Ôn Du làm sao có thể nghĩ tới, vừa mới về tới lớp chuyện đầu tiên, cự nhiên là phải tiến hành một bài kiểm tra toán hàng tháng.
Ôn Du:....
Lúc này cô vẫn là nên giả bệnh theo trình tự đi? Nên nói là cảm mạo, phát sốt hay là đau bụng đây?
Rối rắm hồi lâu không biết làm sao để chọn một phương pháp có kết quả hoàn mỹ nhất, cô không thể làm gì khác ngoài việc cầm bút lên, cùng các bạn học khác thở ngắn thở dài mà tiến hành kiểm tra.
Hoài Thành nhất trung là trường cao trung tốt nhất trong thành phố, ở đây chỉ có hai loại học sinh – học sinh có thành tích nổi bật xuất sắc ở sơ trung cùng con nhà giàu có tiền tùy hứng.
Hứa Sí cùng bọn bạn học giúp hắn thuộc về loại thứ hai, để không làm nhiễu loạn tình trạng học tập của các bạn học sinh khác, trường học vì nhóm người này đặc biệt mở một lớp học, gà bay chó sủa tùy tâm sở dục, trốn học luyến ái nhìn đã quen mắt, chỉ cần là không làm ra chuyện gì quá khác người, giáo viên đều không quản nhiều.
Bởi vậy, trong trường hình thành cái mọi người đều biết một chuỗi khinh thường, học sinh các lớp cùng cấp ( lớp bình thường) đều nhìn không vừa mắt đám con nhà giàu ở lớp đặc biệt, mặt khác lớp cấp tốc lại đều không đem hai loại lớp này để vào mắt. Lớp đặc biệt đều cho rằng các học sinh khác trong trường này đều là những mọt sách, ngẫm lại vẫn là lớp bình thường là chịu đựng nhất, phương diện nào cũng không hài lòng.
Nguyên chủ học tập khắc khổ, sơ trung thành tích cũng không tồi, thi đậu lớp thường của Hoài Thành nhất trung, nhưng thật sự không có thiên phú, học cao trung cố hết sức dần dần học tập, vẫn hoàn toàn không đuổi kịp tiến độ lên lớp trở thành người đứng thứ hai trong lớp đếm từ dưới đếm lên, tự nhiên lại cùng nhau cấu kết làm cẩu bằng hữu cùng nữ chính Hạ Tiểu Hàn.
Ôn Du một bên vẽ xoắn ốc tròn tròn trên tờ giấy nháp một bên nghĩ, thật sự không phải người một nhà, thì thật khó để tiến vào gia môn.
Lại nói bản thân Ôn Du, mặc dù cô có năng khiếu học tập xuất chúng, tri nhớ cũng là không tồi, nhưng sau khi sơ tam tốt nghiệp ( học hết lớp 9 theo việt nam tốt nghiệp cấp 2) lại tai nạn xe dẫn tới cô phải nghỉ học suốt 1 năm trời, thật vất vả tu dưỡng lâu như vậy, đang chuẩn bị nhập học cao trung lại bị xuyên tới nơi này.
Nói cách khác, mặc kệ cô có bao nhiêu thông minh, tri thức dự trữ nhiều lắm cũng chính là trình độ của học sinh trung học, đừng nói là làm bài còn có rất nhiều tự chuyên dụng cô chưa nghe thấy bao giờ.
Nhìn thấy tiêu đề “ Kì thi tháng lần 3 của trường Hoài Thành nhất trung “ Ôn Du chưa bao giờ cảm thấy tổ hợp của mấy chữ này lại cay mắt đến thế.
Cánh tay của cô bị gãy xương sau một đoạn thời gian rất dài ngay cả bút cũng cầm không nổi, ngay cả khi hồi phục lại, động tác tổng thể cũng không được tinh tế như trước nữa. Hiện tay trải qua cảm giác mười ngón tay tùy ý đong đưa, một cỗ ảo giác mơ hồ lặng lẽ dâng lên trong lòng.
