Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà: “...”
Anh không thoải mái!
Thầy Tạ xấu hổ và giận dữ đến đỏ cả tận mang tai khi bị hỏi những vấn đề mắc cỡ này, anh hít một hơi thật sâu, tức giận nhìn Tạ Hành Dữ, uy hiếp: “Không được phép nói ra.”
Tạ Hành Dữ thấy phản ứng này của anh thật sự rất đáng yêu, giống như một chú mèo con đang nhe răng nhếch miệng giận dữ với cậu.
Vì để không làm mất lòng mèo con, cậu lập tức giơ lên ba ngón tay thề với trời: “Chú nhỏ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không nói gì ra ngoài đâu.”
Vừa dứt lời, cậu liền nghe thấy một tiếng “cạch”, một bức tranh trên tường rơi ra, lộ ra cửa sổ giấu ở phía sau.
Hơi nóng trên mặt Tạ Hà hơi phai đi, anh nhìn quanh căn phòng không có cửa thứ hai, nghi ngờ nhìn về phía cửa sổ: “Không phải để chúng ta đi ra ngoài bằng cửa sổ đấy chứ?”
Khung cửa sổ được làm bằng gỗ, cửa sổ đủ rộng để nam giới trưởng thành có thể ra ngoài, nhưng vị trí cửa sổ rất cao và rất khó trèo lên trực tiếp.
Hai người liếc nhau, đồng thời nghĩ đến việc dời ghế ở phòng trước, giẫm ghế leo lên bàn, cuối cùng thành công mở cửa sổ.
Tạ Hành Dữ nhìn ra ngoài thăm dò: “Đúng là phải đi ra từ đây, phía dưới có một tấm nệm —— Chú nhỏ, con đi ra ngoài trước rồi ở dưới đỡ chú.”
Dù cậu nói trên mặt có đệm nhưng thấy cậu định nhảy từ cửa sổ trên cao như vậy xuống, Tạ Hà vẫn hơi căng thẳng, vội nói: “Cậu cẩn thận một chút!”
Tạ Hành Dữ khá linh hoạt, vươn tay chống đỡ khung cửa sổ, sau đó cúi thấp người lại, nhẹ nhàng đáp xuống: “Chú nhỏ, nào.”
Tạ Hà: “...”
Tên nhóc này nhảy cửa sổ thành thạo như vậy, không phải lúc ở trường cũng thường xuyên nhảy tường chứ?
Bản năng nghề nghiệp của thầy Tạ khiến anh cảnh giác, nhưng anh cũng không hỏi. Anh leo lên bàn, nhìn thăm dò ra ngoài cửa sổ.
Tạ Hành Dữ đang đứng bên ngoài, ngẩng đầu mở rộng vòng tay về phía anh: “Chú nhỏ nhanh nào, con sẽ đỡ chú.”
“Chờ một chút.” Tạ Hà tháo kính đưa cho cậu trước, sau đó cẩn thận bò ra ngoài cửa sổ, ngồi ở trên khung cửa sổ do dự một hồi, cuối cùng khẽ cắn môi nhảy xuống.
Khoảng cách từ cửa sổ đến mặt đất tương đương với chiều cao của anh, vừa nhảy xuống đã bị người nào đó bắt lấy, cả người rơi vào một chiếc ôm ấm áp.
Tạ Hành Dữ đỡ lấy anh như một món thủy tinh dễ vỡ, nhẹ nhàng đón lấy rồi để anh tiếp đất vững vàng: “Chú nhỏ vẫn nhẹ như thế, cân nặng cũng không tăng lên chút nào.”
Tạ Hà vội vàng rời mắt, đeo kính lên, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người kia vẫn ở trên người mình: “Không biết lớn nhỏ.”
Tạ Hành Dữ đang muốn tiếp tục trêu anh, nhưng nhìn thoáng thấy có bóng người bên cạnh. Cậu quay đầu lại thì phát hiện hóa ra là nhân viên mặc đồ thú bông kia, người đứng cách đó không xa vẫy vẫy họ một cách điên cuồng.
Tạ Hà cũng quay đầu lại, nhìn thoáng qua con chó bông trong tay, hai mắt sáng lên: “Trò chơi còn chưa kết thúc?”
