Ngày hôm sau như cũ là cuộc thi tháng tiến hành.
Ôn Du theo lệ dùng bí quyết không thể phá vỡ “ Ba dài một ngắn chọn ngắn, ba ngắn một dài chọn dài” để hoàn thành các câu hỏi trắc nghiệm, lại dựa vào chút ký ức còn sót lại của mình đem một vài đề đơn giản giải quyết xong, một bảng câu trả lời được hoàn thành một cách bi thảm như vậy ra đời.
Viết xong đáp án, cô thật sự ăn không ngồi rồi, tay cầm bút di chuyển trong vô thức, chỉ trong chốc lát, một con mèo lười biếng cuộn mình trên ghế đã dần thành hình.
Cô đã từng yêu nhất vẽ tranh, được công nhận là một nữ sinh tài năng, tự nhiên xảy ra tai nạn xe cộ khiến xương tay bị gãy nghiêm trọng liền thật lâu không cầm lại bút vẽ - lâu đến mức Ôn Du cơ hồ quên mất chính mình đã học phác họa nhiều năm nay.
Cô đã từng là người không thể đi lại được, không thể cầm bút mà cảm thấy mất đi ý nghĩa sinh tồn, hiện giờ không thể tưởng tượng được mọi thứ tưởng chừng bị lấy đi hết thảy ấy lại đang quay trở lại bên mình, Ôn Du nghĩ phải thật trân trọng nó.
Vì lý tưởng ước mơ tha thiết, lúc này đây là cơ hội, cô nhất định sẽ nắm chắc chặt chẽ.
“ Con mèo này là cậu vẽ đi? Quá đáng yêu!” Sau khi kiểm tra kết thúc, cô thoáng nhìn trên bàn còn một tờ nháp liền tiện tay vẽ xấu, Hạ Tiểu Hàn nháy mắt hóa thành con người mê muội “ Từ trước tới nay, mình không biết là cậu biết vẽ tranh đâu.”
Ôn Du làm đương sự bị nàng thổi phồng chọc cho đỏ mặt, lại nghe thấy Hạ Tiểu Hàn sung sướng mà ríu rít: “Mình muốn đi thử nhà ăn mới của trường nha nhưng cậu biết đấy mình gần đây giảm béo, ăn không hết một phần đồ ăn, cậu có thể hay không cùng mình ăn chung đi?”
Ôn Du nghe vậy trong lòng thật ấm áp. Nguyên chủ bị mẹ nuôi bạc đãi, tiền tiêu vặt thiếu đến đáng thương, sinh hoạt có thể nói là lấy trứng chọi đá, bởi vậy đa phần đều lấy bánh bao cùng mì gói là món ăn chính. Hạ Tiểu Hàn biết tình huống nhà cô, không đành lòng để bạn mình ăn những đồ ăn không dinh dưỡng, đồng thời sợ động chạm tới lòng tự trọng của bạn mà bày ra cách này.
Cái này làm cho cô nghĩ đến vô số lần không thể hiểu được sinh ra một nghi vấn: Nguyên chủ rốt cuộc xuất phát từ tâm lí dị dạng gì mà có thể đối với nữ chính sinh ra hận ý a?
Trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng với hàng ngàn cô gái này, ngoài tình yêu và những âm mưu trong cuộc sống của nhân vật chính, dường như không có thứ gì khác có thể dung nạp được. Đây thật sự là một giả thiết cực kỳ ngu xuẩn, rõ ràng con người bên cạnh còn có nhiều điều đáng quý trọng tình thân, hữu nghị, việc học, yêu thích thậm chí lí tưởng, tất cả đều hết sức quan trọng và tồn tại một cách trân quý, nhưng yêu đương có thể lùi xuống dưới nha.
Cho nên nói, tình yêu không có logic thật hại chết người.