Ôn Du cầm cây bút ngẩn người, trong đầu bỗng truyền đến một thanh âm nữ xa lạ lạnh lùng:
“ Hoan nghênh ký chủ đi vào thế giới này, tôi là hệ thống cá nhân của bạn mã Moss 213. Nhiệm vụ của bạn là hỗ trợ nam chính Hứa Sí học tập, giúp anh ta vào được trường đại học Kinh Hoa, trường kinh doanh mạnh nhất ở Trung Quốc. Một khi bắt đầu nhiệm vụ, thì không có cách nào ngừng lại. Mọi lựa chọn của bạn đều có ảnh hưởng sâu sắc đến số phận của nhân vật và diễn biến của cốt truyện. Vui lòng tiến hành một cách thận trọng. “
Giọng nói khô lạnh xuất hiện đột nhiên càng ngày càng nhỏ, Ôn Du sợ rằng nó sẽ một đi không trở lại, tranh thủ thời gian hỏi: “Xin chờ! Mục đích của nhiệm vụ này là gì? Tại sao lại chọn ta?”
“ Trong nguyên tác, nam chính là một thiếu niên hư hỏng thành tích đếm ngược, lại có thể tiếp nhận sự nghiệp của cha mình một bước lên trời trở thành thương nghiệp kiêu hùng, đây là hiển nhiên không hợp logic.” Hệ thống không kiên nhẫn với câu hỏi của cô, nói chuyện với tốc độc gấp hai khi nãy, đến cuối cùng nuốt thẳng câu đem toàn bộ nói cho qua “ Để giải quyết vấn đề lớn nhất toàn truyện, với tư cách là người may mắn được chọn ngẫu nhiên, hãy làm việc chăm chỉ.”
Không thể hiểu được bằng cách nào đó xuyên qua thành nữ phản diện bị mọi người phỉ nhổ còn chưa đủ bất hạnh sao? Hơn nữa vị hoàng tử bá đạo yêu tiểu Mary Sue của cô thật sự chỉ bị làm màu mỗi một chỗ này sao?
Người bình thường sẽ giống nam chính đối với nữ phụ là mỹ nữ ôn nhu hiền huệ đều không cần, đi theo đuổi một cái ngốc bạch ngọt nhiều năm như vậy? Làm vai ác Ôn Du sau này chỉ là thay đổi kiểu tóc, lấy mắt kính, vì cái gì mà giá trị nhan sắc đột nhiên được tăng cao tự như chỉnh dung nhan. Quan trọng nhất chính là, nơi nào mà bọn học sinh lại chỉ nghĩ đến việc yêu đương thay vì học tập ở cao trung chứ ah! Từ sáng sớm tới xế chiều không thể là một cái đầu toàn về yêu đương sến súa chứ, không thì ai sẽ là người xây dựng một tổ quốc tươi mới ah?
Ôn Du bóp nghẹn một bụng không có chỗ nào trút bỏ, chỉ có thể tự an ủi mình trong vô vọng: Không đúng, không đúng trong thế giới ảo những người muốn tìm kiếm cảm giác thực tế, ngay từ đầu liền thua.
Hệ thống cũng thực sự mặc kệ, phảng phất là vì muốn tránh cho cô lần thứ hai có cơ hội đặt thêm câu hỏi, nháy mắt chả thấy tăm hơi đâu.
Lưu lại Ôn Du đang trải qua một đoạn tư tưởng suy nghĩ nổ mạnh trong đầu, nhân sinh thật là khó khăn, tự thân thực lực không đủ, cấp trên mặc kệ không hỏi, thật là một củ cải trắng trên đất vàng ( kiểu hạt cát trên sa mạc theo mình hiểu)
Tuy rằng trong đầu còn bảo tồn ký ức của nguyên chủ, nhưng vị Ôn Du kia cũng không hơn không kém học tra là mấy, thậm chí tri thức đang có còn không bằng cô nha. Cô với đề bài văn học còn có thể đoán mò mà điền một ít, đến các môn khoa học tự nhiên thì cũng chỉ có thể hai tay ấn giấy trắng, hai mắt nhìn trời xanh, cái gì cũng không biết, toàn bộ dựa vào trắc nghiệm điền bừa lấy điểm. Muốn cô đi bổ túc giúp Hứa Sí.....
