Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà dùng sức tránh khỏi tay đối phương, cũng không mặc lại quần áo đã cởi ra mà trực tiếp đi vào phòng tắm để tắm rửa —— Tám phần là không có bọ chét, nhưng anh bị Tạ Hành Dữ chạm vào chỉ cảm thấy ngứa ran khắp người. Anh phải đi tắm để tâm lý của mình được an ủi một chút.
Tạ Hành Dữ bị anh nhốt bên ngoài phòng tắm, lại còn dám tủi thân: “Con thật sự giúp chú nhỏ giết bọ chét mà.”
Tạ Hà có quỷ mới tin cậu. Anh bật vòi hoa sen lên làm ướt người, sự tê rần ở làn da bị chạm vào cuối cùng cũng biến mất theo dòng nước, nhưng vệt đỏ nhạt trên tai thì vẫn còn.
Tên nhóc Tạ Hành Dữ này rốt cuộc muốn làm gì!
Luôn dùng đủ loại cớ kỳ lạ để đến gần anh, còn ăn vạ trong phòng anh nhất định phải ngủ chung giường với anh. Kể cả anh cả có bảo cậu chăm sóc anh thì cũng không tránh khỏi quá mức “chăm sóc” rồi. Vừa rồi còn ngang nhiên động tay động chân với anh... Cái này không tính là “chăm sóc” đi?
Từ sau khi giả thành người yêu hôm Thất Tịch, hành động của tên nhóc này ngày càng trở nên quá đáng.
Không lẽ... ngày đó cậu nói “mưu đồ gây rồi” là sự thật?
Mặc dù Tạ Hành Dữ nói mình chỉ nói đùa, nhưng mỗi lần nhớ lại anh đều cảm thấy giọng điệu của cậu không hề giống như đang nói đùa.
Còn có đêm qua, tên nhóc này bảo anh hãy dựa vào cậu nhiều hơn một chút, nói là “dựa vào” nhưng có lẽ không chỉ là được cậu chăm sóc phải không?
Tạ Hà lo âu đến mức nhíu chặt đôi chân mày lại. Tạ Hành Dữ luôn nói chuyện thật thật giả giả, khiến người ta khó mà phân biệt được đâu là thật, đâu là đùa. Cậu còn thường xuyên giả vờ giả vịt, luôn biểu hiện mình vô cùng đáng thương, cộng thêm gương mặt kia làm người thấy thì không thể nào tức giận được.
Những hành động mập mờ mà cậu đã làm trong mấy ngày qua, rốt cuộc là chỉ muốn trêu anh, muốn nhìn thấy anh bối rối, hay là thật sự có ý với anh ở phương diện kia?
Thầy Tạ không nghĩ ra được, như lần đầu tiên gặp phải một học sinh khó khăn như vậy trong mười năm làm giáo viên. Bây giờ anh càng cảm thấy Tạ Hành Dữ là chiếc bánh trôi nhân mè đen, cắt ra không chỉ toàn màu đen mà nhân còn không nhuyễn, khiến người ta không biết nên xử lý thế nào.
Không được, có lẽ anh phải đi hỏi Tạ Cẩn một chút, hỏi thử xu hướng tính dục của Tạ Hành Dữ. Tiểu thuyết không viết đến tuyến tình cảm của Tạ Hành Dữ nên anh không biết gì về phương diện này. Tạ Cẩn là cha cậu, có lẽ sẽ biết một ít.
Nghĩ như vậy, anh nhanh chóng tắm xong, trở về phòng ngủ vừa lau tóc vừa cầm điện thoại, chuẩn bị gửi một tin nhắn cho Tạ Cẩn.
Nhưng trước khi anh tìm được thông tin liên lạc của Tạ Cẩn, anh đã bị những tin nhắn chưa đọc đang chuyển đến ập vào mặt —— Một cuộc trò chuyện nhóm kỳ lạ đang nổi ở đầu trang, cùng dòng chữ “Có người @ tôi” màu đỏ tươi.
Tạ Hà nghi ngờ nhìn nhóm chat, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tài khoản anh đang sử dụng hiện thuộc về nguyên chủ, chỉ có tổng cộng mấy chục người bạn tốt. Các cuộc trò chuyện nhóm mà hắn tham gia rất ít, đa số là nhóm chết, không thể nào có một nhóm sôi nổi bốc lửa với hàng nghìn tin nhắn như vậy.
Sự tò mò đã khiến anh nhấp vào. Có tổng cộng hơn 80 thành viên trong nhóm, hẳn là không phải vừa mời lập, có thể đã có người kéo anh vào. Nhưng tin nhắn cũ quá nhiều, anh dành nửa ngày cũng không phát hiện ra ai đã kéo mình vào, đanh phải bỏ cuộc.
