Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 70: Chương 70: Không nơi để trốn (11)






“Lộp cộp… lộp cộp…”

“Lộp cộp… lộp cộp…”

Đầu Bếp bám sát Giang Dĩ Lâm, tiếng bước chân vang lên từ đằng sau chàng trai tóc đen như mang theo quy luật nào đó.

Đầu Bếp có vóc dáng thật sự rất gầy còm, như thể cuộc thí nghiệm trên cơ thể con người đã ảnh hưởng đến thân thể gã ta, nom gã ta giống như nạn nhân nghiện ma túy vậy, nhưng tốc độ của gã ta cực không hợp với vóc dáng rất có tính lừa gạt ấy của mình.

Frank bám theo đằng sau Giang Dĩ Lâm, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, “Tao thấy mày rồi... TAO THẤY MÀY RỒI! Đừng có trốn, ĐỪNG CÓ TRỐN!”

Gã ta giơ cao cưa máy, âm thanh “Xèn xẹt… xèn xẹt…” của bánh răng cưa máy liên tục vang lên.

Giang Dĩ Lâm nghe thấy Đầu Bếp dường như đang bám sát phía sau hắn, không dám chủ quan, trực tiếp giơ camera nhìn đêm ra, chạy vọt lên trước không dừng lại, khi vòng qua mấy khúc quanh, hắn nhanh chóng chạy xuống cầu thang và chạy vào tầng hai.

Đi tới tầng hai, chàng trai tóc đen bước nhanh qua sàn nhà xi măng tương đối chắc chắn, nhảy lên trước một cái, tay chân nhanh nhẹn đi tới nền lưới sắt hơi chông chênh kia.

“Kẽo kẹt … kẽo kẹt...”

Tốc độ lấy đà của Giang Dĩ Lâm dùng lực hơi mạnh, chân vừa đạp lên tấm lưới sắt, tiếng động chao đảo đã phát ra.

Đầu Bếp Frank nhìn chàng trai mặc đồng phục bệnh nhân, mắt khẽ híp lại.

Gã ta không phải tên đần, biết chàng trai tóc đen dẫn gã ta đến con đường này với mục đích gì...

Trên tay gã ta cầm một cây cưa may khá cồng kềnh, tổng trọng lượng quá lớn, nếu như giẫm lên lưới sắt này, có thể sẽ tự tạo một số hạn chế hành động cho mình.

Frank liếm liếm môi mình, trong mắt nhanh chóng ánh lên vẻ hứng thú.

Gã ta biết thằng nhãi này rất ranh ma, mà không nghĩ nó lại trong khoảng thời gian ngắn nghĩ đến phương pháp này.

_ cơ mà, dù có thế, cũng không có cách nào ngăn được mình đâu.

Dù sao... Gã ta muốn có thể siết chặt cái cổ của cậu chàng ngạo mạn này, buộc hắn phải nằm dưới thân gã, nói lời cầu xin cơ mà.

Đầu Bếp Frank đầy thận trọng bước trên lưới sắt, gạt công tắc cưa máy xuống, một cách chậm rãi từng chút một.

Giang Dĩ Lâm không chạy thêm lên trước nữa, hắn ổn định cơ thể, bỏ camera nhìn đêm vào túi quần mình, mình thì tìm một vị trí tương đối có lợi.

Chàng trai tóc đen từ mắt lưới sắt, lấy một cây gậy gỗ dài ra.

Cây gậy này được hắn tìm thấy hồi trước trong phòng ăn, một thứ trông giống như cán chày vậy.



cán chàyTrên đầu gậy vẫn còn lẫn với một chút bọt máu, có lẽ Đầu Bếp đã sử dụng nó lúc làm bánh bao thịt người.

Trên thực tế, thời điểm Giang Dĩ Lâm suy nghĩ đến việc lợi dụng địa hình nền lưới sắt để giải quyết Đầu Bếp, thế là giấu đi cây gậy dài vào mắt lưới sắt, chuẩn bị cho bản thân mình.

Chàng trai tóc đen tay phải nắm chặt cán gậy, trong mắt ánh lên lạnh lẽo xẹt qua.

Đầu Bếp Frank thấy cảnh này, cười quái dị một tiếng.

Gã ta cất tiếng cười nghe vào có chút chói tai, giống một loài chim chóc sống trong rừng rậm tăm tối vậy.