Ôn Du đỡ trán, đây không phải là một sự hiểu lầm sao.
Mơ màng hồ đồ hết một ngày kiểm tra, tiếng Anh thì có chút nắm chắc, có thể cứu vãn. Ôn Du khi còn nhỏ ở nước ngoài ngây ngốc một đoạn thời gian, tiếng Anh xem như là ngôn ngữ cô học từ bé đến lớn đi, làm bài tiếng Anh cũng tương tự như làm bài ngữ văn cấp tiểu học.
“Lần này giáo viên ra đề là ma quỷ à? Toán học toàn dựa vào lừa gạt, Ngữ văn hiếm lạ, cổ quá, Tiếng Anh đọc không hiểu thì cũng bỏ qua, nhưng kia kĩ năng nghe như nghe tiếng quạ kêu vậy? Cả quá trình mình chỉ nghe rõ mỗi “9pound and 15 pence “ ( 9 bảng và 15 xu thường có trong bài kiểm tra nghe tiếng anh), đó là vì đây là câu hỏi đầu tiên trong bài nghe tiếng Anh mỗi lần. “
Hạ Tiểu Hàn mỗi lần kiểm tra xong một môn học túm lấy cô lại bắt đầu phàn nàn, Ôn Du xem không hiểu đề cũng không thể không đồng ý hơn, lại nhìn không được mà nhắc nhở cô ấy “”9pound and 15 pence “ là đáp án bài nghe, cậu sẽ không điền sai đáp án trên tờ phiếu trả lời chứ “
Đã làm không biết bao nhiêu lần kiểm tra tiếng anh của bạn học Hạ Tiểu Hàn:????
“ Thì ra là thế! Khó tránh phần nghe của mình luôn chỉ có vài điểm.”
Đây không phải là thể loại ngốc bạch ngọt nữa rồi đi!
____
Ai cũng kiệt sức và kiệt sức sau một ngày thi liên tục. Ôn Du và Hạ Tiểu Hàn ở cùng ký túc xá, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đương nhiên là tay trong tay qua lại như tất cả những cô gái nhỏ tuổi này.
Ôn Du ôm chiếc áo khoác nặng của Hứa Sí mà yên lặng lắng nghe, còn Hạ Tiểu Hàn thì đang nói chuyện phiếm, miệng chạy tàu lửa, cũng không quên hỏi cô có nặng không, có thể mang hộ về phòng.
Nhìn nữ chính quá thiểu năng trí tuệ được vô số độc giả hâm mộ, Ôn Du không kìm chế được yêu thích, rốt cuộc cũng hiểu tại sao hầu như tất cả nhân vật chính diện trong sách đều thích cô ấy.
Một năm tu dưỡng sau tai nạn xe cộ, cơ hồ chặt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, vì khoảng cách mà mối quan hệ bạn bè trước kia cũng dần dần phai nhạt, bên cạnh chỉ có cha mẹ luôn luôn bận rộn với công việc cùng những lời nói không tốt của người hầu. Ôn Du cô đơn quá lâu rồi, Hạ Tiểu Hàn đột nhiên xông vào thế giới của cô như lửa đốt, vui sướng vô cớ, nhưng cũng vui sướng nhất.
Phòng kí túc xá của Ôn Du có bốn người, điểm khác biệt với hai người đó chính là hai bạn học còn lại đều lại những học sinh mũi nhọn của lớp, đen đen gầy gầy kêu Lâm Hạ, ngũ quan đoan chính, mang mắt kính còn lại là Lư Vi Vi, ngày thường ở chung tuy rằng không chọc phá lẫn nhau nhưng tóm lại vẫn có vài phần ngại ngùng.
Lư Vi Vi cùng nguyên chủ quan hệ không tốt lắm, hai người ở trong phòng đối chọi ngay gắt đã là chuyện thường ngày, lúc này thấy nàng ôm về một chiếc áo khoác, theo quán tính châm chọc nói: “ Nha, nha đầu nghèo rốt cuộc mua quần áo mới?”
