Kha Lâm bị Tư Hạo Lam dọa cho sợ hết hồn, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, hỏi: “Em, em là gì?”
Tư Hạo Lam thở hổn hển, nói: “Đến đây đi.”
Kha Lâm: “?” Đến cái gì? Là thứ mà y đang nghĩ sao? Làm sao mà đột nhiên phát triển đến bước này rồi?
Tư Hạo Lam mạnh dạn nói: “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, anh tình em nguyện.” Mỗi ngày ôm ôm hôn hôn, hắn cũng không muốn làm thánh nhân, hà tất gì phải ủy khuất chính mình.
Kha Lâm váng đầu hoa mắt, một lần nữa bị cụm từ ‘anh tình em nguyện’ làm chấn động, y đầy đầu đều là da thịt trắng nõn của Tư Hạo Lam. Y giơ tay đỡ trán, nói: “Nhưng mà quá vội vàng rồi đi, còn chưa có kết hôn mà.”
Tư Hạo Lam: “…” Rốt cuộc ai mới là người xuyên qua vậy, tại sao Kha Lâm còn bảo thủ hơn so với hắn.
Tư Hạo Lam mạnh miệng nói: “Anh là bởi vì muốn làm với em nên mới cùng em kết hôn sao, thế chúng ta làm xong anh liền không kết hôn nữa?” Nét hồng hào trên mặt hắn chậm rãi lan tràn khắp cơ thể, làm cho hắn trông như một con tôm lớn bị nấu sôi.
Cho dù da mặt hắn dày, nhưng đã chủ động cởi quần áo đưa đến bên miệng rồi, lúc này còn bị người khác nghi ngờ cũng sẽ cảm thấy bị đả kích đó nha.
Kha Lâm bị lời nói của hắn làm cho sững sờ, tiếp đến thần sắc trở nên mềm mại, nói: “Anh không phải có ý đó.”
Ai có thể để người yêu ngồi trong lòng mà tâm không loạn chứ, y do dự chỉ bởi vì tình yêu.
Tư Hạo Lam có chút tức giận, nói: “Anh là của em, em muốn gần gũi lúc nào thì gần gũi lúc ấy, còn phải chọn ngày hoàng đạo à.”
Tâm nhãn của Tư Hạo Lam nhỏ, trừ mình ra ai cũng không để vào mắt, hiện tại trong đầu quả tim chứa thêm Kha Lâm, không gian quá nhỏ, sẽ không còn chỗ cho bất kỳ người khác, vừa để vào chính là cả đời.
Tại thời điểm hắn nổi lên tâm tư muốn bảo vệ người này chu toàn, hắn liền hiểu được mình không muốn rời khỏi y.
Vì vậy tất cả cốt nhục của người này toàn bộ là của hắn.
Tư Hạo Lam tức giận thoạt nhìn giống như một con cá nóc màu hồng giận dữ. Kha Lâm cười cười, kéo cánh tay của hắn, làm cho hắn cúi người xuống.
Kha Lâm ôm Tư Hạo Lam, cảm thủ được nhiệt độ nóng bỏng của hắn, nhẹ nhàng chạm vào lưng hắn, nói: “Em cũng biết anh rất chú ý về lễ nghi mà.”
Có lẽ là do kinh nghiệm của chính mình, Kha Lâm luôn đối xử rất nghiêm túc đối với những thứ y quý trọng, giống như là sợ bị bỏ rơi vậy, không biết đây có phải là biểu hiện của sự khuyết thiếu cảm giác an toàn không.
Y nói như vậy, Tư Hạo Lam không tức giận nữa mà còn có chút đau lòng, gầm gừ cắn một cái lên bả vai của y, nói: “Ở cùng với em, mỗi ngày đều là ngày hoàng đạo.”
Kha Lâm yêu cái tính hay nói khoác không biết ngượng của Tư Hạo Lam vô cùng, y nhướng mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đã sáng, ánh sáng mông lung tựa hồ như có hình dáng, có thể bắt được sự ẩm ướt của nắng bình minh, cân bằng giữa xúc cảm tươi mới cùng dính nị, từ ngoài cửa sổ bò vào trải khắp căn phòng, sự hiện hữu mạnh mẽ.
