Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 60: Chương 60: Không nơi để trốn (1)




_ đầu người... Nhẫn...

Tất cả đều tượng trưng cho cái chết thê lương mà mơ hồ.

Tại khoảnh khắc này, Giang Dĩ Lâm chợt đưa tay phải lên chụp hai mắt mình, trong đầu có cảm giác đau nhức.

Món quà được đóng gói tỉ mỉ, dành cho ngày sinh nhật của hắn... Thế mà khiến hắn nhớ lại nhiều ký ức xưa cũ.

Vô số hình ảnh, dần hiện lên trong trí óc hắn.

Đó là người bạn cùng phòng có quan hệ khá tốt với hắn, hình ảnh người đó dưới ánh mặt trời ôm vai hắn, cười với hắn.

Người đó có gương mặt hệt như nhân vật đóng vai em trai hắn, trong cái phó bản thứ hai – Joey.

Cậu trai với chi chít tàn nhang trên mặt, dựa sát vào hắn, mái tóc mềm mại cùng với hơi thở nhẹ hun bên tai hắn, như một cơn gió mùa hè vậy.

“Cậu biết gì không?”

“... Cái gì?”

“Giang... Tui có một bí mật, muốn nói với cậu, cậu đưa đầu lại đây.”

Sau khi khoảng cách giữa họ đã được rút ngắn, cậu trai ấy nhẹ hôn lên một cái lên má hắn, nói, “Tui thích cậu... Giang.”

“Thật đó, rất là thích luôn.”

Hình ảnh trong đầu lập tức vỡ tan, ngay sau đó, một người khác lại xuất hiện.

Cái người đó... Chính là cái người trong bức ảnh mà hệ thống đã cho hắn xem, sau khi Giang Dĩ Lâm hoàn thành phó bản thứ hai.

_ “Em trai” hắn, Giang Húc Vân.

Cái người mà khi cười rộ lên hệt như một chú chó bự, chàng trai mang đến cảm giác ngập tràn sức sống, đang nhẹ nhàng cầm tay mình.

“Anh trai... Em muốn bảo vệ anh, giống như khi còn bé em đã bảo vệ anh vậy đó.”

“Anh đã từng hỏi em muốn làm gì, anh trai, khi đó em đã trả lời anh là... Em muốn làm cảnh sát.”

“Anh biết vì sao không? Bởi vì làm cảnh sát, có nghĩa là em có thể đứng sau lưng anh bảo vệ anh một cách công khai danh chính ngôn thuận, mà không chỉ lấy thân phận em trai không thôi.”

“… tin ở em, anh trai, dù có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ bảo vệ anh.”

_ em sẽ bảo vệ anh, bằng bất cứ giá nào, bất cứ cách nào, em sẽ luôn bảo vệ anh.

Về sau, ký ức của hắn đi đến một mút nào đó, ở thời điểm đó, chàng trai như được sinh ra trong nắng ấm... Em trai hắn, cứ thế mà mất tích một cách ly kỳ như vậy, cuối cùng bặt tăm vô tín.

...

Hình ảnh trở nên cuộn lại.

Chàng trai tóc đen chậm rãi mở mắt ra.

Tóc dính sát vào mặt, lọn tóc hơi ẩm mồ hôi, cơ hồ cho đến giây phút này, hắn chỉ vừa mới tỉnh lại.

“Bọn họ... Đều chết hết cả sao?”

Chàng trai tóc đen thì thào.

_ bọn họ... Đều chết hết ư?

_ những người quen với hắn... Đầu và bộ phận cơ thể của họ đều bị chặt đứt, cơ thể họ thì bị người ta làm thành hình nhân...

_ bọn họ đều bị “kẻ đó” sát hại sao?

“Đe dọa người của ta, muốn sát hại người quen của ta... Cái người kia rốt cuộc là ai?”

Vẻ mặt Giang Dĩ Lâm trở nên lạnh như băng.

Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống chậm rãi vang lên.

『 có vẻ như, ngài Giang, ký ức của ngài đã phục hồi một phần rồi nhỉ. 』

Âm thanh của hệ thống lại trở nên máy móc.

