Kha Lâm mơ một giấc mơ.
Mơ thấy y trở lại thời điểm năm mười mấy tuổi, cha y còn khỏe mạnh. Lần này y đã sớm sắp xếp, giúp cha và mẹ bình tĩnh mà ly hôn, nhắc nhở cha phòng bị Tư Ích Niên, sau đó xí nghiệp của Kha gia càng kinh doanh càng lớn mạnh, chính phủ quy hoạch khu vực phụ cận của Kha gia thành khu đô thị mới, trả qua mười năm phát triển đã thành thành phố vệ tinh*, phi thường náo nhiệt.
*thành phố vệ tinh (satellite city): những thành phố nằm gần các thành phố lớn trên thế giới, tuy nhiên chúng có chính quyền địa phương riêng biệt, văn hóa, kinh tế riêng biệt và không gắn liền với các thành phố lớn quanh nó.
Chân của y cũng tốt, sau khi du học nước ngoài y trở về gia nhập vào xí nghiệp của gia tộc, cùng cha đồng thời kề vai chiến đấu đột phá giới hạn, giá trị bản thân trăm triệu, hơn nữa y cao lớn, ánh mắt hàm chứa vẻ ôn nhu, rất được các cô gái yêu thích, trở thành quý công tử nóng bỏng tay trên thương trường.
Ngoại trừ thời gian làm việc và quản lý công tay, y cũng rất hưởng thụ sinh hoạt, sẽ bay nửa vòng Trái Đất chỉ để ăn cá hồi tươi vừa bắt được ở phía bên kia Đại Tây Dương, còn có thể bỏ ra mấy ngày nghỉ để chơi thể thao, cho dù là trượt tuyết hay là lái thuyền buồm trên biển y đều lành nghề.
Cuộc sống như thế tựa hồ không có gì không tốt.
Nhưng Kha Lâm mờ mịt đứng trước căn biệt thự nơi bờ biển, nhìn biển xanh rộng mênh mông, cảm thấy thiếu đi gì đó.
Vì thế, y lại mơ một giấc mơ.
Lần này trở về cuộc sống cách đây không lâu, chân của y phế bỏ, cả ngày trốn trong Kha gia sinh hoạt, không muốn ra khỏi cửa, âm u mà bí mật lên kế hoạch nuốt mất Tư gia cùng Lý gia.
Tư Ích Niên kỳ quái mà đưa con trai lớn nhất tới Kha gia, y trong lòng mang tâm muốn trả thù cộng với muốn trêu chọc đùa cợt người thanh niên kia, kết quả cậu ta chỉ ở Kha gia mấy ngày liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài chạy mất.
Kha Lâm cũng lười đuổi theo, tiếp tục kế hoạch của chính mình.
Nhưng mà tiến hành không thuận lợi.
Tại lúc y trả thù Tư gia cùng Lý gia, luôn sẽ gặp lại cậu thanh niên kia, ma xui quỷ khiến mà mỗi một chuyện đều dính dáng tới cậu ta.
Cuối cùng Kha Lâm nhìn cậu ta ở bên con trai nhà Lý gia, hai người đồng tâm hiệp lực vì gia nghiệp của hai nhà đối phó với y.
Kha Lâm đối với chuyện yêu đương của người khác không hứng thú gì, chỉ là bọn họ nhiều lần phá hoại kế hoạch của y, thật sự rất đáng ghét.
Y ngày đêm điên đảo mà công tác, tâm tình cũng luôn rất ủ dột, dẫn đến thân thể của y càng ngày càng kém.
Cho dù Mai Khâm nỗ lực chăm sóc y, nhưng y vẫn phải nhập viện.
Y không thể ngã xuống, y còn muốn hoàn thành lý tưởng chưa thực hiện xong của cha y.
Nhưng càng gấp gáp thì càng lực bất tòng tâm. Cuối cùng, một vết loét trên chân gây ra nhiễm trùng toàn thân, nội tạng suy kiệt, y không chống đỡ nổi mà rơi vào trong bóng tối vĩnh cửu.
Vẫn không đúng.
Bất kể là mộng đẹp hay là ác mộng đều không đúng.
Cảm giác không đúng này khiến trong lòng y trống vắng, như mất đi thứ trọng yếu nhất, y khao khát một cuộc sống thực tế hơn, không tốt như vậy, cũng không tệ như vậy.