Tuy rằng luôn miệng nói muốn cùng Ôn Du ăn một phần ăn, Hà Tiểu Hàn vẫn rất là có tác phong của nữ chính mà một bên kêu:“ Ây ya, mình thế nào mà lại trả tiền nhiều hơn một suất rồi” một bên cứ thế gọi thêm suất.
Có lẽ thật là rất có duyên phận, tiếp nhận mâm đồ rồi xoay người, Ôn Du tự nhiên liếc mắt một cái trong biển người tấp nập trông thấy Hứa Sí.
Khi học sinh khác đều do chọn đồ ăn mà chạy nhanh tới sớm thì anh cùng đám bạn trước nay giao lưu lại chầm chậm đi vào nhà ăn cho nên lúc này chỉ có thể xếp hàng ở cuối dãy. Anh lớn lên cao lại không mặc đồng phục, ở trong đám người liền phá lệ bắt mắt, lúc này lại không biết đang nói đến đề tài thú vị gì, cúi đầu nhấp miệng nhẹ nhàng cười cười.
Nàng bất quá như vậy liếc mắt một cái, đối phương liền cảm nhận được tầm mắt hơi nghiêng nghiêng đầu, Đôi mắt hơi rũ xuống của thiếu niên mang theo bóng mặt trời chói chang buổi trưa, ánh mắt lạnh như băng chợt lóe lên, khiến Ôn Du vội vàng cúi đầu, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Khi đang đi qua đám con trai do Hứa Sí đứng đầu, bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ vỗ sau lưng, xoay người lại, hóa ra là cái vị vẫn luôn không an phận kia Sầm Dương.
Anh ta tràn đầy ý hài hước mà hắc hắc cười: “Bốn mắt muội, đừng quên đem áo trả Sí ca ah”
Đây vốn dĩ là một câu nói không mấy tốt còn mang theo trào phúng, không nghĩ tới Ôn Du không có tức giận, ngược lại nhẹ giọng tinh tế mà đồng ý tới: “Tôi đã giặt sạch, hôm nay có thể đưa anh ta rồi. Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Nàng thẳng thắn thành khẩn như vậy, ngược lại làm Sầm Dương có chút ngượng ngùng. Anh ta đã ngang tàng lâu như vậy rồi, hồi lâu chưa thấy qua vẫn còn cô nàng ôn nhu như vậy, trong lúc nhất thời tiêu khí thế, chỉ phải gãi gãi đầu nói: “Không, không cần cảm ơn.”
Đám bạn phía sau cười haha: “ Sầm Dương, mày thật sự tồi tệ nha “
Ôn Du cảm thấy chính mình không còn liên quan, liền định xoay người chạy lấy người, không nghĩ tới lại bị người khác vỗ vào lưng.
Không giống cái vỗ của Sầm Dương không nhẹ cũng không nặng, người này xuống tay cực kỳ khắc chế, cơ hồ không có lực đạo gì nhẹ tựa lông chim. Ôn Du đối với người khác đụng vào cực kì mẫn cảm, nháy mắt liền quay đầu lại.
Hứa Sí hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ xoay người, trong tay nắm giấy dán còn chưa kịp thu hồi, vì giảm bớt việc xấu hổ, chỉ phải nhấp môi trầm giọng nói: “Có việc sao?”
Anh dùng vẻn vẹn ba chữ liền nắm được ưu thế cuộc trò chuyện, đem Ôn Du thành người bị động. Ôn Du xuyên thấu qua mắt kính, rành mạch thấy tờ giấy ghi “Đồ nhà quê” – ba cái chữ rộng bay phượng múa rất to, cô từ trước tới nay không ngốc lập tức hiểu được khi nãy Sầm Dương chụp cô một chút kia là vì muốn dán tờ giấy trên lưng mà Hứa Sí kia không biết vì cái gì lại giúp cô gỡ xuống.
Cô bị vẻ ngoài trấn định của anh mà cong khóe miệng, ngẩng đầu lại bắt gặp đôi mắt đen kịt ấy. Hứa Sí quả thật là cao nha, đứng trước mặt cô, Ôn Du chỉ có thể nhìn thấy cái cằm nhẵn nhụi của hắn.