『 xin ngài ổn định lại cảm xúc, chuẩn bị bước vào phó bản tiếp theo. 』

『 ta muốn nhắc nhở ngài một chút, phó bản sau đây, ngài cần phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, phó bản này có cùng dạng với phó bản battle royale, ngoài việc hơi có yếu tố giải câu đố mê cung ra, ngài còn cần có quyết tâm “một kích liều mạng” lẫn thể lực tương ứng nữa. 』

『 ngài Giang thân mến, đến đây rồi, ta xin chúc ngài may mắn. 』

...

Giang Dĩ Lâm nhếch miệng, vẫn đang chìm đắm bên trong suy nghĩ của mình, không mấy để tâm đến hệ thống.

Âm thanh của hệ thống lại tiếp tục vang lên.

『 tíccch … tíccch … 』

『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』

『 bắt đầu phó bản tiếp theo… 』

『 cảnh thứ ba: Outlast. 』

Sau khi Giang Dĩ Lâm bước vào phó bản, âm giới thiệu cũng đồng thời vang lên.

『 đúng là một thế giới nực cười mà hoang đường mà... 』

『 những kẻ được gọi là bác sĩ, những kẻ được gọi là bác sĩ trong chiếc áo blouse trắng, lấy lý do cứu chữa bệnh nhân, mà luôn treo bên miệng mấy lời chịu trách nhiệm mang đến sự thanh thản cho bạn... Cũng chỉ là đồ tể khoác da người mà thôi. 』

『 bệnh viện tâm thần Núi Lớn ( Mount Massive Asylum)... Đã từ lâu không còn là bệnh viện vì chủ nghĩa nhân đạo nữa. 』

『… nó đã biến thành một cái lò sát sinh, một nhà tang lễ. 』

『 ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai... Trong bệnh viện này không có ai là trong sạch, không có ai là vô tội cả. 』

『 tất cả những ai bước vào bệnh viện tâm thần này... ĐỀU PHẢI CHẾT. 』

...

Giọng nói nghe vào muốn khản cả họng, như thể muốn bộc lộ nỗi niềm tuyệt vọng và nan kham cất chứa không ngơi nghỉ, một tiếng thét gào bất lực trong bóng đêm.

Trong bóng tối u ám, Giang Dĩ Lâm chậm rãi mở mắt ra, hoàn toàn dung nhập vào cảnh tượng này.

“Nghe thì... Theo như giọng điệu của tiếng nói khi nãy, có vẻ bên trong cái nơi có tên là “Nhà thương điên Núi Lớn” này, bệnh nhân bị ép buộc khám chữa, còn từng chịu ngược đãi nữa...”

Hắn ngẩng đầu, xoa xoa sống mũi mình, phát hiện mình lại đang trên một chiếc xe.

Nhìn bên trong, đây là một chiếc xe taxi rất thông thường, trông được xuất xưởng từ rất lâu rồi.

Xe chạy với tốc độ rất ổn định, cảnh sắc xung quanh lướt ra sau một cách chậm rãi, bày ra cái sự hoang vu xa xôi của nơi này.

Màn đêm đã dần buông.

Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu, ngó qua tay tài xế taxi ngồi phía trước một chút.

Vị này có một gương mặt cứng đơ cực kỳ mà còn lạnh lùng – ngoại hình của một người đàn ông da trắng thông thường, nom không có chỗ nào khác thường cả.

Đúng lúc đó, âm thanh của hệ thống lại chậm rãi vang lên.

