Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 23: Chương 23: Nếu con thật sự có mưu đồ QUẤY RỐI VỚI CHÚ THÌ SAO




Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

“Vậy được rồi.” Tạ Hành Dữ rũ xuống chiếc đuôi đang vẫy của mình, nhưng rất nhanh chóng nâng lên lần nữa “Chúng ta đi ăn trước đi.”

Đã gần chín giờ tối rồi, sắc trời tối dần, toàn bộ thành phố sắp chìm vào màn đêm. Thang máy đưa hai người đến nhà hàng xoay tròn trên tầng 88 – đây là một nơi thích hợp để dùng bữa và nghỉ ngơi, đồng thời ngắm nhìn cảnh đẹp của thành phố từ góc nhìn trên cao.

Số người trong nhà hàng bắt đầu giảm, hầu hết đều rời đi sau khi ăn xong. Hai người ngồi xuống bên cửa sổ và người phục vụ đưa thực đơn: “Thưa ngài, vé Thất Tịch của ngài có bao gồm ba loại phần ăn, ngài có thể chọn một loại dựa theo khẩu vị của ngài.”

Tạ Hành Dữ nhìn nội dung phần ăn, hỏi Tạ Hà: “Muốn cái này không? Phần ăn A.”

“Không muốn.” Tạ Hà tức giận không nghe cậu nói “Chọn B.”

Tạ Hành Dữ hơi ngạc nhiên: “Có chắc không? Không phải chú nhỏ không ăn được cay sao?”

“Không phải cậu nói tôi chơi qua cùng cậu rồi thì sẽ cho tôi ăn gì tùy thích sao?”

“Lỡ ăn xong đau dạ dày thì làm sao bây giờ?”

“Đau dạ dày thì về nhà uống thuốc.”

“...” Tạ Hành Dữ bị tinh thần “Thà uống thuốc cũng muốn ăn cay” của anh chặn lại, bất lực nói “Được được được —— Vậy nghe chú, chọn cái này.”

Thực ra sau khi Tạ Hà gọi xong đã có hơi hối hận rồi. Mặc dù anh muốn ăn cay nhưng lại không muốn bị đau dạ dày. Nhưng khó lắm mới có cơ hội được tùy hứng một lần, nếu thỏa hiệp như vậy thì thật là mất mặt, nên anh đành căng da đầu chờ đồ ăn lên.

Đồ bọn họ ăn trước khi đến đã được tiêu hóa xong từ lâu nên hiện tại anh đang rất đói. Sau khi thức ăn được dọn lên, anh nóng lòng muốn nếm thử một miếng. Anh ấy không cảm thấy nhiều sau khi ăn, đến lúc thức ăn đã được nhai kỹ, một cảm giác cay nồng khó tả phả vào lưỡi anh, nó bùng nổ khiến anh trực tiếp ho sặc sụa: “Sao lại... cay như vậy!”

Vậy mà Tạ Hành Dữ cìn cười: “Ai bảo chú một phải hai phải gọi phần ăn phong cách Mexico gì đó này, không ăn được cay rồi mà cứ cố gọi.”

Tạ Hà cay đến mức chảy nước mắt, vội uống hai ngụm nước, nhìn biểu tình thản nhiên của đối phương, khó tin nói: “Cậu không cảm thấy... Khụ, cay sao?”

“Vẫn ổn, Vị cay này kém hơn nhiều so với những gì thực sự ăn ở nước ngoài.” Tạ Hành Dữ đưa giấy ăn cho anh “Không ăn được thì đừng ăn nữa, chúng ta gọi món khác.”

Tạ Hà vẫy vẫy tay, ý nói mình muốn thử lại.

Tạ Hành Dữ ngồi đối diện nhìn anh đấu tranh. Nhìn anh bị cay nóng đến mức hai má ửng hồng, môi cũng đỏ bừng. Khuôn mặt vốn luôn thiếu sắc lại nhuốm màu tươi tắn, môi càng đỏ răng càng trắng, đuôi mắt phiếm hồng chảy một ít nước mắt sinh lý, cả người nhìn rất đáng thương, như vừa mới bị ức hiếp.

Tạ Hành Dữ thưởng thức chú nhỏ bị cay đến khóc, nhưng vẫn không đành lòng, gọi người phục vụ thêm các món không cay cho anh, hỏi: “Ở đây có sữa tươi không?”

“Có thưa ngài, ngài muốn nóng hay thêm đá?”

“Nhiệt độ vừa phải là được.”