Vì thế cô đối với cái cằm trong phạm vi tầm mắt kia nói: “ Cảm ơn anh nha”
Hứa Sí không trả lời, giống như nhẹ giọng cười cười, sau đó từ từ quay người đi.
Bên cạnh Hạ Tiểu Hàn đói lả vội vã ngồi xuống nhấm nháp món ăn mới, Ôn Du liền vội vàng hướng anh nói xong lời từ biệt, cũng không hiểu được Hứa Sí đến tột cùng có nghe thấy không.
“ Đám người kia thật là quá quắt! Bất quá Hứa Sí cũng không hư hỏng như tin đồn vậy.” Hạ Tiểu Hàn một bên lòng tràn đầy vui mừng khi vừa ăn vừa uống, một bên không hề che lấp mà phun ra câu nói “ Anh ta lớn lên cũng khá đẹp trai, vì cái gì mà vẫn luôn không có bạn gái?”
Bởi vì dựa theo hướng đi của cốt truyện, cái tính cách âm trầm quái gở, cự tuyệt hết thảy những người khác phái lui tới nam chính chỉ vừa ý với tiểu nha đầu ngốc nghếch hay cười nhà cậu thôi.
Nghĩ tới vẻ mặt điềm đạm của Hứa Sí, Ôn Du nhẹ nhàng cười rộ lên dẫn tới Hạ Tiểu Hàn một trận kinh hô.
“ Cậu. Tiểu Du, chính là nụ cười này nha! cực kì ấm áp! Mình sắp bị hòa tan rồi!” nói xong còn tiến lên tinh tế đánh giá mặt Ôn Du, tùy tiện đem bàn tay hất cái mái đang rủ xuống kia, “ Trước kia còn không cảm thấy, cậu cười rộ lên thật sự rất đáng yêu nha. Đem tóc mái hất về đằng sau cả người tươi tắn hơn hẳn, thoạt nhìn phá lệ rất có khí chất.”
Cô ấy cũng không nghĩ đến người bạn trước mắt sớm chiều ở chung này sẽ có lúc tính tình lại thay đổi, là bởi vì họ đã bị thay đổi hoàn toàn. Nguyên chủ vốn dĩ tuy rằng có tướng mạo tinh xảo, nhưng bởi vì tự ti không có, luôn bày ra một bộ dáng tử khí trầm trầm, mặc kệ là ai đều sẽ không muốn cùng cô ấy thâm nhập tiếp xúc. Nguyên chủ gia cảnh không tính là giàu có, chưa bao giờ được giáo dục quản lí một cách gia giáo, hiện giờ ở tại thân thể này Ôn Du từng là một vị không hơn không kém thiên kim tiểu thư, ở xã hội thượng lưu lễ tiết mưa dầm thấm đất cùng từ nhỏ nghiêm khắc gia đình giáo dục hạ, tự thân cũng hình thành một cổ bất đồng với nữ học sinh bình thường khí chất độc đáo.
Ôn Du sớm đã quen vời những lời khen ngợi thích thú của Hạ Tiểu Hàn, cô đang định trêu chọc đáp lại vài câu, nhưng lại bị một trận âm thanh lớn cùng tiếng thét chói tai đánh gãy, lời nói bị nghẹn ở cổ họng.
Cô hướng tới nơi phát ra âm thanh ngoảnh lại, thấy những học sinh sợ ảnh hưởng đến mình mà đang lùi lại mở ra một đoạn đường đi. Ở giữa khoảng trống, một nam sinh ương ngạnh đang nằm, anh ta bị đánh đến thậm tệ, cả người co rúm lại thành một đoàn, mà ở trước mặt anh ta người đang đứng là....
Đúng là Hứa Sí với sắc mặt âm trầm.