『 cảnh thứ tư: “Nhà thương điên Núi Lớn”. 』

『 “Nhà thương điên Núi Lớn”, thành phố Buffalo, New York, Mỹ, nhà thương điên với phong cách đậm chất trường phái Gothic, trong đó có hơn mấy trăm ngàn bệnh nhân tâm thần, đã từng là bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất nước Mỹ. 』

『 nhưng mà, đã có rất nhiều trường hợp cố ý tấn công người diễn ra ở bệnh viện tâm thần này, thậm chí mỗi một vụ án còn mang yếu tố siêu nhiên thần quái nữa, cho nên, theo thời gian, bệnh viện tâm thần này càng lúc càng xuống dốc. 』

『 tíccch… tíccch…』

『 chú ý: Ngài là một cố vấn, “điềm đạm” và “bình tĩnh” là từ ngữ đại diện cho ngài, nhưng mà ngài lại không đủ lòng hiếu kỳ, hay lòng tìm tòi nghiên cứu truy rõ ngọn nguồn khi điều tra một số vụ án.』

『nhưng mà, ngài có một người bạn quan hệ không tệ, Myers, cậu ta là một phóng viên, và có tính tình hoàn toàn trái ngược với ngài.』

『 khi cậu ta đọc được tin tức về bệnh viện tâm thần này trên báo, thế là lập tức đi đến bệnh viện tâm thần này, để điều tra chân tướng. 』

『 cho đến một thời gian, người bạn của ngài sống chết không rõ, ngài lại nhận được một tin nhắn. 』

『 “Tớ tìm ra rồi... Giang, tớ tìm ra rồi!” 』

『 “Bệnh viện tâm thần này... Bệnh viện tâm thần này sự thật là...” 』

『 trong tin nhắn đến dở đoạn này, dường như người gửi còn chưa kịp đánh chữ xong, thì đã rơi vào một tình huống vô cùng nguy hiểm, chỉ có thể vội gửi đi đoạn này. 』

『 xuất phát từ trực giác nhạy bén của cố vấn, ngài cảm thấy tin nhắn dang dở này ẩn chứa nguy cơ. 』

『 thế nên, ngài quyết định lên đường đến “Nhà thương điên Núi Lớn” điều tra thực hư. 』

『 chú ý: Ngài có được một chiếc camera tầm nhìn ban đêm, có điều lượng pin của chiếc máy này rất có hạn, nhất định phải hạn chế sử dụng, nó sẽ là bạn đồng hành duy nhất của ngài trong cuộc chơi này đó. 』

Âm thanh của hệ thống đến đó lại dừng.

Giang Dĩ Lâm ngồi trên xe suy tư về gợi ý vừa nãy từ hệ thống.

“Nói cách khác... Ta phải lấy thân phận bạn tốt của cái vị Myers đó, điều tra bệnh viện tâm thần này.”

Chàng trai tóc đen vừa suy tư, vừa ôm trán, “Phỏng chừng cái vị Myers này đã chết rồi... Qua tin nhắn bị gián đoạn của hắn ta, còn có một khả năng khác nữa, bị bắt đi.”

“Camera... Hệ thống nhấn mạnh là camera tầm nhìn ban đêm, chứng tỏ bệnh viện này rất có thể không có thiết bị điện nào khác nữa... Hẳn là một nơi hầu như rơi vào bóng tối.”

Trên xe taxi, Giang Dĩ Lâm sờ sờ cằm mình thầm nghĩ, “Số cục pin rất ít, nói theo một ý nghĩa nào đó, âu cũng là độ khó của phó bản này.”

Một cách chậm rãi, chiếc xe taxi ngừng lại.

“Cậu đây, đã đến “Nhà thương điên Núi Lớn” rồi.”

Tay tài xế người da trắng nói.

Do dự một hồi, tài xế nhìn chàng trai trông như dân công tác ở thành phố lớn, chậm rãi nói, “Cậu này, tôi không rõ cậu có phải vì muốn tìm kích thích hay không mà lại đến nơi này... Nhưng mà bệnh viện tâm thần này kỳ lạ là thật đó.”

“Ừm, hơn nữa là hiện tại sắc trời đã trở tối, cậu muốn gọi chuyến taxi khác để trở về, cũng khá là nan đấy.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn, tôi có chừng mực.”

Chàng trai tóc đen mỉm cười phất phất tay, chào tay tài xế.

Cuối cùng, Giang Dĩ Lâm xuống tại một ngõ nhỏ, đưa cho tay tài xế chút tiền lẻ còn trong túi.

Chờ cho đến khi chiếc xe đã đi xa, chàng trai tóc đen chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cái bệnh viện tâm thần phong cách Gothic này.

