Kha Lâm nghi ngờ nhìn Mai Khâm, không hiểu điện thoại của ai mà phải đưa sang cho y.
Mai Khâm muốn nói lại thôi, không biết có nên trực tiếp nói ra hay không, người trong điện thoại cầu xin anh nửa ngày, xin anh chuyển qua cho Kha Lâm.
Kha Lâm không muốn gây khó dễ cho Mai quản gia, nhận điện thoại kề vào tai.
Mới nghe một câu, sắc mặt của y liền thay đổi.
Một lát sau, y trực tiếp cúp điện thoại di động, liếc mắt nhìn Mai Khâm một câu, nói: “Loại điện thoại này đừng để tôi nhận.”
Thế nhưng người kia vẫn kiên nhẫn mà muốn liên lạc với Kha Lâm.
Điện thoại chỉ để thăm dò, hiện tại thời đại này muốn tiếp cận một người có rất nhiều phương tiện liên lạc.
Kha Lâm rất nhanh đã cảm thấy thiếu kiên nhẫn, tất cả các blacklist của tài khoản xả hội đều có thêm một người kia.
Vốn Tư Hạo Lam cũng không để ý, lần này lại có chút tò mò.
“Ai vậy?” Tư Hạo Lam thuận miệng hỏi.
Kha Lâm trầm mặc chốc lát, đến lúc Tư Hạo Lam cho là y sẽ không nói, y mở miệng: “Là người đàn bà kia.”
Tư Hạo Lam mất 3 giây mới hiểu được, là mẹ của Kha Lâm.
Cách biệt mười năm, tại thời điểm sự nghiệp của Kha Lâm bắt đầu khởi sắc lại liên hệ, khó tránh khiến người suy nghĩ viển vông, Kha Lâm phản cảm cũng không có gì lạ.
Tư Hạo Lam từ nhỏ không cha không mẹ, không biết cảm giác của Kha Lâm là gì, nhưng mà đối phương dường như không có ý định từ bỏ, lúc đầu là ip của nước ngoài sau đó đã đổi thành trong nước, hẳn là đã trở về quốc nội.
Vườn hoa trước nhà xưởng đều đã biến thành đất trồng rau, tất cả hoa hồng héo rũ đã đều bị vứt bỏ, người đàn bà kia quay lại tìm Kha Lâm khiến y ngột ngạt làm gì.
Kha Lâm hẳn là hận mẹ mình, nếu nhưng không phải bà ta làm mấy chuyện hoang đường đó cha của Kha Lâm sẽ không chết, sau đó cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy; đồng thời Kha Lâm cũng không thể đối xử với mẹ mình thế này, dù sao cũng là mẹ ruột, hơn nữa nhìn vườn hoa hồng của Kha gia lúc đầu lớn như vậy, lúc còn bé y chắc đã cùng mẹ mình có một đoạn thời gian hạnh phúc.
Người đàn bà kia vốn ở nước ngoài, mắt không gặp tâm không phiền rất tốt, không biết tại sao bây giờ phải quay về nhận thân.
Ai ya, thật xoắn xuýt a.
Tư Hạo Lam nghĩ như thế, mặt không đổi sắc ăn thịt bò khô Triệu Kỳ làm. Thật vất vả mới thoát khỏi mấy chuyện rối loạn kia, vốn tưởng rằng Kha gia có thể an bình, kết quả lại lòi ra một vị lão phu nhân.
Cmn, tân phu nhân hắn đây vẫn còn chưa xuất giá đâu đấy.
Tư Hạo Lam nhai thịt bò khô, đôi mắt đảo vòng.
Kha Lâm không hiểu tại sao hắn ăn đồ ăn vặt mà còn khí thế hùng hổ như thế, dường như thịt bò khô này là kẻ thù của hắn, muốn nhai nát chúng nó.
Tư Hạo Lam giơ thịt khô lên, hỏi Kha Lâm: “Anh ăn không?”
Kha Lâm lạnh lùng nói, “Không ăn.”
Tư Hạo Lam đối với bộ dáng âm u này của y cảm thấy kinh ngạc, cho dù hiện tại phần lớn mọi chuyện đều được giải quyết, hết thảy đề thuận buồm xuôi gió, nhưng tính cách này của Kha Lâm sợ là không đổi được. Bất kể trong đầu của hắn não bộ có kỳ quái phức tạp ra sao, bề ngoài nhất định muốn duy trì phong cách lãnh cảm.