Kha Lâm nghĩ, sáng sớm ngày xuân như thế này tựa hồ cũng rất tốt.
Trong mỗi một bộ tiểu thuyết, thời gian sống sót sau tai nạn đều là ngày lễ thuộc về người yêu, một buổi sáng như vậy cùng người yêu ôm nhau, cũng coi như không phụ lòng nắng xuân.
Kha Lâm tự nhiên cũng cảm nhận được sự biến hóa của thân thể Tư Hạo Lam, hít sâu một hơi hỏi: “Em biết phải làm sao sao?”
“Có lẽ.” Đầu Tư Hạo Lam tựa vào một bên cổ Kha Lâm, thì thầm nói, “Có lần đi ngang qua nhìn thấy người khác.”
Kinh ngạc, em ấy còn đi trộm nhìn người khác. Kha Lâm quả thực cạn lời, phải làm sao mới có thể đi ngang qua rồi bắt gặp chuyện như vậy a.
“Nam nhân cùng nam nhân sẽ phiền toái một chút, hơn nữa chân của anh còn không tiện.” Cho dù hai người đã là tên lắp vào cung, Kha Lâm vẫn kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cho Tư Hạo Lam các kỹ thuật cần thiết.
Tư Hạo Lam sau khi nghe thì nhíu mày, hắn ngược lại không ngờ là nhiều thứ như thế.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tư Hạo Lam nâng cơ thể của mình lên, dùng đôi mắt đẫm nước nhìn Kha Lâm.
Kha Lâm bị ánh mắt toàn tâm ỷ lại này của hắn nhìn tới tim đều mềm nhũn, hận không thể đem hắn vò lại một cục nuốt vào bụng, liền ghé vào lỗ tai hắn chỉ đạo hắn làm thế nào.
Tư Hạo Lam xuống giường từ phòng tắm cầm mấy món đồ có thể miễn cưỡng dùng trở lại, sau đó đỏ mặt đỡ Kha Lâm ngồi dậy, dùng gối lót dưới eo y, rồi một lần nữa ngồi khóa trên người y.
Chuyện kế tiếp chỉ có thể dùng từ khốc liệt để hình dung.
Đầu tiên, bọn họ không có mấy chuẩn bị, chuyện lần này hoàn toàn là sát thương tẩu hóa*, ngoài ra Kha Lâm chỉ có thể nằm yên để Tư Hạo Lam ra sức, cuối cùng Tư Hạo Lam còn cả người nhũn ra bởi bệnh cũ.
*không cẩn thận tạo thành
Vì vậy hai người dằn vặt nửa ngày, cả hai một thân đầy mồ hôi.
“Thành công rồi sao?” Đầu óc Tư Hạo Lam nhão thành hồ dán, cũng không biết cuối cùng là đến bước nào rồi.
Kha Lâm cũng không biết đây có tính là thành không hay không, xoắn xuýt mà nói: “Một chút chút đi.”
Tư Hạo Lam một bên kiềm chế cảm giác gần như sôi trào nổ tung trong đầu, một bên nỗ lực phấn đấu.
Bất quá, may rằng tuy là rất mệt mỏi nhưng quá trình vẫn hết sức ngọt ngào, cuối cùng Tư Hạo Lam cả người như mới được vớt từ dưới nước ra, bám lên người Kha Lâm không thể động đậy.
Kha Lâm thở dài hôn tai cùng cổ hắn, vươn tay xoa xoa thân thể của hắn, nói hắn nghe những lời thân mật, nhưng đáng tiếc khi ấy Tư Hạo Lam chỉ còn khí lực ậm ừ.
Hai người ôm nhau ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, Tư Hạo Lam đói bụng rồi mới miễn cưỡng bò dậy. Hắn không quên một lần nữa sờ trán Kha Lâm, nói: “Bác sĩ nói anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Kha Lâm ý vị thâm trường nhìn hắn, nói: “Đã nghỉ ngơi đủ rồi.”
Tư Hạo Lam bĩu môi.
Đúng rồi, dù gì thì anh cũng chỉ cần nằm yên là được.
Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam như du hồn mà bò xuống giường, vừa cười vừa đau lòng.
Nếu cả nửa đời sau chỉ có thể dùng một loại tư thế, Tư Hạo Lam quá cực khổ, cũng quá tịch mịch rồi.
Tư Hạo Lam đương nhiên sẽ không quan tâm đến hậu quả, tự mình đi tắm rửa sạch sẽ coi như xong việc. Kha Lâm lén lút đưa ga trải giường cho Mã Toa kêu nó đi giặt.
Mã Toa ngày hôm qua chiến đấu anh dũng bị hai vị chủ nhân bỏ rơi một buổi tối, thật vất vả ngày hôm sau mới gặp được, chuyện thứ nhất chính là bị phái đi làm việc.
Nó ôm ga trải giường mờ mịt đi vào phòng giặt quần áo, Kha Lâm còn ở phía sau dặn dò: “Nhớ phải giặt một mình đấy!”
Mai Khâm mãi đến tận buổi chiều mới trở về, đoạn đường này cũng cực khổ rồi. Anh ở lại cục cảnh sát đợi một đêm, đầu óc bay mất đi đâu, cũng không nhận ra giữa Kha Lâm cùng Tư Hạo Lam có gì không đúng, lấy lại tinh thần hỏi thăm Kha Lâm.
“Tiên sinh, chúng ta có nên kiện Tư gia hay không?”
Kha Lâm nhìn về phía Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam vẻ mặt như thể hồn bơi ngoài vũ trụ rồi, hiển nhiên đối với chuyện này giữ thái độ thờ ơ. Y liền nói với Mai Khâm: “Không kiện.”
Mai Khâm có chút ngạc nhiên, nói: “Bọn họ làm chuyện quá đáng như vậy, chúng ta cần phải khiến bọn họ táng gia bại sản.”
Kha Lâm vung tay, nói: “Trách nhiệm hình sự đã đủ trừng phạt bà ta rồi.”
Tư thái thái chỉ là bị thao túng, kẻ cầm đầu còn đang nằm trong lồng ngực Mã Toa.
Tư Hạo Lam đã từng lấy cái hộp kia ra, hắn hỏi Kha Lâm có biện pháp nào khiến hệ thống bị giam bên trong hoàn toàn biến mất không, Kha Lâm nói không chắc chắn trăm phần trăm.
Tư Hạo Lam suy nghĩ một chút, bỏ hộp vào lại, quyết định cất trước rồi tính sau.
Tư thái thái bởi vì bắt cóc cộng thêm có ý gây thương tổn và tàng trữ súng trái phép nên bị bỏ tù, Tư Ích Niên vì giúp bà ta tội nhẹ hơn nên bận muốn trọc đầu, vô lực bận tâm chuyện nhà máy, đáp ứng điều kiện của Kha Lâm, đem nhà xưởng bán rẻ cho Kha gia. Bên Lý Chính Tường sau khi trở về đột ngột rút lui khỏi cuộc đấu thầu đối chọi với Kha gia, cổ phiếu của công ty máy điều hòa Lý gia trực tiếp rớt thấp một bậc, nội bộ công ty đều lớn tiếng chất vấn ông ta.
Đến đây, không còn người nào có thể ngăn cản Kha Lâm hoàn thành sự nghiệp lớn của y cùng cha mình.
Lý Tinh Hà ngược lại không có động tĩnh gì, trở về liền vùi đâu làm chế tác cho bộ phim truyền hình của bản thân, một lần nữa sửa đổi kịch bản, còn tìm xong đạo diễn, hiện tại cũng chỉ thiếu một thứ.
Chính là tài chính.
Lý Chính Tường trước mắt đang bị vướng vào vấn đề cổ đông mất niềm tin, Lý Tinh Hà khó lòng mà tìm ông ta xin tiền đóng phim được, vì thế y nhìn một vòng các ứng cử viên kim chủ ba ba, nhìn trúng Kha Lâm.
Lý Tinh Hà trực tiếp gửi kịch bản đến tay Kha Lâm, dùng lời Tư Hạo Lam mà nói chính là ‘vô liêm sỉ tới đòi tiền’.