Nhìn từ bên ngoài, căn bệnh viện này rõ ràng đã bị bỏ hoang, cảm giác tử khí lượn lờ, quạ đen lượn vòng trên đầu, tiếng kêu ngân dài, không khác gì bản nhạc dạo lởn vởn bên tai.

Chàng trai tóc đen chau mày, đưa tay đẩy cánh cửa sắt rào bên ngoài “Nhà thương điên Núi Lớn”, “Két…” một tiếng, cánh cửa không khóa, cứ thế bị nặng nề đẩy ra.

Giang Dĩ Lâm quan sát một hồi, chung quanh không có gì khác nữa.

Hắn nhìn theo hướng bay của lũ quạ trên đầu, hơi nheo mắt lại.

“... Lũ quạ... Rất kỳ lạ.”

Bọn chúng như đang trốn cái gì đó, cố tình không bay vào trung tâm, vỗ cánh bay.

“Nói thế... Trực giác động vật nhạy cảm hơn nhân loại rất nhiều, chúng thường có thể cảm nhận rất nhiều thứ mà con người không thể nhận ra... Lảng ránh như vậy nhất định là có nguyên nhân.”

Giang Dĩ Lâm suy nghĩ một chút, lấy camera ra.

“Quả thế.”

Chàng trai tóc đen hiểu rõ cười cười.

Camera này có chức năng định vị vệ tinh, lúc ngồi trên xe, Giang Dĩ Lâm có để ý thấy, chức năng này vẫn dùng được.

Mà sau khi đến nơi này, hắn bật chức năng đó lên, thì trên màn hình chỉ hiện lên mảng nhòe lớn mơ hồ.

“Bệnh viện tâm thần bị “Bỏ hoang” này... Thế mà lại có thiết bị che chắn sóng điện từ chứ... Thật thú vị.”

Giang Dĩ Lâm cười khẽ một tiếng, đặt camera xuống.

Chàng trai tóc đen chậm rãi bước vào.

Sắc trời dần dần chuyển tối, khi Giang Dĩ Lâm đã khuất bóng sau cánh cửa rồi, ở vị trí Giang Dĩ Lâm đã đứng trước đó nổi lên làn khói đen, còn cất tiếng cười nhạo hệt như có sự sống vậy.

“Ùng ục … ùng ục …”

Ngay sau đó, đám khói đen kia nhanh chóng tán đi.

...

Bệnh viện tâm thần này tuy được xây theo phong cách Gothic điển hình, nhưng bức tường cũng đã dần xỉn màu.

Giang Dĩ Lâm dạo quanh một vòng bên ngoài, phát hiện có rất nhiều chỗ đã bị khóa kín.

Nhất là những nơi có vẻ là lối vào, chúng đều quá nặng không thể phá được.

Sắc trời đã tối hẳn, dù cho khả năng nhìn đêm của Giang Dĩ Lâm rất tốt, trời tối thế này cũng có phần lực bất tòng tâm, chốc chốc hắn lại lấy cái camera tầm nhìn đêm ra, nhìn một chút xung quanh.

“Đổi hướng vậy, nếu như mấy cánh cửa này mở không ra, vậy thì hẳn là ở nơi khác...”

Chàng trai tóc đen nghĩ nghĩ, trái lại bước ra ngoài, vươn tay lần mò các tấm rào sắt phân cách các khu vực được bọc chung quanh bên ngoài bệnh viện.

Hắn thử đẩy đẩy lần lượt chỗ mối giữa các tấm rào sắt, quả nhiên tìm được một cái có vết tháo rời.

Giang Dĩ Lâm sau khi tháo tấm rào sắt ra, tìm được một lối vào bí mật, nhìn qua có vẻ, dường như là thông xuống tầng hầm “Nhà thương điên Núi Lớn”.

Sau khi băng qua vài bậc thang, hắn thấy được một lối đi nhỏ như đường vận chuyển trong nhà máy vậy, bên trong toàn là mấy chục cốt thép vật liệu xây dựng.

Điều khiến người ta ngạc nhiên chính là, lối đi này còn có ánh đèn lờ mờ.

