Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 30: Chương 30: Sao con lại bước ra từ phòng của chú nhỏ




Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Tạ Hành Dữ hơi khựng lại.

Cậu cảm nhận được hơi thở của đối phương đang lại gần, như thể ngập ngừng rồi thận trọng nhích lại gần. Sau đó chạm nhẹ vào bờ vai của cậu, chút xúc cảm chạm vào đó như được phóng đại vô tận trong bóng đêm, khiến cậu không nhịn được muốn quay đầu lại.

Tạ Hà đặt trán ở trên vai cậu xong cũng không có động tĩnh gì nữa. Tạ Hành Dữ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa xoay người qua, thấy đối phương nhắm mắt, hơi cuộn tròn lại, dường như đã ngủ.

Anh ngủ rồi, Tạ Hành Dữ lại không ngủ được. Cậu lên án hành vi “Vô thức trêu chọc người ta xong còn chạy” không phụ trách nhiệm này, trong lòng nổi lên suy nghĩ muốn trả thù. Cậu vươn tay ra, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mặt anh.

Có lẽ Tạ Hà bị cậu làm cho hơi ngứa, muốn xoay mặt đi nhưng không tránh hết được. Sau đó anh lại bất động, thoạt nhìn có vẻ đã ngủ say, có thể tùy ý bắt nạt.

Đương nhiên Tạ Hành Dữ sẽ không dễ dàng buông tha cho người chú nhỏ đang say ngủ. Cậu nhìn chăm chú mặt đối phương hồi lâu, bỗng nhiên động ngón tay và bắt được một sợi tóc xõa ra của anh.

Cậu chậm rãi đến gần đối phương, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng man mát từ mái tóc. Mùi hương đó dụ dỗ cậu không ngừng tiến lại gần, cho đến khi môi cậu áp lên sợi tóc đó, trên đó in lên một nụ hôn sẽ không bị phát hiện.

Cậu như một chú cún con lén lút liếm mặt chủ khi chủ đang ngủ, buộc phải kiềm chế ánh mắt vì cảm xúc mãnh liệt hơn dưới đáy mắt. Cậu không phá vỡ đường viền mỏng manh cuối cùng mà chỉ sượt một bên thoáng qua.

Chú nhỏ dường như hoàn toàn không nhận thức được tâm ý của cậu. Nếu cậu quá đáng quá, sẽ khiến chú tức giận.

Tạ Hành Dữ không muốn buông mà vân vê đuôi tóc, thật lâu sau mới buông ra. Tay cậu sượt từ má xuống môi đối phương. Đôi môi thường thiếu huyết sắc kia, khi chạm vào lại mềm mại một cách lạ thường. Đầu ngón tay lưu luyến trên môi thật lâu, cuối cùng chưa đã cơn thèm mà buông tha cho anh.

*

Tạ Hà cũng không biết khi mình đang ngủ thì cún nhỏ đã động tay động chân di chuyển trên người mình thế nào. Sáng sớm hôm sau, Tạ Hành Dữ vừa từ trong phòng đi ra thì đụng phải Tạ Cẩn đang muốn ra ngoài đi làm.

Hai cha con đồng thời dừng lại, mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng khác. Tạ Cẩn liếc mắt nhìn ra sau đối phương, nhíu mày: “Vì sao con lại bước ra từ phòng chú nhỏ?”

Tạ Hành Dữ chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Con muốn gọi chú nhỏ dậy, nhưng nhìn chú ngủ say nên con không nỡ quấy rầy, muốn chốc nữa sẽ gọi chú ấy sau.”

Tạ Cẩn nhìn đồ ngủ trên người cậu, rõ ràng là bộ dáng vừa mới rửa mặt xong. Y đột nhiên quay đầu lại, đẩy cửa phòng ngủ của con trai ra, thấy trên giường vô cùng gọn gàng ngăn nắp, chăn bông được xếp ngay ngắn trên gối, khăn trải giường không có nếp nhăn. Không hề giống như mới vừa rời giường và thu dọn mà càng giống một đêm chưa từng có người ngủ.