Vừa đúng lúc anh muốn thoát khỏi, lại bị @ lần nữa: 【 Cậu hai Tạ thủ đoạn kinh thật, lần này Chu Diệp hoàn toàn xong đời rồi. Tôi nói mà, tôi nhìn gã không vừa mắt từ lâu rồi. Suốt ngày kiêu căng ngạo mạn, khoe khoang mình đã có bao nhiêu người bạn gái rồi, lần này lật xe đáng lắm 】
Ngay sau đó có người phụ họa bên dưới: 【 Chuẩn luôn, lúc trước gã còn thêm tôi, vừa xuất hiện mà đã trêu chọc tôi. Tôi nói với gã không phải gã có bạn gái rồi sao, gã nói hôm qua đã chia tay rồi. Xong tôi xóa gã luôn, ngày hôm qua vừa chia tay hôm nay đã tìm người mới, đúng là rẻ tiền 】
【 Ngày đó gã nói xấu về cậu hai Tạ ở tiệc rượu, tôi cách xa thế mà vẫn nghe thấy. Sau đó thì thấy bạn gái đá gã, đúng là sảng khoái mà 】
Các thành viên nhóm cũng không ghi mình là ai, Tạ Hà không biết được rốt cuộc ai là ai. Nhìn nội dung cuộc trò chuyện phiếm của bọn họ, có lẽ là nhóm phú nhị đại tham gia bữa tiệc rượu hôm đó.
Nhưng mà... nói Chu Diệp hoàn toàn xong đời là có ý gì?
Anh nghiêm túc cuộn lại lịch sử trò chuyện mới biết được toàn bộ câu chuyện lật xe của Chu Diệp. Hiện giờ “sự tích vinh quang” của gã đã lan truyền khắp trong giới, không riêng chuyện một chân đạp hai thuyền mà còn bao gồm “làm bạn gái mang thai còn bội tình bạc nghĩa”, “hẹn nhiều người làm tình một đêm trên mạng”, hoàn toàn tiếng dữ đồn xa.
Trong thành phố Chu Diệp cũng coi như là một nhân vật có máu mặt, hiện tại tường đổ mọi người đẩy, rất nhiều người bị hại đều đứng ra xác nhận. Vụ việc này đã gây ra rất nhiều ồn ào, và cái tên “Chu Diệp” đã trở thành mục tiêu để chế giễu.
Nhưng mà, chuyện này dường như không liên quan gì đến anh, tại sao lại đưa anh vào nhóm chat?
Tạ Hà ngẩng đầu liếc Tạ Hành Dữ đang giả bộ ngoan ngoãn bên cạnh, không cần nghĩ cũng biết Chu Diệp lật xe là kế hoạch của tên nhóc này. Nhưng chuyện Tạ Hành Dữ làm, tại sao trong mắt người khác lại biến thành anh làm?
Anh không biết là do Tạ Hành Dữ cố ý hay những người đó hiểu lầm. Nhưng mà đây cũng không phải là việc gì lớn nên anh không giải thích ở trong nhóm, tiếp tục đọc đoạn chat của họ và chợt thấy:
【 Mọi người đã biết chưa, tôi vừa đọc được tin tức, có một bạn gái cũ của Chu Diệp tự sát 】
【?? Ai thế 】
【 Là nữ sinh viên Tạ Hành Dữ nhắc đến hôm tiệc rượu đó 】
【 Tạ Hành Dữ là ai? 】
【 Con trai cậu cả Tạ đó, cháu trai cậu hai Tạ 】
【 Ồ tôi nhớ ra rồi, là cậu bé nhìn khá xinh xắn đó. Cậu ấy trông còn trẻ, còn rất cao, tôi mang giày cao gót đi ngang qua còn phải ngước nhìn lên nữa 】
【 Đúng đúng, chính là cậu ấy 】
【 Sao tôi không nhìn thấy nhỉ, mà bạn nói tiếp đi, bạn gái cũ đó xảy ra chuyện gì rồi? Đã chết? 】
【 Nghe nói không chết, nhảy lầu nhưng được cứu 】
【 Vì sao lại muốn tự sát, bây giờ Chu Diệp bị lật mặt rồi không phải nên cảm thấy vui mới đúng sao? Tình cảm chưa dứt? 】
【 Nghe nói có người tiết lộ mối quan hệ của cô ấy với Chu Diệp trong trường. Không phải cô ấy vẫn đang đi học sao, ban đầu không ai biết cô ấy là bạn gái cũ của Chu Diệp cả, bản thân cô ấy cũng chưa từng nói ra nhưng không biết sao lại bị lan truyền. Bây giờ trong trường rất nhiều người bàn tán về cô ấy, nói rõ ràng biết Chu Diệp là cái thứ gì mà vẫn ở cùng với gã, chắc chắn cô ấy cũng không phải người tốt lành gì, ngã từ trên cao xuống là xứng đáng. Còn có lời nói càng khó nghe hơn, nói thiếu tiền như thế không bằng đi viện giao*, dù sao đều bị người ta dùng cả, mọi người cùng nhau dùng cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chuyện tốt thì nên chia sẻ. Cô ấy không thể chịu được áp lực, vì vậy cô ấy đã nhảy lầu 】
*Viện giao: là một loại quan hệ tình dục giao dịch, chỉ việc những người đàn ông lớn tuổi đưa tiền hoặc những món quà xa xỉ cho những phụ nữ trẻ hấp dẫn để được yêu thích. Kiểu sugar daddy ế.