Không có biển xanh rộng mệnh môn, núi tuyết, phi thuyền trắng, cũng không có một thân bệnh tật, suốt ngày nằm trong bệnh viện làm bạn với nước khử trùng.
Mà sẽ có người quan tâm thân thể của y, cũng sẽ có mỹ thực dù không ra khỏi cửa cũng có thể ăn được, còn có người với suy nghĩ vi diệu nhưng rất thú vị kề cạnh bầu bạn bên người y.
Y sẽ chấp nhận nỗi đau của số phận, nhưng đồng thời cũng có được sự nghiệp và… người yêu.
Kha Lâm rốt cuộc phát hiện đồ vật mình thiếu hụt là gì.
Y ở cửa hàng đá quý đặt mua nhẫn, còn chưa kịp đưa cho Tư Hạo Lam đây.
Nghĩ như thế, Kha Lâm chậm rãi mở mắt ra, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Tư Hạo Lam mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, giương cặp mắt đen láy lưu động không chớp một cái mà nhìn y.
Kha Lâm: “…” Biết là tới gần sẽ phát bệnh mà còn kề sát vào như vậy làm gì.
Giường rất rộng, hai nam nhân dính vào nhau mới chiếm một nửa diện tích. Kha Lâm chỉ có thể nằm ngửa, toàn thân Tư Hạo Lam gần như treo trên người y.
Đặc biệt tay hắn đặt trên lồng ngực của y, nhẹ nhàng tựa vào cạnh tim, không tạo áp lực nhưng có thể cảm nhận được nhịp tim đập.
“Anh tỉnh rồi.” Tư Hạo Lam nói, chống thân trên lên, giơ tay sờ vào trán Kha Lâm, “Có vẻ không còn sốt.”
Kha Lâm nhìn động tác của hắn, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Y vừa mở miệng đã bị bản thân dọa hết hồn, âm thanh khàn khàn như bị giấy ráp mài qua. Tư Hạo Lam nghe thấy, từ bình bên cạnh rót nước ra, kiên nhẫn đỡ Kha Lâm để y uống.
“Vừa mới hừng đông.” Tư Hạo Lam nói, “Kỳ thực anh cũng mới ngủ mấy tiếng.”
Tư Hạo Lam nhìn Kha Lâm uống nước ấm, lúc này mới yên lòng lại.
Hắn một buổi tối đều không ngủ, cứ như vậy nhìn chằm chằm Kha Lâm.
Tuy rằng nội dung kịch bản đã hỏng mất, thế giới phát sinh ra biến hóa, nhưng Tư Hạo Lam vẫn rất lo sợ.
Hắn không dám bỏ qua mỗi lần hô hấp cùng mỗi nhịp tim đập của Kha Lâm, chỉ lo sau một giây những dấu hiệu của sự sống này sẽ biến mất.
Tính cách Tư Hạo Lam vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này lại sợ gần chết.
Đợi đến khi Kha Lâm tỉnh lại, có thể nói chuyện, có thể uống nước, hắn rốt cuộc xác định được, bọn họ đã triệt để thoát khỏi bóng tối của sách gốc.
Tư Hạo Lam tiếp nhận cái ly không, để qua một bên, săn sóc mà nói: “Muốn đi vệ sinh không, muốn ăn gì không, uống thêm viên thuốc đi.”
Kha Lâm nhìn hắn bộ dáng ngoan ngoãn như vợ nhỏ, lại nghĩ đến hình ảnh hắn khí thế hùng hổ đến một tên đánh một tên trong kho hàng, bật cười, nói, “Không, đều không muốn, muốn ở với em thêm một lúc.”
Tư Hạo Lam nghe vậy, lần thứ hai chui vào chăn, dựa vào Kha Lâm.
Chỉ cần thân cận với Kha Lâm, Tư Hạo Lam sẽ mềm thành một vũng nước, lúc này cũng không muốn mất công lấy túi nước đá chườm, hắn liền mặc kệ chính mình nằm sấp trên người Kha Lâm.
Kha Lâm sau khi sốt xong đầu còn có chút choáng váng, tay luồn vào phần tóc sau đầu Tư Hạo Lam, như có như không mà đùa nghịch.
Thực sự là thần kỳ, một ngày trước y còn đang suy nghĩ kiểu nhẫn nào mới tốt, sau đó liền vượt qua một buổi tối mạo hiểm.
Dù sao y cũng là người đã bị súng kề vào đầu, hiện tại vẫn được ôm thỏ bự, thật sự rất xúc động.