“Có đèn ư...?”

Giang Dĩ Lâm lại lấy ra camera kiểm tra thử một chút, phát hiện lượng pin vẫn còn đầy.

Hắn hơi nhíu mày, nói, “Hay đây, ta phủ định suy đoán trước đó, xem ra bệnh viện tâm thần này cũng không hoàn toàn rơi vào bóng tối... Trong này có điện lực bị giấu đi nữa, nói không chừng cũng sẽ trở thành nguồn trợ giúp lớn khác cho ta đấy. ”

『 tíccch… tíccch…』

『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』

『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 5% 』

Hắn đi một đoạn ngắn, phát hiện đèn điện tắt mắt rồi, chỉ còn lại một con đường hầm dưới lòng đất giống như một cống nước thôi.

Giang Dĩ Lâm cúi người, đi vào.

Nước đọng trên đất bốc mùi chua lòm thối um khó tả, thậm chí còn thoảng mùi máu tanh, chàng trai tóc đen chau mày, giày da của hắn bị ngập một chút, may là nước bẩn không sâu, cũng sẽ không dây bẩn quần tây hắn.

“Lối đi dưới lòng đất sao...? ”

Cho đến khi đi đến cuối con đường, Giang Dĩ Lâm nghĩ ngợi trong cảnh tối tăm bốn bề, đưa tay lên lần mò, quả nhiên mò được một thứ giống nắp giếng vậy.

Hắn gõ nhẹ lên mấy chỗ khớp nối, tháo đinh ốc bằng phương pháp đặc biệt.

“Leng keng… leng keng…”

Âm vang của kim loại trong bóng tối nghe rõ mồn một.

Đến khi hắn đóng lại nắp giếng bị hắn dời đi này, hắn lại phát hiện ánh đèn trên đầu sáng tỏa lên.

Chàng trai tóc đen lại đẩy nắp giếng sang một bên, xác định bên trên không có người nào khác, thế là chui vào ngay lập tức.

Hắn hơi chau mày, bật camera nhìn đêm ra, lia một vòng, sau đó hiện lên vẻ mặt tỉnh ngộ.

_ đây là... phòng thay đồ của nhân viên “Nhà thương điên Núi Lớn” này sao?

Giang Dĩ Lâm lục lọi, tìm thấy một cái nút lành lạnh, bị che đi bên dưới chiếc ghế.

Âm báo của hệ thống cũng vang lên.

『 tíccch… tíccch… 』

『 thông báo: Ngài tìm được một công tắc nguồn điện. 』

“Công tắc nguồn điện...?”

Giang Dĩ Lâm híp mắt, nhẹ giọng phân tích, “Khi nãy chỉ mới tìm sơ qua bên ngoài “Nhà thương điên Núi Lớn” mà thôi... Thế mà đã tốn mất 1/10 lượng pin camera nhìn đêm rồi, chỉ với cái camera này, cơ bản là không thể trụ nổi thế này mà. ”

“Giả sử sắp sửa phải nghênh đón một cục diện hoàn toàn trong cảnh tối tăm, thì chính là một cái bẫy chết, hiển nhiên, để bảo đảm công bằng, bệnh viện tâm thần này cũng có công tắc nguồn điện tương ứng, tìm được một cái công tắc nguồn điện rồi bật lên, thì có thể được chiếu sáng trong phạm vi nhỏ rồi. ”

Hắn sờ cằm, thầm phân tích trong đầu.

“Nếu có âm báo của hệ thống, như vậy nói cách khác, cho dù ta có bật công tắc nguồn điện lên, thì cũng sẽ không quấy nhiễu gì đến mấy sinh vật không phải nhân loại có khả năng lảng vảng xung quanh nơi này... Bọn chúng hẳn là có độ nhạy cảm khá thấp với ánh sáng, cho nên thế mới có thể nhìn thấy trong cảnh tối tăm... ”

『 tíccch… tíccch…』

『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』

『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 10% 』

Giang Dĩ Lâm nghĩ thế, cơ hồ là trong nháy mắt, công tắc nguồn điện kia đã được nhấn, tức thì phòng thay đồ sáng choang đập vào mắt hắn. Bên tay cầm camera của chàng trai tóc đen thả xuống, khựng lại tại một ngăn tủ cao bằng người.