Vẻ mặt y trở nên kỳ lạ, ánh mắt dò xét rơi vào người con trai, sau đó y lấy điện thoại di động ra bấm số của Tạ Hành Dữ.

Điện thoại gọi hơn mười mấy giây, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Tạ Hà qua cửa phòng ngủ: “Tạ Hành Dữ! Điện thoại của cậu!”

Tạ Hành Dữ: “...”

Tạ Cẩn biểu tình đau đớn “Mình biết ngay”, đẩy cửa phòng ra, thấy Tạ Hà đang mơ màng nắm chặt điện thoại Tạ Hành Dữ, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Tạ Hành Dữ, mau lại đây nghe điện thoại...”

Tạ Cẩn cúp điện thoại, duỗi tay xách cổ con trai, lôi thẳng vào trong phòng: “Còn nói tối hôm qua không ngủ với chú nhỏ của con?”

Tạ Hà bị cú điện thoại đánh thức, vốn đang mơ hồ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Tạ Cẩn liền trở nên tỉnh táo, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng mò kính đeo vào: “Anh cả?”

Tạ Cẩn nhìn anh từ đầu đến cuối, thấy anh đầu tóc rối bù, quần áo cũng có chút xộc xệch, không khỏi nghi ngờ: “Tiểu Hà, em không sao chứ?”

“Hả?” Tạ Hà vừa mới tỉnh dậy, hiển nhiên không hiểu ý tứ trong lời nói của y, mờ mịt nói: “Em không sao, chỉ là ngày hôm qua lăn lộn hơi muộn.”

Ngày hôm qua lăn lộn hơi muộn...

Những lời bình thường này rơi vào tai Tạ Cẩn, bất giác bị dịch ra thành một hình ảnh gì đó không thể miêu tả. Y quay đầu nhìn con trai mình với vẻ mặt gần như méo xệch, ánh mắt u ám, giống như muốn nói “Hôm nay phải ăn đánh“.

Tạ Hành Dữ cảm nhận được lửa giận của cha, hiếm khi sợ hãi, vội nói: “ Vậy từ nay về sau chú nhỏ nhất định phải bật đèn lúc đi vệ sinh, đừng bị con mèo dọa sợ nữa.”

Tạ Cẩn sửng sốt.

Mèo? Mèo gì?

Như để hợp tác với họ, con mèo đen đột nhiên xuất hiện dưới chân y, cọ xát quần y và kêu một tiếng meo meo nhỏ nhẹ.

“Hôm qua con với chú nhỏ thu lưu mèo hoang, buổi tối vì nó mà chú nhỏ ngủ không ngon nên hôm nay con muốn gọi chú dậy muộn một chút, để chú ngủ nhiều thêm một lát, cuối cùng cha cứ nhất định phải xông vào.” Tạ Hành Dữ vô cùng quyết đoán chứng minh trong sạch của mình, còn tiện thể giá họa cho người khác, ném cái nồi lên đầu Tạ Cẩn.

Tạ Cẩn biết mình đã hiểu lầm, nhưng vẫn muốn đánh cậu, cho cậu một cái nhìn cảnh cáo, hỏi Tạ Hà: “Tối hôm qua em ngủ với Hành Dữ à?”

Tạ Hà không nhận ra được ý tứ khác của lời nói, thành thật gật đầu: “Đúng vậy, đêm qua lăn lộn với mèo xong cũng muộn rồi, nên cậu ấy ở lại luôn.”

Anh nói rồi liếc nhìn vẻ mặt của Tạ Cẩn, cho rằng y đang lo lắng cho mình, an ủi nói: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, không sao đâu.”

Không phải lần đầu tiên...

Tạ Cẩn không những không được an ủi mà cơn tức giận vừa bị kìm nén lại có xu hướng bùng phát trở lại, y cố gắng thở sâu, trong lòng tự cảnh cáo “Đừng làm trò đánh con trai trước mặt em trai”, ảnh hưởng không tốt.

Tạ Hà ngáp một cái, bò dậy từ trên giường: “Anh cả không đi làm sao?”