“Vậy cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?” Kha Lâm hỏi.
Y không phải người mù, cũng không phải kẻ điếc, chuyện phát sinh trong kho hàng rõ ràng có ẩn tình, y chưa từng nhìn thấy Tư thái thái lại khiến bà ta hưng sư động chúng mà bắt cóc y, thực sự có chút không hiểu nổi.
Hơn nữa, cuối cùng từ trong thân thể Tư thái thái chui ra máy vi tính là xảy ra chuyện gì, Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà giống như đang đối phó với nó, bọn họ nói những điều Kha Lâm nghe không hiểu, tuy rằng không hiểu nhưng vẫn lọt vào tai rồi.
Tư Hạo Lam vò tóc, rất phức tạp, không biết nên kể bắt đầu từ nơi nào. Hắn hít một hơi, nói: “Vẫn là bắt đầu lại từ đầu đi, hơi dài nha.”
Vì vậy Tư Hạo Lam một mạch nói hết tất cả sự tình.
Từ hắn là ở đâu tới, đến thế giới này thực thể là gì, chuyện dù lớn hay nhỏ đều thẳng thắn kể ra.
Kha Lâm lúc đầu thần sắc rất trịnh trọng, càng nghe biểu tình càng kỳ quái, cuối cùng nhịn không được nghiêng đầu qua một bên nhìn Tư Hạo Lam chằm chằm, nhưng Tư Hạo Lam từ đầu đến cuối vẫn rất nghiêm túc.
“Ta nói xong rồi, sự tình chính là như vậy.” Tư Hạo Lam đưa ra kết luận.
Kha Lâm một lần nữa nằm xuống, nhìn đăm đăm lên trần nhà, tay giữ phần tóc sau đầu Tư Hạo Lam, gáy cũng sắp bị y nhổ trọc rồi. Qua nửa ngày, y mới mờ mịt nói: “Mấy điều này của em… cũng có thể viết thành một bộ tiểu thuyết.”
Tư Hạo Lam dùng âm thanh cứng nhắc nói: “Ta sẽ không viết tiểu thuyết, cũng không thích đọc tiểu thuyết.”
Người chân chính thích xem tiểu thuyết là Kha Lâm đây, nhưng y cố tình lại không tin.
Tư Hạo Lam nghiêm túc nói, “Hệ thống vẫn đang bị nhốt trong hộp, hay là anh cầm đi phân tích một chút vật chất bên trong đi? Bất quá không thể mở nó ra, thật vất vả mới bắt được.”
Thần sắc Kha Lâm khó hiểu, những điều Tư Hạo Lam nói có thể hoàn mỹ giải thích cảnh tượng y đã nhìn thấy, một số biểu hiện kỳ quái trước đây của Tư Hạo Lam cũng có thể lý giải.
Nhưng mà… đó không phải là nội dung cốt truyện trong tiểu thuyết sao?
Ồ, dựa theo Tư Hạo Lam nói, thế giới y đang sống chính là một bộ tiểu thuyết.
Kha Lâm nỗ lực dùng tất cả lý luận khoa học để giải thích chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại càng khiến bản thân mình rối rắm, vội vã nhíu mày tỉnh lại.
“Loại trừ tất cả các lựa chọn không có khả năng, những thứ còn lại cho dù khó mà tin nổi, nhưng lại là đáp án chân thật.”
Kha Lâm dùng lý luận kinh điển để tự thuyết phục chính bản thân mình, y suy nghĩ một chút, trước tiên lấy lại bình tĩnh, hỏi Tư Hạo Lam mấy vấn đề: “Như vậy em sẽ tiếp tục ở lại chỗ này sao, tất cả vấn đề không phải đã được giải quyết ư?”
Tư Hạo Lam đem đầu đặt trên bả vai của y, cảm thụ được lớp cơ bắp mỏng của y, loại cảm giác có huyết quản lưu động dưới làn da thực sự quá tốt đẹp. Hắn nói: “Đương nhiên a, ta dằn vặt như thế nửa ngày chính là vì có thể ở lại thế giới này an ổn tự tại mà sống.”
“Ta yêu thích nơi này.” Đây không phải là lần đầu tiên Tư Hạo Lam nói một câu thế này.
Kha Lâm chiếm được lời cam kết của hắn, an tâm lại, nói với Tư Hạo Lam quyết định của chính mình: “Đã như vậy, sự tình quá khứ đã qua rồi, từ nay về sau tiếp tục trải qua cuộc sống mỗi ngày là được.”