Kha Lâm miễn cưỡng chấp nhận mối quan hệ bạn bè giữa Lý Tinh Hà và Tư Hạo Lam. Lý Tinh Hà tươi tắn cầm kịch bản nói “Đây là bộ phim tiên hiệp được viết riêng cho Hạo Lam quân đóng nha”, Kha Lâm còn có thể làm gì đây? Đương nhiên là đàng hoàng xì tiền.
Đáng ghét, y cũng muốn một lần nữa nhìn Lam Lam mặc đồ cổ trang.
Với lại, y đập tiền lên người Tư Hạo Lam mỗi lần đều không bị lỗ, không chỉ hoàn vốn mà còn được chia hoa hồng.
Mấy ngày nay, mấy người trong Kha gia đều không hiểu tại sao Tư Hạo Lam một bộ dáng cá mắm phơi khô nằm trên ghế sofa, một chút sức lực cũng không có.
Ngược lại Kha Lâm vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi lại sinh long hoạt hổ, bưng hoa quả đã rửa sạch ngồi cạnh Tư Hạo Lam đút vào miệng hắn.
Hai người hình như là bị ngược rồi.
Tư Hạo Lam ở trong lòng điên cuồng trợn trắng mắt, nghĩ rằng: từ đầu đến đuôi chỉ có một mình hắn động, mệt chết người đó được không hả.
Triệu Kỳ còn chưa ý thức được vấn đề này, vườn rau trong nhà sau nửa năm trồng trọt đã thu hoạch được không ít rau dưa. Bởi vì sự kiện bắt cóc kia, đầu bếp tiểu Triệu hoa tổn tâm cơ mà làm đồ ăn dinh dưỡng cho Kha Lâm, hy vọng bồi bổ cho y, mấy loại rau dưa này là nguyên liệu rất tốt.
Sức ăn của Kha Lâm không lớn, thường sẽ không ăn hết, còn lại toàn bộ đều chui vào bụng Tư Hạo Lam.
Có lẽ là do trồng trong nhà mình nên tương đối ngon hơn, Tư Hạo Lam rất yêu cảm giác ăn rau, cho dù là rau cải xanh được cắt nhỏ rồi nấu với cháo, hay là bí ngô với khoai lang hấp vừa mềm vừa ngọt, tất cả đều ăn rất ngon.
Mảnh ruộng trong nhà kia trở thành một thành tích đáng tự hào của Tư Hạo Lam – tuy rằng trên thực tế hắn chưa từng góp miếng sức lực gì.
Kha Lâm ở trong nhà tĩnh dưỡng một quãng thời gian rồi tiếp tục tập trung vào sự nghiệp của chính mình, khu vực bên cạnh Kha gia đã có thể dùng mắt trần mà thấy náo nhiệt hơn.
Đã có máy móc cỡ lớn cùng công nhân tiến vào làm việc, cắt móng, gia cố đường ống, không lâu sau đó các nhà máy công nghiệp nhẹ sẽ mọc lên từ mặt đất.
Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà ký hợp đồng đóng phim, chính thức xác nhận diễn bộ phim tiên hiệp kia, cũng âm thầm học hỏi rất nhiều về cách đóng phim cổ trang.
Hắn bởi vì công tác nên lúc ra ra vào vào Kha gia luôn có thể nhìn thấy công trường bên đường có tiến triển mới, cảnh tượng biến chuyển từng ngày làm cho hắn không ngăn được ý cười nơi khóe miệng.
Thật tốt a, Tư Hạo Lam nghĩ, không có hệ thống, tất cả mọi người trong sách gốc đều trở về vị trí của chính mình.
Từng ngày cứ bình yên mà trôi qua, mãi đến có một hôm Kha gia nhận được một cuộc điện thoại.
Người kia dường như không dám trực tiếp gọi cho Kha Lâm mà là gọi vào điện thoại di động của Mai Khâm. Mai Khâm vốn rất nghi hoặc, nghe điện thoại một hồi lâu, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc mà đưa điện thoại cho Kha Lâm.
“Từ nước ngoài gọi tới.” Mai Khâm nói với Kha Lâm.