Hai người bước nhanh tới trước mặt đối phương, nhân viên vừa chỉ vào màn hình máy tính bên cạnh, vừa chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay họ.
Hai người lập tức hiểu ra, cầm vòng tay về phía cổng quét dưới máy tính, quá trình đếm ngược trên vòng tay dừng lại, đồng thời trên màn hình hiện ra một vài chữ lớn: “Thành công vượt qua!”
Nhân viên vội vàng tháo chiếc mũ đội đầu thú bông nặng nề, hóa ra là một cô gái trông rất dễ thương. Cô trả lại chú chó bông mà cô đã lấy trước đó cho hai người, với đôi mắt sáng ngời: “Cuối cùng thì cũng nói chuyện được rồi! Chúc mừng hai bạn đã vượt qua trò chơi thử thách của chúng tôi một cách suôn sẻ!”
Tạ Hà đột ngột tìm lại được thứ mình đã để mất hơi lên tinh thần, véo véo con chó bông: “Thật sự vượt qua?”
“Đương nhiên! Hai bạn không chỉ vượt qua mà còn làm mới kỷ lục trò chơi của chúng tôi. Hiện hai người là những người có thành tích tốt nhất!” Cô nói, bấm hai lần vào máy tính hiện lên một giao diện “Nếu hai bạn muốn thì có thể nhập họ của bạn và lưu bản ghi trò chơi, nếu không muốn, bạn cũng có thể chọn ẩn danh. “
Tạ Hà nhìn kỹ hơn và thấy rằng cả hai người chơi đều có thể chọn giới tính, đồng thời có thể chọn “nam” hoặc “nữ“. Anh nhập họ vào, chọn lưu và thấy “Ngài Tạ & Ngài Tạ, 52F, thời lượng 00:53:47” hiện lên đứng đầu bảng xếp hạng về thời gian vượt qua thử thách.
Mà ngay phía dưới bọn họ là bản lưu lại từ năm trước, viết “Ngài Tạ & Ngài Lâm, 52F, thời lượng 00:55:18“.
*Gốc dùng tiên sinh và nữ sĩ nên mình đổi lại thành ngài hết nhé. Ngài dùng được cho cả nam nữ. Nếu mọi ngừi thấy giữ tiên sinh vs nữ sĩ/phu nhân hay hơn thì bẩu mình để đổi lại nhé.
Ngài Tạ, ngài Lâm...
Sẽ không phải là....
Tạ Hà đề cao cảnh giác, lại nghe nhân viên nói: “Người chơi có lỷ lục mới có thể viết lại ngân hàng câu hỏi trò chơi của chúng tôi để tăng độ khó cho người chơi sau hai người, bạn có muốn thử không?”
Tạ Hà vừa định xua tay, nhưng Tạ Hành Dữ đã bừng bừng hứng thú tiến lên: “Để tôi.”
Chỉ thấy cậu không chút do dự chọn cái cuối cùng trong ba cột “Trung thành” “Tường tận” “Mức hiểu nhau”, trực tiếp kéo lên độ khó cao nhất, mỉm cười nói: “Được rồi.”
Tạ Hà: “...”
Tên nhóc xấu xa này!
Nhưng nếu “Ngài Tạ, ngài Lâm” thật sự là Tạ Cẩn và Lâm Vãn, thì không phải bộ câu hỏi mà họ vừa trả lời là do anh trai và chị dâu viết ra sao?
Hiện tại tình huống này là gì đây, Tạ Hành Dữ con nối nghiệp mẹ?
Tạ Hà tâm tình phức tạp, cảm thấy mình bị hợp lực hố vào thuyền giặc nhà Tạ. Anh đau lòng ôm lấy con cá muối là mình, đến bây giờ mặt vẫn còn hơi đỏ.