May mà Tư Hạo Lam biết y kỳ thực cũng không lạnh nhạt.
Tư Hạo Lam không nhịn được trừng Kha Lâm, nhai nhai nhai.
Kha Lâm ngoài miệng nói không ăn nhưng vẫn lại gần, một tay khoát lên lưng Tư Hạo Lam, một tay nắm chặt cằm của hắn, đầu lưỡi cuốn qua đôi môi của hắn, liếm sạch sẽ thịt vụn bên miệng hắn.
Kha Lâm ngồi thẳng người dậy, thưởng thức dư vị một chút, nói: “Mùi vị cũng không tệ.”
Thịt bò ướp gia vị rồi rang lên có độ dai nhất định đương nhiên là rất ngon rồi. Tư Hạo Lam bị Kha Lâm hôn đến đỏ cả mặt, giọng điệu khi nói chuyện ngược lại rất bình tĩnh: “Nhất định phải cướp từ trên miệng của em.”
Kha Lâm rũ mắt nhìn hắn, nói: “Bên miệng em ăn càng ngon hơn a.” Rồi nói tiếp, “Em nên quản cái miệng của mình cho tốt.”
Tư Hạo Lam trừng y: “Làm gì?” Cái miệng của hắn thì sao?
“Miệng của em quá ngọt, em trêu chọc anh, anh lại muốn hôn em.”
Tư Hạo Lam nghiêng đầu qua chỗ khác tiếp tục ăn đồ của mình, không để ý tới y.
…Mẹ nó, khó trách Lý Tinh Hà muốn học trộm từ Kha Lâm, mấy lời tán tỉnh quê mùa thế này y quả thực nói đủ trôi chảy.
Kha Lâm tuy rằng trên mặt mũi vẫn âm trầm như cũ nhưng thầm nói không ít mấy lời thân mật, làm cho Tư Hạo Lam đôi lúc cảm thấy buồn nôn muốn chết.
Hiện tại đã như vậy rồi, nếu mà chân Kha Lâm tốt lên y sẽ lật ngược trời đất luôn.
Kha Lâm còn muốn tiếp tục đùa Tư Hạo Lam, đột ngột lại nhận điện thoại.
Tư Hạo Lam nhìn y bắt máy. Y nhíu mày, sắc mặt trở nên cực kỳ cứng rắn và lạnh lẽo.
Chờ đến khi hắn cúp điện thoai, Tư Hạo Lam hỏi: “Lại là mẹ anh?”
Kha Lâm trầm mặt, nói: “Bà ta đã hẹn bên công ty, muốn gặp anh.”
Tư Hạo Lam ném một miếng thịt vào miệng, im lặng một chút rồi bảo: “Đi gặp bà ta một chút đi.”
Kha Lâm nghe vậy sững sờ.
Tư Hạo Lam vừa ăn vừa nói, thần sắc có chút hờ hững: “Nên có một sự kết thúc, anh càng như vậy, bà ta càng không buông tha.”
Kha Lâm trầm tư nửa ngày mới nói: “Em nói đúng.”
Tư Hạo Lam lúc này mới đặt thức ăn vặt trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Kha Lâm chăm chú, bảo: “Em đi cùng anh.”
Kha Lâm không muốn để người đàn bà kia bước chân vào cửa Kha gia, thậm chí ngay cả công ty cũng không muốn bà ta tiến vào, nên hẹn ở một nhà hàng bên ngoài.
Tư Hạo Lam cùng đi, hắn gặp được mẹ Kha Lâm.
Giống những người hào môn khác, được bảo dưỡng rất tốt, không tới mức người như trẻ đi mười tuổi nhưng ít nhất thì tinh thần vẫn khỏe mạnh. Mẹ Kha Lâm rất gầy, quần áo tuy rằng khéo léo cắt may, nhìn ra được lúc còn trẻ là một mỹ nhân, nhưng lúc này thần sắc rất tiều tụy.
“Bà ta như vậy là để cho ai nhìn đây.” Kha Lâm lạnh lùng nói lời cay nghiệt.
Nhưng mà Tư Hạo Lam biết rằng Kha Lâm không vô tình như y biểu hiện, e rằng tâm tình Kha Lâm so với bất kỳ ai khác còn phức tạp hơn.
Nếu như mẹ của Kha Lâm cũng chanh chua ác độc giống như Tư thái thái, Tư Hạo Lam liền xắn tay áo lên thay Kha Lâm cãi nhau đánh nhau, nhưng hiện tại nhìn, hoàn toàn không cần dùng hắn rồi.
