Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 71: Chương 71: Không nơi để trốn (12)








_ người này... Rốt cuộc là ai?

Giang Dĩ Lâm nằm trên đất, thần trí của hắn đã bắt đầu mê man, nhưng vẫn gồng mình níu lại lí trí của mình, cố gắng tiến hành hành vi phân tích đã gần như là phản xạ rồi.

_ người đàn ông mặc bộ vest ba tầng bất ngờ xuất hiện này... Thông qua những gì y nói với giọng điệu kỳ lạ... Tư tưởng của y cực kỳ không ổn định, có lẽ trên phương diện tinh thần cũng có vấn đề rất lớn.

_ nhìn từ điểm đó, có lẽ y là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần này.

Giang Dĩ Lâm lấy răng nhay đầu lưỡi mình thật mạnh, khiến chiếc lưỡi mềm đỏ tươi ứa chút máu, hòng kéo suy nghĩ tập trung trở lại.

_ nhưng mà người này cũng không mặc đồng phục của bệnh viện, mà là mặc âu phục... Không lẽ không phải bệnh nhân, mà là nhân viên?

_ không... Không đúng.

_bộ âu phục trên người người này trông không có vẻ vừa vặn là bao, giống như bị lột xuống trên người ai đó vậy... Như mình đã làm với Charles lúc trước ấy.

Giang Dĩ Lâm còn đang suy nghĩ thì người đàn ông kia đã nhẹ nhàng sờ sờ tóc hắn, lại lấy cái tay còn lại, rê dọc xuống cổ hắn một cách chậm rãi.

Hai má người đàn ông kề sát vào hai má Giang Dĩ Lâm, cho nên Giang Dĩ Lâm có thể nghe được từ cổ người kia một mùi hương rất rõ...

_một mùi hương tựa như nước hoa Eau de Cologne*.



Eau De Cologne(ở giữa) là loại nước hoa chứa từ 2-4% tinh dầu thơm nên thường không giữ mùi quá lâu trên da. Đổi lại, khi thấm trên da, nước hoa Eau de Cologne có độ "sắc", tươi mới và nhẹ nhàng chứ không xộc thẳng vào mũi và gây khó chịu như loại nước hoa có nồng độ đậm đặc hơn. Nguồn: nuochoa123

Người đàn ông mặc vest đầy ắp biểu cảm với những cảm xúc đan xen diệu kỳ.

Một mặt giống như si mê theo lời y nói... Liên quan đến cái bên trong hoàn hảo của Giang Dĩ Lâm, hai mắt y trợn ra nhìn vào đôi ngươi của Giang Dĩ Lâm, nhiệt độ trong mắt như đang dùng ánh mắt mà xâm lấn ý thức hệ hư vô đến vô cùng.

Mặt khác, y lại dùng cái tay còn lại chu du trên người chàng trai tóc đen, hành động lại trở nên không mềm nhẹ như vậy nữa, mà trái ngược có phần thô bạo, cảm giác như phần nào mang theo sự căm ghét nồng đậm vậy.

Lực tay của người đàn ông càng lúc càng mạnh hơn, khiến cơ thể Giang Dĩ Lâm cũng đau thêm mấy phần.

“Tại sao lại vậy... Tại sao em lại là nam giới? Phải chi em không phải nam thì tốt rồi... Tại sao lại đem đến một cơ hội thế này cho ta vậy.”

“Thật đáng tiếc... Thực sự là quá đáng tiếc... Đáng tiếc đến nỗi ta không thể không làm một chút thay đổi, để em trở nên hoàn hảo hơn nữa.”

Cái người đàn ông mặc vest kia thì thào nói.

_ đàn ông... Phụ nữ?

_khoan đã, người này khi nãy mới nói rằng... 「 đây hi vọng có một thiên thần từ trên trời rơi xuống, làm cô dâu của đây 」... Qua đó có thể thấy, người này có lẽ từ bé đã mắc phải chứng ảo tưởng khá nghiêm trọng rồi.

_ đáng sợ nhất là... Nhìn vẻ mặt của y, y có vẻ cực kỳ mong muốn biến ảo tưởng của mình thành sự thật.

_ tên này... Rốt cuộc y muốn làm cái gì?

Chàng trai tóc đen hơi kéo căng mắt nhìn, hắn chung quy có chút chịu hết nổi, cảm giác vết thương sau đầu mình dường như đang liên tục giần giật, cứ như có một cây kim nhỏ cắm vào kẽ hở trong đầu của hắn vậy, bao nhiêu thần trí của hắn đều liên tục bị rút đi hết đến sắp cạn.

“Cưng yêu à... Nhìn mặt mày em, hình như em mệt lắm rồi phải không... Vậy ngủ một giấc đi, ngủ một giấc sau đó ta sẽ tìm lễ phục cho em, rồi tiến hành phẫu thuật cho em nữa...”

“…đến khi đó rồi, em sẽ được tự do.”

Nhìn mí mắt Giang Dĩ Lâm đã khép hời, giọng nói của người đàn ông dịu dàng vô cùng.