Tạ Hà uống vài ngụm sữa, cuối cùng cảm thấy vị cay dịu đi đôi chút, anh đẩy kính ra lau đi những giọt nước trên đôi mắt. Nhưng anh vẫn chưa từ bỏ hành vi không lý trí muốn nếm thử lại, ớt cay dường như có ma lực thần kỳ nào đó không ngừng thôi thúc anh thử hết lần này đến lần khác. Anh ăn một miếng thì phải uống hai ngụm sữa, bị cay như châm chích lè lè đầu lưỡi ra.

Tạ Hành Dữ cảm thấy phản ứng này của anh cực kỳ buồn cười, không nhịn được bật cười, bị Tạ Hà giận dữ nhìn: “Đừng cười, những người khác đều đang nhìn cậu đấy.”

Tạ Hành Dữ ho khan một tiếng, nhịn cười: “Chú đừng ăn cái này nữa, không thì thật sự phải về uống thuốc đấy. Nếu như cha con nhìn thấy chú đau dạ dày thì sẽ mắng con.”

“Vậy không phải khéo quá rồi sao?” Tạ Hà cắn đầu lưỡi đỏ bừng của mình “ Hôm nay cậu lừa gạt tôi đến tham gia cái trò chơi quỷ này, nên bị mắng.”

“Sao có thể gọi là “lừa gạt” được, rõ ràng là chính miệng chú nhỏ đồng ý với con.” Tạ Hành Dữ thành thạo bày ra vẻ mặt tủi thân “Đã nói trước sẽ không hiểu lầm rồi mà, chú nhỏ sẽ không vì vài câu hỏi mà giận con chứ?”

Tạ Hà bị cậu nói lại không thốt ra được lời nào, ai khiến anh cứ phải mềm lòng thương hại cậu. Hiện tại chỉ biết cắn răng buồn bực như này.

Anh không nói chuyện nữa, cúi đầu xuống ăn. Tạ Hành Dữ tiếp tục nhìn anh, ánh mắt trước sau vẫn luôn dính trên mặt anh, nhìn chằm chằm đến mức cả người anh không được tự nhiên, cuối cùng không nhịn được nói: “Cậu có thể đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi nữa được không, nhìn như cậu có mưu đồ quấy rối với tôi vậy.”

Một sự ranh mãnh không dễ nhận ra hiện lên dưới đáy mắt Tạ Hành Dữ, giọng nói cậu rất khẽ, cũng có vẻ khác so với mọi khi: “Nếu không phải “nhìn như” mà con thật sự có mưu đồ quấy rồi chú thì sao?”

Tạ Hà run tay lên, thức ăn trên dĩa rơi xuống đĩa, anh ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, khiếp sợ nói: “Cái gì?”

Tạ Hành Dữ thấy phản ứng này của anh thì lập tức thu lại biểu tình, biến về một chú cún ngoan ngoãn: “Con đùa thôi.”

Tạ Hà nhìn cậu một hồi lâu, muốn phân biệt rốt cuộc câu nói nào mới là thật, ra vẻ nghiêm túc nói: “Nếu cậu còn nói nhảm thì tôi sẽ nói cho cha cậu đấy.”

Tạ Hành Dữ thầm nghĩ nói cho cha thì có lợi ích gì, mẹ đã đứng về phía cậu rồi, không lẽ cha cậu còn dám nói nửa chữ không chắc?

Nhưng mà những gì mẹ nói dường như đúng, không thực hiện kế đánh nhanh thắng nhanh được, vậy cậu cũng không ngại thử nghiệm chiến thuật vòng quanh.

Tạ Hành Dữ rũ mắt xuống suy nghĩ nghiêm túc, trong lòng Tạ Hà lại có chút thấp thỏm. Anh trộm quan sát đối phương, nghĩ tên nhóc này không phải nghiêm túc đâu đúng không?

Không có khả năng.

Nguyên tác cũng không viết Tạ Hành Dữ thích con trai, nếu mà thật sự thích thì cũng không thể thích anh được. Anh là nhân vật phản diện suýt chút nữa đã đẩy cậu vào chỗ chết mà.

Nhưng trong khoảng thời gian này, đúng là Tạ Hành Dữ đối xử với anh rất tốt. Mọi hành động của cậu dường như cũng lộ ra một chút mập mờ, không lẽ...

Tạ Hà ngậm dĩa, có chút không muốn ăn, đang thất thần đột nhiên nghe thấy đối phương gọi: “Tạ Hà?”

Một tiếng “Tạ Hà” này không biết đã chạm dây thần kinh nào của anh, khiến da đầu anh tê dại, cả người như bị điện giật từ đầu đến chân.