Kha Lâm cùng mẹ tiến vào phòng riêng, Tư Hạo Lam ở lại bên ngoài chờ đợi, cho bọn họ không gian đầy đủ.
Địa điểm chọn một nhà hàng phụ hợp với ý muốn của Tư Hạo Lam, hắn gọi một bàn cơm nước, chính mình ăn trưa xong tới ăn tối, người trong phòng riêng vẫn chưa đi ra.
Hắn ăn tới mức có chút thiếu kiên nhẫn, nhân viên phục vụ nhà hàng cũng bắt đầu sợ hãi hắn. Vị khách này tại sao có thể gọi tiếp ăn tiếp vậy, dường như ăn hết sạch hàng trữ trong nhà bếp bọn họ rồi.
Ngay tại thời điểm hắn muốn xông vào xem sao, Kha Lâm rốt cuộc đi ra, Tư Hạo Lam lập tức dìu y lên xe lăn.
Kha Lâm trầm tĩnh mà nói: “Chúng ta đi.”
Phía sau y Kha phu nhân mặt đầy nước mắt mà nhìn con trai, lại nhìn về phía Tư Hạo Lam, thậm chí ra hiệu với Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam hướng bà ta gật đầu, sau đó đẩy Kha Lâm rời đi.
Trên đường về nhà, không đợi Tư Hạo Lam hỏi thăm, Kha Lâm đã chủ động nói: “Anh bảo bà ta sau này đừng tìm tới anh.”
Tư Hạo Lam hiểu rõ rằng lúc này Kha Lâm chỉ cần một người lắng nghe, liền yên tĩnh nghe y nói.
“Bà ta bảo mười năm này vẫn muốn tới gặp anh, thế nhưng luôn có đủ loại trở ngại khiến cho bà ta không tới được.” Kha Lâm dùng một loại ngữ khí bình thản không gợn sóng nói, nghe không ra hỉ nộ, “Bà biết rằng anh sẽ không để ý đến mình, liền tìm đến giáo viên ở nước ngoài của anh, thông qua ông ấy giúp đỡ tài chính cho anh.”
Sớm biết như vậy tại sao trước đây còn như thế, sau đó lại liều mạng muốn đền bù, thương tổn cũng đã tạo thành rồi.
“Bà ta còn cầu xin anh tha thứ.” Kha Lâm cứng nhắc mà nói, “Anh bảo anh không tha thứ cho bà.”
Tư Hạo Lam đồng ý nói: “Không tha thứ thì không tha thứ, chính bản thân mình vui vẻ là được rồi.”
Kha Lâm lúc này cũng gật đầu, nói: “Đúng, anh cũng nói với bà ta như vậy. Tôi không muốn tha thứ, tha thứ rồi trong lòng cả hai sẽ khó chịu, vì cuộc sống hạnh phúc của riêng tôi, tôi sẽ không tha thứ cho bà.” Y ngồi dựa vào lưng xe lăn, thẳng thắn nói, “Niềm vui của tôi thiên kim cũng không mua được.”
Lời này một chút cũng không giống như phong cách của Kha Lâm, ngược lại có mấy phần vô lại của Tư Hạo Lam.
Kha Lâm nghiêng đầu qua một bên, nhìn người bên cạnh, nhợt nhạt mà cười, nói: “Người đàn bà kia nói anh không giống với trong tưởng tượng của bà, anh nói đều học theo từ một vị thỏ họ Tư.”
Đôi mắt của Kha Lâm vẫn luôn đen thẳm tối tăm, giống như một vực sâu có thể hút người, lúc này lại có ngọn nửa nổi lên, y khẽ nói: “Anh bảo với bà ấy, nếu như muốn được tha thứ, vẫn là trăm năm sau đi theo cha anh thôi.”
Tư Hạo Lam nhìn đôi mắt của Kha Lâm, để cho y đi gặp mẹ là quyết định đúng đắn.
Chỉ có chấm dứt tất cả mọi chuyện, tâm Kha Lâm mới có thể trọn vẹn.
Nghe Kha Lâm nói, Tư Hạo Lam xác định được một chuyện. Mẹ của Kha Lâm bảo bà ta vẫn luôn không có cách nào gặp được Kha Lâm, nhiều năm như vậy, Kha Lâm vẫn luôn cô độc mà sống trong dinh thự lớn của Kha gia, trong lòng tràn đầy hận ý, chuyện này quả thật như nuôi một con sâu độc, Kha Lâm từ từ trưởng thành thành nhân vật phản diện hoàn mỹ cần thiết trong sách gốc – âm u, cay nghiệt, dốc hết toàn lực để đối phó Tư gia cùng Lý gia.