“Chuẩn bị đi.” Tạ Cẩn hung hăng trừng mắt nhìn con trai, biểu đạt bằng ánh mắt “Chờ cha về sẽ dạy dỗ con”, nói “Nhớ phải ăn bữa sáng, anh đi trước đây.”

Đợi đến khi y ra khỏi nhà, Tạ Hành Dữ lập tức bày ra vẻ mặt tủi thân: “Chú nhỏ hại con khổ rồi.”

Tạ Hà không hiểu: “Làm sao vậy?”

“Cha con biết con ngủ trong phòng chú, lại muốn đánh con.” Tạ Hành Dữ tiến đến trước mặt anh “Lúc trước chú đã đồng ý sẽ xin tha cho con, có còn tính không?”

Tạ Hà cố gắng suy nghĩ một chút, thật lâu mới nhớ ra mình từng nói câu này: “Có thể thì có thể, nhưng mà... Vì sao biết cậu ngủ trong phòng tôi thì lại muốn đánh cậu?”

Tạ Hành Dữ nuốt lời “Có lẽ sợ con làm hỏng cải trắng ngọc bích mà cha nuôi” vào: “Có lẽ cảm thấy có con ở đây chú sẽ ngủ không ngon.”

Tạ Hà cảm thấy anh cả có hơi lo lắng quá. Mặc dù tên nhóc Tạ Hành Dữ này luôn không an phận, nhưng cũng không thật sự động tay động chân với anh, cũng không làm chuyện gì ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.

Anh lắc đầu, quyết định tìm chút thời gian để giải thích rõ ràng với anh trai của mình rằng Tạ Hành Dữ hiện tại không có dấu hiệu tiếp tục hắc hóa để khiến y cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Anh đứng dậy rửa mặt, cùng Tạ Hành Dữ ăn sáng. Sau đó hai người cùng nhau bắt mèo đen vào phòng tắm chuẩn bị tắm cho nó.

Thuốc đuổi côn trùng dùng ngày hôm qua lẽ ra đã phát huy tác dụng, Tạ Hà cẩn thận ôm con mèo, bỏ vào bồn tắm, mở vòi hoa sen ra, dùng nước ấm làm ướt lông nó.

Mèo không phải là loài động vật thích tắm, nhưng có lẽ để tạo mối quan hệ tốt với “Phiếu cơm lâu dài”, tìm một môi trường thoải mái cho đứa con duy nhất còn lại của mình mà nó không tỏ ra phản kháng mạnh mẽ và chỉ đứng trong bồn tắm, kêu meo meo, như thể thúc giục họ sớm kết thúc cuộc hành hạ này.

Sau khi cả người ướt đẫm, mèo đen trông gầy hơn, hai bàn chân gầy guộc nằm gọn trên lòng bàn tay Tạ Hà, đuôi thu nhỏ hẹp lại. Toàn bộ con mèo trở nên có chút buồn cười.

Tạ Hành Dữ lấy ra một chai sữa tắm dành riêng cho thú cưng và bóp một ít bọt lên người con mèo. Mèo đen cuối cùng cũng ngừng phản kháng lại sự đụng chạm của cậu, từ từ ngừng kêu, nhắm mắt lại để mặc cậu lăn lộn.

“Chờ qua thời kỳ bú sữa, con sẽ đưa nó tới bệnh viện thú cưng kiểm tra một chút.” Tạ Hành Dữ vừa nói vừa bắt đầu xả nước. Lớp bọt dần dần được rửa sạch, còn có một ít xác con bọ chét: “Cả mèo con nữa.”

Hai người tắm rửa sạch sẽ cho con mèo rồi Tạ Hành Dữ lấy máy sấy tóc sấy khô lông trên người mèo. Có lẽ mèo được tắm đến sảng khoái, không những không chạy mà còn nằm hưởng thụ trên đệm. Nó chủ động phơi phần bụng không mảnh vải che của mình ra cho cậu sấy, vắt chéo bốn chân bá đạo. Toàn thân tràn ngập vẻ “Con sen* mau hầu hạ trẫm.”