“Nhãi con, mày định đâm chết tao bằng cây gậy đó đấy hả?”

Đầu Bếp Frank buông lời ngả ngớn, “Từ bỏ ý định đó đi... Cậu bé, tao khuyên mày nên bỏ xuống. Nguy hiểm lắm đó, không bằng nếm thử cây gậy phía dưới của tao này, không cứng quá như vậy đâu.”

Giang Dĩ Lâm nghe vậy, nhẹ nhàng cười cười.

Hắn nghe trong không khí, cái mùi gì thôi thối làm hắn phải nhăn mày, lui về sau một bước.

Chàng trai tóc đen hé miệng nói, “Cho dù cách khoảng cách xa như vậy, tao vẫn nghe được cái mùi tanh tởm lợm từ mồm mày... Mồm bẩn thỉu thật.”

Đầu Bếp Frank cũng không tức giận, cau mày, “Mồm mép sắc bén thật, mong là một lát nữa mày vẫn có thể nói sướng như vậy.”

Hắn không dám dùng quá sức, khống chế tốc độ xông lên.

Frank cũng không hy vọng rằng sẽ chém Giang Dĩ Lâm thành thịt băm, cho nên rút lưỡi cưa về, chỉ dùng lớp vỏ bọc nhựa bên ngoài không sắc bén lắm làm vũ khí.

Nhưng mà Đầu Bếp Frank cũng lực lớn kinh dị, vào khắc mà gã ta ra tay, thanh cưa máy đã chém trên không trung chỉ để lại vòm sáng.

Giang Dĩ Lâm phản ứng rất nhanh, hơi nghiêng người sang phía bên phải một chút, nhưng thanh cưa máy vẫn kịp sượt qua cánh tay trái chàng trai, lực cũng không nhẹ, khiến chàng trai tóc đen trong chớp mắt ấy đau đến nỗi phải nhăn mày.

Thấy Giang Dĩ Lâm hơi mày lên, trong lòng Đầu Bếp Frank không khỏi xẹt qua chút cảm xúc vi diệu.

Ngay cả giọng điệu của gã, cũng trở nên hiền hòa lại không ít, “Nhìn mày mới đó còn múa mép thế kia... Anh bạn nhỏ, tao nói nghe, đừng có thích thể hiện quá.”

“Cứ tưởng tố chất thân thể của mày đã được nâng cao đáng kể rồi... Xem ra thí nghiệm cải tạo chỉ nâng cao phản ứng thần kinh của mày thôi nhỉ? Cũng đáng tiếc ghê...”

“Đã như vậy, mày nên ngoan ngoãn một chút đi... Ngoan thì được sống tiếp, nếu không thì, tao không đảm bảo tao sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Giang Dĩ Lâm cười lạnh một tiếng, nói, “Thí nghiệm trên cơ thể kia? Không, tao cũng chưa từng được trải qua.”

“Nếu như việc đạt được sức mạnh to lớn... Đồng nghĩa với việc trở thành kẻ ăn thịt người như chúng mày, một lũ súc sinh đùa giỡn với xác chết, thế thì tao thà không có được thứ sức mạnh này hơn, nó làm tao mắc mửa!”

Nói xong câu đó, Giang Dĩ Lâm lấy tay phải đỡ cổ tay trái của mình, sau đó cùng dồn lực vào hai tay, đập thật mạnh thanh gậy vào vị trí xương ngực của Frank.

Frank nâng cưa máy của mình qua, đưa lên trước người chặn lại.

Gã ta chỉ nhẹ đưa tay lên, đã khiến cái tay cầm thanh gậy của chàng trai tóc đen bị chấn động đến nỗi có hơi thoát lực.

“Ỏ?”

Frank ra chiều suy nghĩ, “Nghe mày nói thế... Dường như mày cũng không phải bệnh nhân của bệnh viện tâm thần bệnh này thì phải.”

“Thú vị đấy, vậy bộ quần áo mày đang mặc, từ đâu ra thế?”

Giang Dĩ Lâm cảm giác tay trái hơi lẩy bẩy, hắn ngẩng đầu nhìn gã đàn ông gầy còm trước mặt, nói lại một cách lạnh lùng, “Mày không cần biết... Đó không phải trọng điểm, mày chỉ cần biết rằng, mày sẽ lập tức chết ở đây.”