Nguyên chủ ở nhà không được sủng ái, từ nhỏ đến lớn quần áo mới không có quá vài món, phần lớn là đồ mà người thân hay con cái họ không cần nữa. Ôn Du trước kia buồm xuôi gió thuận, còn không có bị người như vậy thẳng thừng đả kích, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút mới lạ, ô nhu đáp: “Không phải của tôi.”
“ Tôi biết ngay mà” Lư Vi Vi cười lạnh tiếng, ngữ điệu kéo dài “ Cô hôm nay sao tự dưng lại có nhã hứng phá tiền”
Vẫn luôn ngồi trên giường đọc sách, Lâm Hạ cũng không nghe nổi nữa: “ Nhà cô ở biệt thự lái bảo mã (BMW) à? Tích đức trên mồm đi”
“ Cô không nhìn ra sao? Đây là quần áo của nam nhân nha. Người ta bảo tiểu Du giúp giặt hộ quần áo, không giống ai đó, lớn như thế rồi còn không có ai theo đuổi.” Hạ Tiểu Hàn nhăn mặt làm mặt quỷ về phía cô ta, không để ý tới sắc mặt trắng bệch của Lư Vi Vi, sau đó quay đầu nhìn Ôn Du, “ quần áo mùa đông không dễ khô, mình mới mua một cái máy sấy, cậu giặt xong có thể dùng nó.”
Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng phải đồ ngốc, có thể nhìn ra tiểu Hàn đối với cô là thật sự tốt, trong nguyên tác, nguyên chủ đã làm bao nhiêu chuyện bất lợi, cô ấy có thể lựa chọn tha thứ, điều này thể hiện tình cảm sâu đậm.
Cô hiện tại không phải Ôn Du vô tâm vô phổi kia, tự nhiên phải bảo vệ thật tốt người bạn duy nhất này của mình.
Phía sau, Lục Vĩ Vĩ vẫn tiếp tục dán vào, tự lẩm bẩm: “ Cùng cô ta nói chuyện quan hệ nam nữ thì có thể là cái thứ nam sinh gì chứ? Tặng không tôi cũng không cần.”
Ôn Du nghe thấy khuôn mặt lạnh lùng, cao cấp của Sí Hứa bị cô ta hạ thấp như vậy, nhịn không được phụt ra một tiếng cười, suy nghĩ một lát đáp: “Anh ta cũng rất được đó.”
Lưu Vi Vi thấy cô không có ý định đấu võ mồm, tự ca cũng mệt mỏi, liền cảm thấy không thú vị mà đi rửa mặt, trước khi đi còn không quên hừ lạnh một cái.
Mùa đông quần áo tốt nhất giặt bằng tay, Ôn Du lại có ít kinh nghiệm giặt quần áo, chỉ có thể dựa vào ký ức bắt chước động tác nhân vật trong phim truyền hình.
Áo khoác của Hứa Sí mùi không tốt cho lắm, không chỉ bị nhúng vào nước súp cay nồng của mì gói lại còn vương vấn mùi khói khiến cô nhíu mày suýt chút nữa cơ hồ ngừng thở.
Cô lần đầu tự mình giặt một chiếc áo khoác mùa đông dày, kinh ngạc phát hiện việc tạo ra bọt bong bóng cần nhiều sức lực hơn vẻ ngoài, lông vũ mềm mại bên trong áo khi gặp nước càng thêm nặng đến không thể tưởng tượng được.
Ôn Du một bên giặt một bên nghĩ, cô nên làm thế nào để đem thành tích của Hứa Sí đi lên đây?
Lấy cái chết đe dọa nội tâm của anh ta tuyệt đối sẽ không có một chút nào dao động, lấy lý phục người thì chỉ làm râu ria để người khác chê cười, lấy thân báo đáp....
Phi phi phi! Nghĩ cái gì đâu, người ta có thể coi trọng cô sao? Huống chi cô lại có cái khát vọng theo đuổi lý tưởng làm thanh niên trong thời đại mới, mới không vì cái loại chuyện này mà bán đứng mình.
Ôn Du nghĩ không ra nguyên do, chỉ có thể thay đổi nội dung nghĩ, Ừm đúng rồi, tốt nhất phải để anh ta bỏ thuốc đi đã, cô là không chịu nổi cái mùi này rồi.