*Bên TQ là gọi 铲屎 nghĩa là xẻng phân, chuyên xúc shit ý =))))))))) Ở VN mn gọi con sen nên mình đổi thành như vậy.

Tạ Hành Dữ một lời khó nói hết, thầm nói con mèo này thật là không có khí phách, hôm qua còn cảnh giác không cho sờ mà hôm nay đã mặc cho mình ôm ấp rồi. Nếu chú nhỏ cũng có thể tự giác như thế này thì cậu sẽ đỡ tốn thời gian và công sức hơn rồi.

Tạ Hà đang ôm mèo con —— Mèo con còn quá nhỏ để tắm, vì vậy anh phải tìm một chiếc lược răng dày, chải từng sợi lông và chải sạch những ký sinh trùng có khả năng tồn tại trên người nó. Nhưng nó khá sạch sẽ, mới chải vài cái đã kêu rầm rì rồi lăn ra ngủ trong tay anh rồi.

Mèo mẹ cũng đã được máy sấy tóc thổi khô, nằm lười biếng dưới ánh mặt trời, duỗi thẳng lại bộ lông rối tung của mình. Tạ Hà đặt mèo con ở trước mặt nó, hai nhóm mèo đen đột nhiên xếp thành một vòng tròn mèo đen, mà thoạt nhìn hoàn toàn không ra hai con mèo.

Tạ Hà đang muốn đi rửa tay, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Hành Dữ “A” một tiếng: “Bọ chét.”

“Ở đâu?” Tạ Hà ngẩng đầu “Bò lên người tôi rồi?”

Tạ Hành Dữ chỉ tay vào đường viền cổ áo của anh, như có chút lo lắng: “Vào rồi!”

Tạ Hà không thấy bọ chét, nhưng cậu vừa nói xong liền cảm thấy trên người ngứa ngáy, vội vàng vỗ vỗ quần áo: “Ở đâu?”

“Chui vào trong áo rồi.” Tạ Hành Dữ càng sốt ruột “Mau cởi áo!”

Tạ Hà không nghi ngờ cậu, lập tức cởi áo ra, dùng sức dốc ra rồi vén mái tóc ngổn ngang lên: “Còn không?”

Tạ Hành Dữ nói như thật, đặt tay lên ngực anh: “Còn, chú nhỏ đừng nhúc nhích!”

Tạ Hà bị cậu chạm vào như thế này, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng áp vào da thịt, mang đến cảm giác kỳ lạ khó tả. Tạ Hành Dữ dường như không thành công giết “con bọ chét”, bàn tay của cậu trượt từ ngực xuống dưới xương sườn của anh, tiện đà rơi xuống eo anh.

Tạ Hà nổi da gà khắp người, nơi nào bị đụng vào liền có cảm giác ngưa ngứa, như thể thực sự có một con “bọ chét” đang làm xằng làm bậy trên người anh vậy.

Tạ Hành Dữ đứng sau lưng anh, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy eo anh, kề vào tai anh thì thầm: “Nó bị giết rồi.”

Bị giết rồi?

Bị giết cái đầu!

Tạ Hà cuối cùng cũng phản ứng lại được, tức giận không chịu được nói: “Tên nhóc thối, cậu đang đùa tôi à?”

Bọ chét đâu ra chứ, anh đã giết mấy con đó từ lúc lấy xuống khỏi mèo con rồi. Tạ Hành Dữ mắt tinh như vậy sao, còn có thể nhìn thấy vật nhỏ như vậy chui vào trong quần áo, tung tăng nhảy nhót trên người anh?

Rõ ràng là muốn động tay động chân với anh!

Thầy Tạ bị trêu chọc tức giận đến đỏ cả tai, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chờ, chờ cha cậu trở về, tôi nhất định sẽ xin, xin, tha cho cậu.”

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Hà: Cún nhỏ không động tay động chân với tôi.

Tạ Hành Dữ: (động tay động chân...)

Tạ Hà:!!

Hết chương 30

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.