Tư Hạo Lam hiểu ý tứ của Kha Lâm, chuyện này cho dù là thật hay giả y đều không muốn suy nghĩ nhiều, quyết định cứ như vậy sang một trang mới.
Tư Hạo Lam cười hắc hắc ôm chặt Kha Lâm: “Đúng hợp ý ta.”
Không có hệ thống quấy nhiễu, mỗi ngày hắn trải qua sẽ thật tốt đẹp, có fan có tiền tiêu có mỹ thực, còn có Kha Lâm ở bên người, quả thực là cuộc sống thần tiên, hắn sao lại không muốn.
Hiện tại vấn đề duy nhất là Kha Lâm vẫn khiến hắn mặt đỏ tới mang tai, tứ chi như nhũn ra, nhưng Tư Hạo Lam cũng không cho rằng đây là chuyện lớn gì, khắc phục một chút là được, nếu thực sự không ổn thì còn có thể dùng băng.
Kha Lâm vẫn còn có chút không chấp nhận sự thật, cảm thấy nó quá không chân thực, bất quá nhìn Tư Hạo Lam đẹp đến bong bóng bay lên, nghĩ thầm, quản y làm gì, chỉ cần Lam Lam vui vẻ là tốt rồi.
Vì vậy Kha Lâm không nhịn được kéo Tư Hạo Lam, làm cho hắn nằm nhoài trên người mình, nâng đầu lên gặm xuống đôi môi của hắn.
“A, anh chưa đánh răng.” Tư Hạo Lam mềm mại mà nói.
“Ghét bỏ sao?” Kha Lâm vừa hôn vừa thấp giọng hỏi.
Nếu mà ghét bỏ sẽ không tiếp tục ở đây rồi. Tư Hạo Lam bị hôn tới ngất ngất ngây ngây, nhưng vẫn lo lắng thân thể của Kha Lam, giữa lúc thở dốc nói: “Anh mới vừa rồi còn đang phát sốt.”
Kha Lâm ngậm lấy bờ môi của hắn: “Đã không sao rồi.”
Đó là phản ứng bị sự căng thẳng kích phát sau khi sống sót sau tai nạn, có lẽ cũng bởi vì y phát sốt nên mới mơ hai giấc mộng hoang đường kia. Nghe Tư Hạo Lam nói chuyện, Kha Lâm thậm chí hoài nghi đó không phải là mơ, mà có thể là thế giới song song khác.
Bất quá những thế giới kia y đều không muốn, y chỉ muốn nơi nào có Tư Hạo Lam.
Bọn họ trao đổi nụ hôn, đều mang tâm tình vui mừng. Thế sự khó liệu, thế giới phức tạp như thế, bọn họ có rất nhiều, rất nhiều cơ hội bỏ lỡ nhau, thậm chí còn có những thế lực không giải thích được giữa đường gây khó dễ, nhưng thật may rằng bọn hỏ không bỏ lỡ, để cho họ vẫn có thể ôm lấy nhau kề bên nhau.
Kha Lâm hôn hôn một chút liền hơi động tình, sáng sớm mà, nam nhân mà, hơn nữa y uống thuốc xong ngủ một giấc, thân thể tay chân có chút suy yếu, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, chỗ đó cũng đặc biệt sung sức.
Tư Hạo Lam kề sát y vô cùng, tự nhiên nhận ra được.
“Anh lại cứng rồi.” Tư Hạo Lam nỗ lực chống trên người Kha Lâm, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Kha Lâm bất đắc dĩ nói: “Không cần mỗi lần đều báo cáo.”
Tư Hạo Lam suy nghĩ trong chốc lát, thẳng thắn bật người dậy, khóa ngồi trên eo Kha Lâm.
Bởi vì động tác ngồi dậy quá nhanh, thêm nữa hắn bị Kha Lâm ảnh hưởng, khiến cho hắn một trận đầu váng mắt hoa.
Cố lên, đừng ngất đi nha.
Hắn nghĩ như thế, cắn chặt hàm răng, điều động sức lực toàn thân, không cởi nút mà trực tiếp lột áo ngủ từ trên đầu xuống, ném qua một bên, lộ ra thân thể dẻo dai.
Lần ngày đến phiên Kha Lâm ngây dại.
Y nhìn thấy Tư Hạo Lam ngồi trên người mình, bị da dẻ trắng toát đột ngột xuất hiện làm cho mù mắt.
— Hết chương 77 —