Tạ Hành Dữ dường như đã bắt được điểm yếu của anh, mỉm cười như đang đắc ý: “Con hiểu rồi, hóa ra chú nhỏ viết rằng điểm nhạy cảm của mình chính là lỗ tai, không chỉ vì chú đỏ mặt khi bị chạm vào mà còn bởi vì —— Bị gọi tên sẽ làm cả người mềm nhũn ra sao?”

Tạ Hà không biết là do quá cay hay là bị cậu trêu chọc, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm xuống, lúc này thẹn quá thành giận: “Câm miệng.”

Hai người lăn lộn qua lại một hồi cũng ăn xong cơm, không có tâm trí để ngắm cảnh từ nơi này, nhà hàng xoay tròn trở nên vô nghĩa. Tạ Hà đang cảm thấy tiếc nuối thì nghe Tạ Hành Dữ đề nghị: “Hay là, chúng ta lên đài quan sát?”

Đài quan sát ở tầng cao nhất của tòa tháp truyền hình, là một sân thượng lộ thiên, nơi du khách có thể chụp ảnh. Tạ Hà đã hơi mệt mỏi, ăn no xong cũng không muốn nhúc nhích, không hứng thú cho lắm: “Không đi.”

“Đi nào.” Tạ Hành Dữ kéo anh đứng dậy “Khó lắm mới đến đây được một chuyến, coi như đi dạo tiêu cơm sau khi ăn đi.”

Cả hai đi thang máy lên tận tầng trên cùng, vì đã rất muộn, đài quan sát sắp đóng cửa nên không có nhiều người trên đài quan sát. Tạ Hành Dữ cởi áo khoác ra phủ lên người đối phương: “Ở trên cao có gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.”

Tạ Hà giương mắt nhìn ra xa. Ở độ cao này, cả thành phố như đang phủ phục dưới chân họ, ánh đèn vàng rực rỡ lưu chuyển trong đêm, giống như những vì sao từ trên bầu trời rơi xuống nhân gian.

Anh vô thức nhích lại gần đối phương, cả người dán lên người cậu. Chung quanh rất an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi. Tựa như trên thế giới này chỉ còn lại có hai người bọn họ, anh bị hơi thở ấm áp của người bên cạnh vây lấy, trong đầu hiện ra một suy nghĩ kỳ lạ —— Người này, dường như có thể dựa vào một chút.

Nghĩ như vậy, thần kinh căng thẳng của anh đột nhiên thả lỏng, lúc này cuối cùng sự mệt mỏi cũng lên đến cực điểm, mi mắt bắt đầu khép lại.

“Chú nhỏ, chú nói... Chú nhỏ?” Tạ Hành Dữ cảm thấy bóng dáng của anh hơi lắc lư, vừa quay đầu lại thì thấy anh đang nhắm mắt dựa đầu vào vai mình, gọi anh cũng không đáp lại.

“Không phải chứ, đứng cũng có thể ngủ?” Tạ Hành Dữ có chút bất đắc dĩ, cậu đưa tay ra luồn vào dưới đầu gối, ôm ngang anh lên.

Tạ Hà bị cậu bế lên nhưng cũng không tỉnh lại, chỉ hơi nhíu mày một chút. Tạ Hành Dữ ôm anh đi xuống tầng, tài xế đã chờ ở cửa. Cậu đặt Tạ Hà ở hàng ghế phía sau, dặn dò: “Trông chú ấy một chút, tôi đi lên mua vài thứ.”

Tài xế nhắc nhở: “Còn nửa tiếng nữa là đóng cửa rồi, hay ngày mai quay lại mua sau đi?”

“Không sao, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

Tài xế nhìn bóng lưng cậu, biểu tình dần trở nên quái dị.

Hắn không nhìn nhầm chứ? Vừa rồi... Tạ Hà được Tạ Hành Dữ ôm ra?

Rốt cuộc nội dung hoạt động lễ mừng Thất Tịch là gì mà có thể khiến cậu hai mệt đến mức thiếp đi?

Tài xế không thể không liếc nhìn lại và thấy Tạ Hà đang mặc quần áo của Tạ Hành Dữ, môi anh hơi đỏ và sưng lên. Nhớ lại những hành động thân mật khác nhau của họ trong khoảng thời gian này, hắn đột nhiên có một số suy đoán táo tợn ——

Không phải chứ, cậu nhỏ Hành Dữ hoang dã như vậy sao, ở bên ngoài làm người...?

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Hành Dữ:? Tôi là chó sao?

Tạ Hà: Không đúng sao?

Hết chương 23

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.