thành hành động, giả bộ đến thật thành thạo điêu luyện.
Bây giờ nhìn lỗ tai của y đỏ tới mức có thể nhỏ máu, kỳ thực…
Tư Hạo Lam hỏi: “Kỳ thực anh còn là thân đồng trinh đi?”
Kha Lâm triệt để nổ tung, y không hiểu tại sao Tư Hạo Lam lại dùng từ này, nó so với hai chữ ‘xử nam’ còn khiến người khác nghe nổi da gà hơn. Kha Lâm đẩy xe lăn rời khỏi người Tư Hạo Lam, đi hướng về phía bồn tắm, nói: “Rửa mặt sớm rồi ngủ sớm một chút!”
Tư Hạo Lam nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã sắp biến thành một khối núi lửa của y, hướng y gọi: “Cần ta hỗ trợ không?” Ý hắn là trợ giúp Kha Lâm tắm rửa.
Kha Lâm nhất thời nghĩ lệch qua chỗ khác, đầu cũng không quay lại, lớn tiếng nói: “Không cần!”
Tư Hạo Lam không giải thích được, lầm bầm lầu bầu: “Sao tự dưng phản ứng dữ dội vậy?”
Hắn từ dưới đất đứng lên, thẳng tắp ngã lên trên giường, đầu gối lên cánh tay, nghĩ, người tu đạo vì thải dương, tình huống như thế cũng rất phổ biến a.
Đương nhiên cũng có người đi lên con đường song tu, nghe đâu còn có quyển điển tịch chuyên ghi chép lại bí thuật chuyện phòng the, bất kể là thân đồng tử hay là song tu, Tư Hạo Lam đều cho rằng mỗi cái đều có đạo lý, không chút nào kỳ quái.
Bất quá, nói đi nói lại, cái đó của Kha Lâm cũng rất lớn, Tư Hạo Lam sờ sờ cằm, hơn nữa đôi chân không cảm giác của y không hề ảnh hưởng tới công năng của nó, thật sự là quá tốt.
Rốt cuộc là tốt chỗ nào, Tư Hạo Lam cũng không nói rõ được, dù gì thì chính là tốt. Hắn hôm nay giằng co đã lâu, cũng rất mệt mỏi, nằm trên giường mí mắt bắt đầu khép lại.
Bất kể thế nào, cuộc sống an bình này tuyệt đối không thể để cho hệ thống phá hoại. Tư Hạo Lam nghĩ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, ăn no ngủ ngon mới có thể bắt hệ thống lại, xử đẹp nó một trận.
Kha Lâm tự mình ở trong phòng tắm phiền nhiễu nửa ngày mới ra ngoài, vừa ra liền phát hiện Tư Hạo Lam quần áo cùng giày toàn bộ đều không cởi, nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Y nhìn thấy vẻ mặt ngủ say của Tư Hạo Lam, lấy tay che nửa khuôn mặt của mình, không tiếng động mà cười.
Đột ngột không kịp chuẩn bị mà bị Tư Hạo Lam bắt bài, người này luôn có thể mang đến niềm vui cho y.
“Tiểu lưu manh.” Kha Lâm lấy tay bóp bóp hai má trắng nõn của Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam cau mày trở mình. Y hừ một tiếng, nói, “Lần sau mà còn tiếp tục đổ dầu vào lửa là ăn em luôn.”
Thỏ Mashimaro ngủ say như chết không thể nhận ra quyết tâm triển lộ nam tính hùng phong của Kha Lâm. Kha Lâm thay hắn cởi giày, kéo chăn lên đắp cho hắn, còn mình thì từ từ đến một gian phòng khác ngủ.
Không cùng Tư Hạo Lam ngủ chung cũng không phải vì lý do gì khác mà là sợ đánh thức con thỏ bự đang ngủ say. Mặc dù có gậy chống hỗ trợ, xe lăn cũng có thể điều chỉnh độ cao, nhưng khi y leo lên giường vẫn sẽ tạo ra âm thanh rất ồn.
Tư Hạo Lam ngủ tới ngọt ngào, ở trong mơ hắn điên cuồng đánh hệ thống vô số lần, cuối cùng đánh cho nó răng rơi đầy đất, không ngừng mà phát ra âm thanh cảnh báo.
Không ngừng, không ngừng mà cảnh báo.
Mẹ nó, âm thanh cứ mãi không dừng được, tiếng ồn xuyên vào tai hắn, Tư Hạo Lam mở choàng mắt.
Không đúng, không phải đang nằm mơ, là thật sự có cảnh báo.
Hắn vươn mình xuống giường, tim đập gia tốc, vội vàng đi về hướng âm thanh truyền tới.
Kha Lâm không bị làm sao chứ.
Hắn kinh sợ, mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, đẩy cửa phòng bên cạnh ra, nhìn thấy Kha Lâm không ngủ mà đang ngồi yên trên giường.
Tư Hạo Lam lúc này mới thở ra một hơi, nhưng Kha Lâm vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt mây đen dày đặc.
Tiếng còi báo động là từ trong điện thoại của y truyền ra, Kha Lâm kiểm tra tin tức trên màn hình, nhìn về phía Tư Hạo Lam, nói: “Trong nhà có kẻ đột nhập.”