Đây là lần đầu Ôn Du thấy anh phát ra khí thế lớn như thế, đáy mắt đen như mực không chút biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy trong mắt hắn không kìm chế được tức giận và sát ý, giống như một con sư tử sẵn sàng đi săn.
Trong chớp nhoáng, anh chợt ngẩng đầu, trùng hợp xa xa mà chạm vào ánh mắt của nàng.
Thật là một điều không nghĩ tới được, nơi này người nhiều như vậy muôn hình muôn vẻ người, mà khi anh ngẩng đầu, ở vô số ồn ào hay xôn xao trong dòng người, chỉ thấy mỗi đôi mắt của cô.
Trong ánh mắt cô không có chút sợ hãi cùng khinh thường nào, như bóng mây ở mùa xuân, và như một tấm lưới nhẹ, mông lung đến mức không thể chạm vào, bỗng chốc liền đem anh bao lại.
Đánh nhau lưu lại vết thương nóng rát trên khóe miệng rớm máu, Hứa Sí lại suy nghĩ lung tung, tại sao anh lại vô thức nhìn cô?
Bất quá đối diện trong nháy mắt, thiếu niên thực nhanh liền nhẹ nhàng thở phì phò, đem ánh mắt di chuyển đi không để lại một chút dấu vết, mà giáo viên duy trì trật tự cũng thật mau tới rồi, những người liên quan đều bị thỉnh đi uống trà. Nhóm quần chúng ăn dưa trò hay cũng xem xong rồi, nhanh chóng nhiệt tình chia sẻ thông tin bát quát.
“Hình như cái nam sinh bị đánh kia mở mồm nói người nhà Hứa Sí lời nói không tốt” Hạ Tiểu Hàn làm nữ vương tình báo bát quái, trước tiên liền đưa lên tin tức mới ra lò “ Chuyện nhà anh ta...nói ra thật sự rất đả thương người.”
Ôn Du trong lòng hiểu rõ.
Căn cứ vào giả thiết trong tiểu thuyết vườn trường thanh xuân, nam chính nhất định phải tồn tại cái gì đó trong lòng khi còn nhỏ liền trở thành bóng ma ăn sâu bén rễ, để nữ chính có vai trò tích cực trong việc chữa lành lòng người trong việc hòa hợp -Hứa Sí ở kịch bản này là người bị hại.
Anh khi còn nhỏ nói như thế nào cũng là một cậu bé thần đồng, ngoan ngoãn điển hình, ai ngờ sau khi cha mẹ bên ngoài gây dựng sự nghiệp thành công, công thành danh toại cha liền vứt bỏ người vợ tào khang liên tiếp trật bánh, cuối cùng đem mẹ Hứa Sí bức tử tự sát trong phòng khách.
Cũng chính là từ khi đó trở đi, có lẽ là vì trả thù, Hứa Sí lựa chọn một con đường hoàn toàn bất đồng so với chính mình trước kia, cùng cha cực kì không hợp, dùng bạo lực phát tiết sự bất mãn trong nội tâm, bỏ dở việc học ham chơi, dần đần trở thành như bây giờ cái hình tượng xa gần đều biết bá chủ trường học.
Mẹ chết, cha phản bội là bóng ma tâm lý mà cả đời anh khó có thể tránh thoát được, lấy bối cảnh gia đình người ta như vậy ra đùa giỡn, đích thật rất quá đáng.
Nhưng mà...
Ôn Du yên lặng không tiếng động thở dài. Cô mới thề không lâu trước đây sẽ đem áo trả lại cho chủ nhân của nó, nhưng bây giờ xảy ra chuyện lớn tới như vậy,hiển nhiên không phải thời gian thích hợp để giao lưu với Hứa Sí.
Nhớ tới cặp mắt u ám, hung tợn của anh, cô không khỏi có chút lo lắng tới mục tiêu thuyết phục anh chăm chỉ học tập.
Chỉ hi vọng anh không có dữ quá nha.