【 Ôi cái này 】
【?? Cô ấy là người bị hại mà, thằng nhãi Chu Diệp kia có thể giả vờ đến thế, làm sao có thể biết được gã là người như thế nào? 】
【 Ghê tởm, đàn ông quả nhiên không phải là một thứ tốt 】
【 Có phương thức liên hệ của cô ấy không? Tôi cũng là bạn gái cũ của Chu Diệp, tôi tâm sự với cô ấy 】
Thấy vậy, Tạ Hà không khỏi nhíu mày, cảm thấy ác ý giữa dòng chữ sắp xuyên thủng màn hình, dùng ngón tay giữ chặt điện thoại, gõ một dòng vào ô nhập liệu: 【 Cô ấy hiện tại thế nào 】
Khi anh vừa gửi tin đi, cả nhóm im lặng vài giây, sau đó một loạt tin nhắn ồ ạt spam:
【 Cậu hai Tạ? Là chính chủ sao? 】
【 Thật sao? Tôi còn tưởng rằng nick này nick chết chứ 】
【Buổi sáng ai kéo vào vậy, hắn nói hắn có thể kéo cậu hai nhà Tạ vào thế mà là thật. Lúc trước tôi hỏi nhiều người như vậy đều không có phương thức liên lạc của cậu hai Tạ, hỏi Tạ Cẩn anh ta còn không để ý đến tôi 】
Tạ Hà không có tâm trạng quan tâm xem ai đã kéo mình vào nhóm, lại hỏi:【 Cô gái đó bây giờ thế nào rồi? 】
【 @bạn Cô ấy được cứu rồi, hiện tại ở bệnh viện, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn, nhưng cậu không biết gì về việc này sao? 】
Tạ Hà thầm nói anh đương nhiên không biết, ngẩng đầu nhìn Tạ Hành Dữ: “Lúc ở tiệc rượu cậu nhắc đến bạn gái cũ của Chu Diệp à?”
Tạ Hành Dữ sửng sốt, chưa kịp phản ứng vì sao đột nhiên anh lại hỏi cái này, một lúc lâu sau mới nói: “Có nhắc đến, sao vậy chú nhỏ?”
Tạ Hà đưa điện thoại cho cậu, để cậu xem qua lịch sử trò chuyện: “Chuyện Chu diệp là cậu làm đúng không?”
“...Là con.” Tạ Hành Dữ gạt đi vẻ không đứng đắn thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc “Chú nhỏ sẽ không nghi ngờ con tiết lộ thông tin của cô gái kia ra chứ? Con không biết cô ấy là ai, chỉ là tình cờ nhìn thấy cô ấy đi cùng với Chu Diệp. Ở tiệc rượu nhắc đến là vì muốn mượn điều này chọc giận bạn gái hiện tại của Chu Diệp, trả thù gã một chút, con...”
Giọng điệu của Tạ Hành Dữ có chút khẩn trương, dường như rất nóng lòng muốn thanh minh cho bản thân. Cậu không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ánh mắt nhìn Tạ Hà hiện lên vài phần cầu xin, giống như một con chó đáng thương đã làm sai và cầu xin chủ nhân tha thứ cho mình.
Tạ Hà thở dài: “Đương nhiên tôi không nghi ngờ cậu, chỉ có điều... nhớ tới một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Tạ Hà đi đến bên cửa sổ, liếc mắt nhìn con mèo đang thoải mái ngủ say, suy nghĩ bay xa: “Là chuyện tôi đã nghe... từ nhiều năm trước. Ở một trường đại học nào đó, có một chàng trai tỏ tình với một cô gái. Người đó chuẩn bị rất kỹ lưỡng nến và hoa, tưởng rằng nhất định sẽ thành công, nhưng lại bị cô gái từ chối. Lúc đó có rất nhiều người ở hiện trường tỏ tình, chàng trai tỏ tình thất bại bị cười nhạo, cảm thấy rất mất mặt nên sinh lòng oán hận cô gái.”