Mẹ của Kha Lâm là nhân vật chưa bao giờ xuất hiện trong sách gốc, tại thời điểm này lên sân khấu, nói rõ là ngục tù của nội dung kịch bản thật sự đã bị phá vỡ.
Tư Hạo Lam nghĩ như thế, đột nhiên ý thức được một chuyện.
Hắn có chút gấp gáp hỏi: “Làm sao mà còn chưa về tới nhà?”
Kha Lâm không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Tư Hạo Lam nắm lấy tay Kha Lâm, có chút kích động, nói: “Chờ em xem một chút liền biết.”
Bây giờ là buổi tối, xe chạy vòng quanh đường núi trở về Kha gia, mới vừa dừng lại trong sân, Tư Hạo Lam đã nhảy xuống xe.
Hắn đứng ngay giữa sân, ngước đầu quan sát, hai mắt chăm chú nhìn lên bầu trời, bộ dáng chăm chú như muốn đâm ra một cái lỗ trên màn đêm.
Kha Lâm hiểu được hắn đang làm gì, mở cửa xe, ngồi trong xe không nhúc nhích.
Tư Hạo Lam đang nhìn bầu trời đêm, còn Kha Lâm nhìn hắn.
Một lát sau, Tư Hạo Lam cúi đầu, quay về phía Kha Lâm nở nụ cười xán lạn: “Tinh tượng thay đổi.”
Hắn đứng dưới bầu trời đầy sao, ánh sao rõ ràng không sáng như vậy nhưng lại chiếu rọi hắn, lông tóc xù xù, trong mắt Kha Lâm trở nên càng đáng yêu. Kha Lâm nhìn đôi mắt to của hắn cong thành trăng lưỡi liềm, ôn nhu hỏi: “Biến thành gì rồi?”
Tư Hạo Lam khoác ánh sao lên mình, trịnh trọng nói: “Tinh tượng vốn nên vạn năm bất biến, nhưng hôm nay ta tính mệnh của anh lại không giống với lần đầu tính được.” Hắn một lần nữa ngẩng đầu nhìn những ngôi sao tồn tại vĩnh hằng một cái, nói rằng, “Đại hung mệnh cách của anh đã được phá.”
Thái độ của Kha Lâm đối với mấy lời vừa sâu xa vừa khó hiểu trong miệng của Tư Hạo Lam là hắn nói cái gì chính là cái đó, cười nói: “Nhờ phúc của em.”
“Tất nhiên.” Tư Hạo Lam dương dương tự đắc, “Em đã nói, ở với em nhất định có thể nghịch thiên cải mệnh.”
Kha Lâm nghiêm trang nói: “Đúng vậy nha, anh vẫn luôn ở bên em, khó trách cảm thấy cả cuộc đời trở nên ngọt ngào.”
Oa, lại tới nữa rồi, van cầu anh đừng nói mấy lời tâm tình đáng sợ này nữa.
Hơn nữa, làm sao còn có thể nghiêm mặt mà nói a, không thấy xấu hổ sao?
Luôn cảm thấy mấy lời tâm tình quê mùa của Kha Lâm rất giống mấy lời âu yếm mà fans hắn hay thổi phồng, Tư Hạo Lam da mặt dày hơn nữa cũng thấy sợ y, vài bước chạy về cạnh xe, ngồi xổm xuống bên cạnh cánh cửa xe được mở, nhìn Kha Lâm chằm chằm.
Kha Lâm ngồi ở trong xe nhìn xuống hắn, hỏi: “Làm sao vậy, thỏ ngọt ngào.”
Tư Hạo Lam: “…”
Thôi, theo y đi vậy, chỉ cần y vui vẻ là tốt rồi.
Tư Hạo Lam đưa tay vào trong xe, cẩn thận từng chút đỡ đầu gối của y, nói: “Nếu mệnh cách còn có thể thay đổi, vậy chúng ta thử một lần nữa đi.”
Nhiệt độ trên bàn tay của hắn không có cách nào truyền được lên đùi y, nhưng Kha Lâm mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, theo bản năng hỏi: “Thử cái gì?”
Tư Hạo Lam nhìn đôi mắt đen kịt của Kha Lâm, nói: “Đi trị liệu chân của anh.”