Một gậy vung tới mới vừa rồi, miễn cưỡng có thể xem là thuật che mắt mà thôi, giây sau đó, Giang Dĩ Lâm vung gậy tới tấp, hắn thân thủ mạnh vô cùng, tốc độ lại còn cực nhanh, dồn Frank đến mép sàn.

_ LÀ CHỖ NÀY!Chàng trai tóc đen trong mắt ánh lên vẻ sắc bén.

_ đinh vít chỗ đó đã được hắn tháo từ trước rồi.Cho nên, chân Frank vừa bước lên chỗ đó chưa kịp ổn định cơ thể, tấm sắt bên dưới, hệt như chỗ trũng sụp xuống, làm ngài Đầu Bếp một cước đạp vào khoảng không.

Theo quán tính cơ thể, gã ta không khỏi ngã dúi xuống.

Cùng lúc đó, Đầu Bếp cũng nổi sùng lên – cái vẻ liều mạng từ tận trong xương tủy, buộc gã đàn ông lấy cái tay trái đang rảnh, không phải cầm cưa máy, mà kéo toàn bộ tấm lưới sắt theo, cho sụp xuống hết!

“SoạT SOạt sOẠt— soẠT SoạT SOạt— ”

Giang Dĩ Lâm cũng rơi xuống theo hành động của Đầu Bếp, chẳng qua, hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng sẵn từ trước.

Hắn đã đoán được ngay từ đầu rồi, vào lúc khẩn cấp, Frank nhất định sẽ kéo theo một người xuống nước!

Chàng trai tóc đen nhân lúc Frank ngã cả người ra, nhanh tay cướp lấy thanh cưa máy.

Lợi dụng quán tính lúc rơi trong không trung, Giang Dĩ Lâm mượn lực, trong khi Đầu Bếp Frank chưa kịp phản ứng lấy, nhoáng cái đã bật công tắc cưa máy, chợt vặn đến nấc cao nhất.

“Xèn xẹt— Xèn xẹt— ”

Nhân lúc sơ hở này, hắn đem cưa máy đâm mạnh vào ngực Frank.

“Kít kít—”

_ đó là âm thanh của lưỡi cưa kẹt vào chỗ tiếp giáp với xương.“RẦM —”

Cuối cùng, Giang Dĩ Lâm và Frank gần như đồng thời rơi xuống.

May mắn vị trí bọn họ rơi xuống chỉ ở lầu hai, các tầng trong bệnh viện tâm thần này cao chừng 4m, cho nên Giang Dĩ Lâm cũng không bị thương quá nặng, vẫn có thể hoạt động được.

Chỉ có điều vào khoảnh khắc ngã xuống, chàng trai tóc đen cảm giác mắt cá chân mình có chút đau nhói – hình như bất cẩn dập một phát trên đất rồi.

Chàng trai tóc đen tay phải còn chưa cầm vào tay cầm cưa máy, cưa máy đã đi cưa rất nhanh ở đầu bên kia, đầu cắm vào ngực Đầu Bếp Frank.

“Anh bạn nhỏ... Mày... Đúng ác thật đó...”

Frank như khẽ cười cười với hắn, có điều mới cười một cái, miệng đã ộc ra búng máu rất đậm, người nhìn rợn vô cùng.

Giang Dĩ Lâm mặc kệ cảm giác nhói đau ở mắt cá chân mình, chậm rãi bò đến bên người Frank, một tay cầm lấy tay cầm cưa máy, xoay xoay mũi cưa.

“Khụ khụ—”

Frank ho mạnh một miếng, máu càng ộc ra từ miệng gã ta nhiều hơn.

Gã ta như muốn đưa tay sờ mặt Giang Dĩ Lâm một cái, lại bị chàng trai tóc đen nghiêng đầu né đi.

“Ừ, còn ác hơn được nữa đó.”

Giang Dĩ Lâm cũng cười cười với gã ta, nắm lấy tay cầm cưa máy, không ngừng dồn lực vào.

Từng chút... Từng chút...

Sự sống trong mắt Frank, như đã tan biến.

Xong xuôi mọi thứ, hắn lại nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu hắn.

『 tíccch… tíccch… 』

『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』

『 nhân vật nằm trong cốt truyện: Kẻ Ăn Thịt Người - Đầu Bếp Frank đã chết 』

_ cuối cùng cũng xử lý dứt điểm con hàng khó chơi này rồi sao...