“Chàng trai không thể bỏ qua sự việc này, sự oán hận của anh ta đối với cô gái ngày càng sâu sắc. Một hôm cô gái bước xuống cầu thang sau khi tan lớp, chàng trai bỗng nhảy ra từ bên cạnh và cố gắng đâm cô gái bằng một con dao.”
Tạ Hành Dữ căng thẳng: “Cô gái đó đã chết?”
Tạ Hà lắc đầu: “ Lúc đó, một giáo viên tình cờ đi ngang qua. Giáo viên thấy chàng trai cầm dao trên tay nên lao vào can ngăn, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của các học sinh khác đã khuất phục được chàng trai đó. Cô gái không sao, giáo viên trong quá trình vật lộn thì bị chàng trai đâm một nhát, nhưng không làm tổn thương đến mạch máu, một tháng sau mới quay trở lại làm việc.”
Tạ Hành Dữ thở phào một hơi, nhưng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó...” Tạ Hà cười khổ “ Trong lúc giáo viên nhập viện, chàng trai đã bị cảnh sát bắt đi điều tra. Gia đình chàng trai rất giàu. Cha mẹ không chịu thừa nhận đó là lỗi của con trai. Họ đã chỉ tay vào mặt cô gái nói rằng do cô gái đã nói lời nhục nhã với con trai nên mới khiến chàng trai phát điên và làm tổn thương người khác. Rồi cũng thực hiện hàng loạt bạo lực mạng và đe dọa cá nhân với cô gái này, buộc cô phải thừa nhận rằng đó là lỗi của mình. Cô gái không có cha, không quyền không thế, không thể chống lại cha mẹ chàng trai nên buộc phải đồng ý rồi.”
Tạ Hành Dữ: “...”
“Cô gái không còn cách nào khác đành phải xin lỗi chàng trai trên diễn đàn của trường. Cha mẹ chàng trai tiếp tục châm ngòi thổi gió, tình thế bởi vậy mà đã đảo ngược. Cô gái bị vô số người chỉ trích chửi rủa, nói cô tự cho mình thanh cao, xứng đáng bị đâm —— Nhưng lại không ai biết cô ấy bị uy hiếp cưỡng bức.”
“Vào lúc những chuyện này xảy ra, giáo viên cứu cô ấy đang nằm ở bệnh viện. Mà lúc người đó quay lại trường vào hai ngày sau, thì đã truyền đến tin cô gái nhảy lầu tự sát.”
Tạ Hà chậm rãi thở ra một hơi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: “Cô gái cuối cùng không chịu nổi áp lực của dư luận đã chọn cách kết thúc tất cả bằng cách tự tử. Trong bức thư tuyệt mệnh của cô ấy, cuối cùng người ta cũng biết chân tướng sự việc. Có người lên tiếng xin lỗi, cũng có người giữ im lặng. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, một sinh mệnh cũng đã mất đi.”
“Cuối cùng chàng trai bị thôi học, bị kết án, cha mẹ cũng phải chịu hình phạt tương ứng. Nhà trường đã bồi thường cho gia đình cô gái. Mẹ cô gái rất đau lòng khi mất đi đứa con yêu thương của mình, và một mình rời khỏi thành phố này, không ai biết bà ấy đã đi đâu.”
Tạ Hành Dữ không thể nói được cảm giác trong lòng là gì: “Giáo viên kia...”
“Giáo viên kia, có phải rất giống cậu hiện tại hay không?” Tạ Hà rũ mắt xuống, cảm xúc trong mắt ẩn sau cặp kính, khiến người ta nhìn không rõ “Rõ ràng là xuất phát từ lòng tốt cứu một người, nhưng lại vô tình đẩy cô ấy vào một tình huống nguy hiểm hơn. Đây không phải là điều người đó muốn, nhưng người không thể đoán trước được tương lai. Người đó đã cố gắng hết sức để làm những gì có thể làm rồi.”
Tạ Hành Dữ hơi mím môi: “Chú nhỏ... đang an ủi con sao?”
Không biết vì sao nội tâm Tạ Hà bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động, vươn tay ôm lấy cậu, khẽ nói: “Không phải cậu sai, là ác ý trên thế giới này quá lớn.”
____________________
Sâm: Ôi hôm nay mình tra mạng truyện mà đã thấy truyện bị reup trên mọi mặt trận mn ạ. Mình biết là sẽ có ngày này thôi nhưng mà không ngờ nó đến sớm thế.
Mà đã thế còn copy cái văn án kiểu nửa vời, sửa lại một nửa giữ nguyên một nửa, thế là thế lào.
Thôi thì đành (×﹏×)