Y dùng một tay che mắt Giang Dĩ Lâm, hôn lên môi hắn rồi nói, “Em sẽ được tự do ngay thôi... Trở thành dáng hình mà em nên có... Ta đảm bảo đấy.”



Đó là một cảm giác vô cùng huyền diệu.

Giang Dĩ Lâm cảm thấy ý thức của mình cứ tỉnh tỉnh mê mê, dập dờn như đang đứng trên ngọn sóng.

Không ánh sáng... Không cụm mây... Không ngọn gió...

Tất cả mọi thứ, phảng phất như vào thời khắc này, trong một mảnh tối tăm tĩnh mịch, chỉ có mỗi hắn.

Giang Dĩ Lâm gắng sức muốn mở mắt ra, phát hiện dường như có một bàn tay đang ở gần nhẹ nhàng mơn trớn hai má hắn, nói mấy thứ hắn nghe không hiểu.

_giống như những ký ức đã bị vùi vào nơi sâu nhất, lúc này đây lại bất ngờ ùa về.

“Bác sĩ... Ngài có chắc cậu ấy có thể chấp nhận tất cả sao? Ngài có chắc bản thân ngài muốn cậu ấy biết như thế này sao? Nói với cậu ấy thật ra cậu ấy...”

_ nói với ta... Chuyện gì?『 tíccch… tíccch… 』

『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』

『 trí nhớ sắp phục hồi... tiếp tục chặn tiến trình 』

“Rào— Rào—”

Bong bóng ký ức... Lại vào thời khắc ấy đột nhiên vỡ tan!

Như có một bàn tay vô hình bóp vụn những bong bóng ký ức mới le lói ánh sáng, chỉ để lại vũng nước đọng.

Chàng trai tóc đen thở hổn hển, bỗng nhiên mở choàng mắt ra.

Quay trở về kịch bản, dường như bây giờ hắn đang bị ai đó nhẹ nhàng đặt lên một chiếc giường gỗ, trên tay không có dấu hiệu bị trói.

Giang Dĩ Lâm hơi do dự mà đưa tay ra, sờ thử chỗ thấy đau đau ở sau đầu.

Chỗ đó vẫn nhẵn nhụi.

Hắn đưa tay lên đầu mũi ngửi một cái, nhìn lại tay thì thấy có dính máu, phát hiện đã khô lại rồi, màu biến thành màu đỏ sậm gần như màu đen, thấy mà giật cả mình.

Giang Dĩ Lâm lại nhìn qua chân trái mình, chỗ đó hình như hơi sưng rồi, khiến ống quần đã hơi ngắn còn phồng lên sưng tấy.

Giang Dĩ Lâm nhìn chung quanh một vòng.

Hắn không biết tại sao, cái người đàn ông mặc vest kia hiện tại cũng không có ở đây.

_ gay rồi...

Như chợt ý thức được điều gì đó, chàng trai tóc đen đưa tay sờ soạng hai bên túi quần mình.

Giang Dĩ Lâm phát hiện camera nhìn đêm của mình đã không thấy đâu, mà đương nhiên may mắn là chiếc chìa khóa phòng thí nghiệm dưới lòng đất vẫn còn đó – hiển nhiên người đàn ông đó cũng không ý thức được tầm quan trọng của chiếc chìa khóa này.

Căn phòng này tối đen, Giang Dĩ Lâm lấy tay chống ván gỗ, tính xuống giường điều tra căn phòng này một chút.

_ chỗ này... Không lẽ là phòng bệnh của người kia?

Giang Dĩ Lâm nhìn chung quanh căn phòng một chút, tuy rằng tầm nhìn không được tốt lắm, nhưng hắn vẫn nhận ra được cách bày trí giản dị trong phòng này khá tương tự với trong căn phòng của cặp sinh đôi lúc trước.

Giang Dĩ Lâm đưa tay sờ sờ, sau đó mò được hai vật giống như thú bông trên tủ đầu giường.

Hắn mang hai con thú bông xuống để trước mặt.

Đó là hai chú gấu nhìn hơi xấu xấu, một con mặc âu phục màu đen, con còn lại chỉ đeo khăn cô dâu màu trắng.

Một trái tim đỏ và bự được chúng nâng trong tay, hệt như cặp vợ chồng mới cưới vậy.

Giang Dĩ Lâm cau mày, đặt hai con thú bông này về lại bên giường.

Hắn muốn xuống giường, điều tra căn phòng này một chút, nhưng mà, cái cảm giác đau tấy lên ở chân trái, hại hắn lúc đặt chân trái xuống nhịn không nổi phải hít vào một hơi.

Chàng trai tóc đen mặt không cảm xúc đưa tay ra, vặn mạnh cổ chân trái mình hướng về phía dưới một chút.

“Rắc...” một cái, chỗ bị trật khớp có vẻ đã quay về vị trí như cũ.

Giang Dĩ Lâm dùng chân phải làm điểm tựa chính, chân trái chỉ hơi chống mà đi về phía trước.

_ tuy vẫn còn hơi đau kéo dài, nhưng ít nhất bây giờ có thể đi lại bình thường rồi.