Nhân viên thu hồi chiếc vòng và nhiệt tình nói: “Con gấu bông này sẽ được tặng cho hai người làm quà lưu niệm. Ngoài ra, tất cả những người chơi vượt qua trò chơi đều có thể nhận được một trong những giải thưởng lớn của chúng tôi —— Các hạng mục giải trí trải nghiệm miễn phí đã được tăng lên thành năm. Nếu hôm nay bạn chơi mệt, bạn có thể quay lại vào ngày mai. Chúng tôi cũng sẽ gửi cho bạn video đầy đủ về trò chơi thử thách hôm nay và dựa theo ngoại hình và quần áo của hai người, chúng tôi sẽ tùy chỉnh hai vòng tay độc nhất cho bạn. Bạn có thể điền vào địa chỉ nhận hàng và sẽ được giao trong vòng 30 ngày.”
Tạ Hà “A” một tiếng: “Còn có video ghi lại trò chơi?”
“Đúng vậy. Nhưng bạn yên tâm, sau khi gửi video về cho bạn, chúng tôi sẽ tiến hành hủy bản sao lưu, quyền riêng tư của bạn sẽ không bao giờ bị tiết lộ.”
Tạ Hà không lo lắng rằng họ sẽ làm lộ quyền riêng tư của mình, nhưng vấn đề là ở chỗ... Quá trình chơi trò chơi vốn đã rất đáng xấu hổ, lại còn bị quay lại hết. Đây là để thuận lợi bất cứ lúc nào cũng có thể lôi ra thách thức giới hạn xấu hổ cuối cùng của anh sao?
Anh ho khan một tiếng: “Không lấy có được không?”
“Bạn thật sự không muốn lấy sao?” Nhân viên hơi nghi ngờ “Hai bạn đã hợp tác rất tốt trong suốt quá trình, độ ăn ý cũng kinh người. Tôi cảm thấy đây là một kỷ niệm rất có ý nghĩa, bạn không suy xét lại một chút sao?”
“Muốn, đương nhiên muốn.” Tạ Hành Dữ nói “Đừng nghe chú ấy* nói, chú ấy ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo”
*Không biết lúc nói với người ngoài nên để là gì vì Tạ Hành Dữ cho là hai người đang giả vờ làm người yêu ấy. Ôi đúng là phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam, please help me TT.
Nhân viên ngay lập tức lộ ra ánh mắt “Tôi hiểu rồi” và lấy ra một tấm thẻ khác: “Cả hai đã phá kỷ lục trò chơi, vì vậy chúng tôi sẽ tặng thêm cho bạn một giải thưởng —— Phiếu giảm giá 50% cho tất cả các mặt hàng xa xỉ! Với phiếu này, bạn có thể mua bất kỳ món đồ xa xỉ nào ở đây với giá một nửa. Bạn có thể mua nhẫn cặp, mua đồng hồ, mua bùa hộ mệnh và tặng nó cho người mình yêu. Chỉ cần tiêu một phần tiền đã có thể mua được một đôi, toàn tâm toàn ý, chuyện tốt thành đôi!”
Tạ Hà nghe vậy rùng mình, cảm thấy mình không ở được nơi này thêm chút nào nữa. Anh đỏ mặt bước nhanh về phía thang máy: “Cậu xong rồi thì mau lại đây.”
Tạ Hành Dữ nhận lấy tấm thẻ, nhanh chóng để lại địa chỉ nhận hàng và thông tin liên lạc, xoay người đuổi theo Tạ Hà: “Chú nhỏ, đợi con một chút, đừng đi nhanh như vậy!”
Cậu sải bước đuổi theo, cuối cùng cũng vội vàng đuổi kịp đối phương trước khi thang máy đóng lại. Cậu giơ phiếu giảm giá trong tay đến trước mặt anh: “Thật sự không muốn đi sao, giảm 50% đó.”
“Không đi.” Tạ Hà thẹn quá thành giận, nhấn vào tầng 88 có hàng ăn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn đi thì tự mình đi.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Hành Dữ: Chú nhỏ bảo con tự mình đi nhưng không nói là không cho con đi ^_^
*Hàng hóa xa xỉ (Luxury goods): Hàng xa xỉ hay xa xỉ phẩm là những mặt hàng giá trị cao nhưng không thiết yếu dành để mang lại nhiều hưởng thụ hơn cho người sở hữu và thường là đắt tiền.
Hết chương 22