Vào lúc này, tiếng thông báo thành tựu từ hệ thống vang lên, Giang Dĩ Lâm nhẹ rũ mi.

Con người ở rất nhiều thời điểm, đều dồn hết một hơi vào một việc.

Sau trạng thái căng thẳng thần kinh cực độ qua đi, Giang Dĩ Lâm cũng không có cảm giác uể oải, mà sau khi đạt thành mục tiêu này, nguy cơ qua đi, chàng trai tóc đen lại cảm thấy... Cảm giác oải mệt như thủy triều ấy, đánh ập vào hắn.

Cánh tay lúc trước bị cưa máy Frank sượt qua còn đau, lại thêm cảm giác đau nhói ở chân trái hợp lại, hắn không khỏi nằm đất mà nhẹ thở gấp, cố gắng khôi phục trạng thái tốt hơn của bản thân.

Hắn nhẹ ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà đèn điện.

Như Gã Đầu Trọc đã nói, mấy cái công tắc điện trên tầng, đều đã bị gã phá hủy hết rồi.

Trong bóng tối tĩnh mịch, Giang Dĩ Lâm chậm rãi nhắm hai mắt lại, thả chậm hô hấp mình một cách triệt để.

Nhưng mà... Không biết có phải ảo giác hay không, dường như hắn nghe thấy một âm thanh.

Giống như có ai đó, cách đó không xa đang lầm bà lầm bầm gì đó.

“A... Hình như mình nghe thấy, hình như nghe thấy... Có một chú chuột nhỏ rớt xuống.”

Giọng nói nghe có chút hưng phấn, đang dần đến gần.

Tầm mắt Giang Dĩ Lâm hơi mơ hồ, hắn không khỏi nhay nhay đầu lưỡi mình, để cho mình tỉnh táo chút.

_ chuyện gì xảy ra vậy? Không lẽ do lúc nãy rơi xuống, quá gấp nắm chặt cưa máy, không bảo vệ phần sau đầu... Cho nên não bị va chạm rồi sao?

Nhưng mà, cái người không dừng tới gần kia, không cho Giang Dĩ Lâm quá nhiều thì giờ để tỉnh táo.

Giọng nói nọ tự nói tiếp một mình.

“Thật không ngờ tới bây giờ, lại có ai đó làm ra động tĩnh lớn như thế luôn... Í, chuột nhỏ, một chú con chuột nhỏ? Thật làm đây nhớ lại hồi còn bé.”

“Trên thực tế, đây cũng không tin vào mấy thứ truyện cổ tích đâu, có điều hồi đây còn nhỏ, đây đã từng cầu nguyện với Thượng Đế nguyện vọng...”

“Đây hi vọng ngài ấy có thể ban tặng đây một cô gái xinh đẹp thuần khiết, một thiên thần ngây thơ thánh thiện nhất.”

Giọng nói ấy liên tục đến gần.

Xung quanh tối đen, một đôi giày da Tại tối tăm trong tầm mắt, một đôi giày da xuất hiện đầu tiên trước mắt hắn.

Cho đến lúc người đàn ông càng lúc càng đến gần Giang Dĩ Lâm, chàng trai tóc đen nhìn thấy cả thân người đàn ông kia.

Ở góc hành lang, có một người đàn ông chậm rãi bước ra.

_ đó là một người đàn ông mặc vest ba tầng*.

Cổ áo y cài một bông hoa hồng còn tươi, khuôn mặt vô cùng sắc sảo, nhưng mà, cặp mi quá dài trên đôi mắt tạo cảm giác vô cùng thanh tú.

Y chậm rãi thong thả bước đến bên người Giang Dĩ Lâm, ngồi xổm xuống, lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm chàng trai tóc đen lên.

Người đàn ông quan sát kỹ càng Giang Dĩ Lâm, trong mắt u lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Y cúi đầu, khẽ khàng ịn môi lên trán Giang Dĩ Lâm.

“Em đến thật rồi... Em là món quà Thượng Đế ban cho ta... Cưng yêu ạ.”

“Em từ trên trời rơi xuống, tuy em có một cơ thể nam tính, nhưng ta có thể nhìn qua bề ngoài nông cạn, đến với bên trong hoàn hảo của em.”

“… thiên thần của ta... Cô dâu của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.