Trong khoảng thời gian ngắn Tư Hạo Lam nghe không hiểu. Ngay vào lúc này, tiếng chuông cửa chính vang lên, Tư Hạo Lam bước qua mở cửa, phát hiện Mai Khâm đang đứng ngay bên ngoài.
“Tư thiếu gia, tiên sinh tỉnh chưa? Hệ thống an ninh trong nhà gửi cảnh báo từ xa, hẳn là xảy ra vấn đề rồi.” Thanh âm của Mai Khâm tràn đầy sự khẩn trương, anh theo Tư Hạo Lam vào trong phòng, nhìn thấy Kha Lâm, lập tức nói, “Tiên sinh, chúng ta trở về sao?”
Kha Lâm quyết đoán mà bảo: “Trở về.” Y hỏi Mai Khâm, “Triệu Kỳ có ở nhà không?”
Mai Khâm lắc đầu một cái: “Bởi vì hôm nay các cậu đi dự hội nghị nên tôi cho cậu ấy nghỉ, lúc đầu trong nhà chỉ có một mình tôi, sau đó tôi nhận được thông báo nên chạy tới tìm Tư thiếu gia, ở nhà hoàn toàn không còn ai.”
Trên mặt Kha Lâm không thoải mái lắm, y nói: “Không, còn có Mã Toa.”
Tư Hạo Lam sững sờ, Kha Lâm nói tiếp: “Hệ thống an ninh của tòa nhà được kết nối với máy chủ của Mã Toa.” Y nhìn về phía Tư Hạo Lam, giải thích, “Một khi có người xông vào, chỉ cần an ninh có vấn đề, Mã Toa ngay lập tức sẽ biết.”
“Trên thực tế, tin cảnh báo chính là do hệ thống từ xa trên người Mã Toa phát ra.” Y cầm điện thoại di động lên, nỗ lực liên hệ với Mã Toa nhưng không nhận được lời đáp lại.
Nói như vậy Mã Toa hiện tại chính là một thân một mình đối mặt với kẻ xấu đột nhập vào nhà? Tư Hạo Lam nghe đến chuyện thủ hạ của mình có khả năng gặp nguy hiểm, lập tức nhảy dựng lên: “Chúng ta mau chóng về đi.”
Mai Khâm giúp Kha Lâm mặc quần áo tử tế, mấy người gọi đám mãnh nam cấp dưới, cả một đội ngũ cuồn cuộn mà từ khách sạn xuất phát, chạy băng băng trên đường trở về Kha gia.
Bây giờ là ba giờ khuya, chính là thời khắc ảm đạm tối tăm nhất trước lúc hừng đông, mấy chiếc xe đen bóng bay nhanh trong màn đêm, không rõ rốt cuộc là bóng tối hay chúng nó thâm trầm hơn.
Mai Khâm ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Tư Hạo Lam ngồi cùng với Kha Lâm ở phía sau. Sắc mặt của Kha Lâm cực kì không tốt, Tư Hạo Lam có thể cảm giác được y sắp tức giận tới bạo phát rồi.
Buổi tối hôm nay thực sự là bận rộn.
Tư Hạo Lam nghĩ, chẳng lẽ là hệ thống quấy phá? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã hành động rồi? Hắn thử cân nhắc cẩn thận lại một chút, cảm giác hình như không phải.
Mới lúc nãy hắn đem hệ thống đánh chạy, sau nửa đêm hệ thống liền tới Kha gia quấy rối, cảm thấy không đúng lắm.
Tư Hạo Lam quay đầu hỏi Kha Lâm: “Anh biết là ai không?”
Kha Lâm trầm mặt, chậm rãi nói: “Có vài người trong đầu, không xác định. Bất quá, sau khi hệ thống an ninh bị phát động, máy quay trong nhà sẽ bật lên, thu hình lại chuyện xảy ra mỗi một góc, tầng phòng hộ quan trọng thứ hai ở bên ngoài cũng sẽ được kích hoạt, bức tường xung quanh cũng bật lưới điện.”
Tư Hạo Lam ngẩn ngơ.
Hắn trước đây đã từng nghi hoặc, nhiều năm như vậy Mai Khâm cùng Kha Lâm hai người sống trong một tòa nhà lớn đến thế, tòa nhà lại nằm trên một ngọn núi hoang dã, nói đã thấy phi thường không an toàn.
Hắn ngược lại quên mất Kha Lâm là thần đồng khoa học, tòa nhà Kha gia mặc dù nhìn cổ xưa cũ kĩ, trên thực tế được bí mật bố trí rất nhiều cơ quan bảo hộ, bảo vệ căn nhà cùng chủ nhân của nó.
Tư Hạo Lam hơi an tâm.
Kha Lâm nói tiếp: “Hơn nữa, tin cảnh báo cũng đồng thời truyền tới đồn cảnh sát trong khu vực trực thuộc. Hằng năm chúng ta hợp tác xây dựng hệ thống an ninh công cộng, tiêu tốn không ít tiền.”
Tư Hạo Lam: “…”
Kha Lâm còn rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, biết giữ gìn quan hệ cùng cảnh sát.
Kha Lâm xuyên qua cửa kính xe nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, giọng điệu không hề thân thiện: “Tôi ngược lại còn muốn xem xem kẻ nào lại lớn mật như vậy, dám nửa đêm vượt qua kẽ hở nhà chúng ta.”