Chàng trai tóc đen mon men theo tường, men đến một cái bàn đọc sách, hắn nhẹ gõ gõ, tìm được một thứ giống như ngăn mật trong ngăn kéo, mở ra thì phát hiện đó là một phần bệnh án.

Giang Dĩ Lâm cau mày, lật ra một phần bệnh án.

Chữ viết trong bệnh án hơi ngoáy, nhưng nếu cẩn thận phân biệt thì vẫn có thể nhận ra được mặt chữ.

Thời điểm đọc được những nội dung này, Giang Dĩ Lâm không khỏi có hơi rợn tóc gáy.

_ nói cách khác... Cái người đàn ông mặc vest kia chính là Eddie Gluskin trong bản ghi chép này đó sao? Kết hợp với những gì gã ta nói rằng muốn một cô dâu như thiên thần, rồi thì là gã lại nhắm trúng ta... Tính làm phẫu thuật chuyển giới cho ta sao...?

Chàng trai tóc đen vừa đặt vật này xuống thì đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân cất lên từ ngoài cửa.

Giang Dĩ Lâm quay đầu, nhìn thấy người đàn ông vận bộ vest 3 tầng kia đang nhẹ nhàng xắn ống tay áo sơ mi của mình lên.

Y vừa ra ngoài trở lại, hình như đang tìm thứ gì đó, bởi vì Giang Dĩ Lâm thấy trong tay y cầm một hộp quà màu trắng.

“Cưng yêu... Em tỉnh rồi, vết thương của em có vẻ khá nặng đấy.”

Trong mắt người đàn ông ánh lên vẻ lo lắng.

Người đàn ông có gương mặt nho nhã không để ý đến hành động đứng lên lục lọi của Giang Dĩ Lâm, y thận trọng từng chút một mở ra hộp quà, đặt hộp ngoài sang một bên.

Bộ quần áo ở bên trong món quà, được lấy ra.

Chàng trai tóc đen thời điểm nhìn thấy bộ quần áo trong tay y mà hàng mày phải giật mạnh một cái.

_ đó là một bộ váy cưới tuyệt đẹp.

Bộ váy trắng có viền ren vải, kiểu cúp ngực, phần dưới hơi phồng lên...

Trong chớp mắt đó, Giang Dĩ Lâm nổi lên một dự cảm cực gay go.

Hắn lưu ý đến lối ra, sau đó nhẹ giọng nói, “Ngài Eddie Gluskin đây... Tôi có thể gọi ngài là Eddie được không? Eddie, ngài đây muốn làm gì?”

“Trước hết tôi muốn nói lời xin lỗi với ngài, tôi đã đọc tài liệu của y tá viết về ngài, có vẻ như ảo tưởng ngài hơi bị lỗi thời mất rồi, ngài muốn thay đổi cơ thể trưởng thành của một người đàn ông thành dáng hình mà ngài muốn...”

Giang Dĩ Lâm dừng lại một chút, sau đó lạnh lùng nói, “Thật sự rất buồn cười. Ngài không thể thành công được đâu, phẫu thuật chuyển giới yêu cầu rất cao, sự thật là, ngài đây chẳng qua là một hành vi hành hạ đến chết mà thôi.”

Eddie Gluskin hơi nghiêng đầu, gương mặt nho nhã của y bày ra vẻ cực kỳ vô tội, cứ như nghe không hiểu hắn nói vậy.

“Cưng à, ta muốn em trở thành dáng hình mà ta yêu thích mà... Như thế chúng ta có thể bên nhau rồi.”

“Ta muốn lấp đầy em... Để em có thể dựng dục sinh mạng của ta trong bụng mình, ta đã làm sai sao? Hử?”

Giây sau đó, mặt mày người đàn ông lập tức trở nên dữ tợn, tựa như trong cơ thể y tồn tại hai nhân cách độc lập vậy, “Không, ta không sai! Tất cả những thứ này đều là ý chỉ củaThượng Đế!”

Eddie Gluskin từng bước đi đến trước mặt hắn, lấy ra một thứ giống như bình xịt phun từ trong túi quần, nhẹ nhàng phun lên mặt Giang Dĩ Lâm.

Rất nhanh sau đó, trước mắt Giang Dĩ Lâm tựa như lóe lên bóng đen mơ hồ, hắn cảm giác cả người trở nên thoát lực, mất khống chế mà ngã dúi xuống, sau đó được người đàn ông nhẹ nhàng đỡ lên.

Y thương yêu mà hôn lên mi mắt Giang Dĩ Lâm, giọng nói êm ái đến mức gần như rợn tóc gáy.

“Em sẽ trở nên hoàn hảo rất nhanh thôi... Chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Đương nói, Eddie Gluskin ôm chàng trai tóc đen vào lòng lên trên giường gỗ, bắt đầu chầm chậm cởi ra bộ quần áo của bệnh viện tâm thần trên người Giang Dĩ Lâm xuống.

Y muốn vì thiên thần thuộc về y,

Khoác lên bộ áo cưới trắng tinh vô ngần,

Để em ấy trong bộ trang phục thiêng liêng mà lại đầy cám dỗ này,

Dính sũng máu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.