Cái mùi rữa nát, nó lặng lẽ len vào mũi hắn.

_ có vấn đề.

Giang Dĩ Lâm mở hộc tủ ra, sau đó hơi híp mắt lại.

Hắn phát hiện bên trong chính là một thi thể.

Thi thể này đã thối rữa rất nặng rồi, qua nét mặt còn sót lại, dường như đã bị một thứ gì đó xé toạc thật mạnh, mặt mày nhăn nhó hết cỡ xen lẫn vẻ đau đớn cực độ - người nãy bị chặt ngang thành hai nửa, trông như con búp bê lắp không đủ mảnh ghép vậy.

Giang Dĩ Lâm lại gần quan sát thi thể này.

Vô cùng kỳ lạ, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thi thể, nhưng cái loại lý trí đến gần như là lãnh huyết giống như đã ăn sâu bén rễ trong đầu hắn rồi, gần như một loại bản năng vậy.

Dù có nhìn thấy cảnh máu me đến thế, hắn vẫn không có cảm giác có gì sợ hãi hoặc buồn nôn cả.

Chàng trai tóc đen nhẹ nhàng sờ lên vết thương trên thi thể, nói, “... Đây là bị cưa điện chém ngang sao?”

“Thực sự khó mà tin nổi, chắc là trong khi di chuyển... Bất ngờ bị chém đôi người.”

“Hung thủ hẳn là có một thân hình vô cùng lực lưỡng cũng như sức lực phải đáng sợ lắm, không, đây cơ bản không phải sức lực mà con người có thể có. ”

Giang Dĩ Lâm liếm liếm môi nói.

Hắn vội lục lọi, lấy được một chùm chìa khóa trong túi áo người nọ.

Giang Dĩ Lâm khép cửa tủ lại, đảo đảo chìa khóa trong tay, nhẹ nhếch khóe miệng.

Các ngăn tủ trong căn phòng thay đồ của nhân viên đều được đánh số, con số lên trăm, trên chùm chìa khóa này lại không có đánh con số nào cả, muốn tìm dựa trên manh mối này, ngăn tủ nào vừa chìa khóa, cũng khá nan giải đấy.

Giang Dĩ Lâm lại đảo đảo chìa khóa trong tay, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh, sau cổ khối thi thể kia, có một chuỗi số không nhìn rõ vì bị thi ban đè lên rồi.

Trong rất nhiều bệnh viện theo diện tập trung, vì số lượng nhân viên quá nhiều, nhóm quản lý muốn nắm tất cả thông một cách chính xác, thì ở sau cổ áo của họ nơi có đính nhãn mác trang phục, sẽ được đánh dấu con số.

Quần áo đã bị xé tan nát, nhưng vì người nọ đã mặc bộ đồ làm việc này trong thời gian dài, cho nên, ở sau gáy cũng sẽ để lại chút dấu vết từ quần áo, tất nhiên, nếu không tìm kỹ, cơ bản cũng sẽ không thấy đâu.

Chàng trai tóc đen ở một nơi nào đó tìm được một chuỗi con số, cũng như chữ viết tắt.

Mấy cái tủ đều được sắp xếp theo trình tự, rất nhanh sau đó, Giang Dĩ Lâm tìm được tủ quần áo lúc còn sống của thi thể thê thảm kia, mở tủ ra. Bên trong, thế mà lại là một chiếc chìa khóa khác.

Chẳng qua, chiếc chìa khóa này rõ ràng không giống với chìa khóa bạc thông thường của nhân viên bệnh viện, chìa khóa này còn được vài đường viền vàng đặc biệt, dường như dành để mở một số cánh cửa trong trường hợp khẩn cấp vậy.

Giang Dĩ Lâm cau mày, bỏ chiếc chìa khóa vào túi quần.

Nhìn quanh quất căn phòng, cuối cùng đã xác định sẽ không có thứ gì rớt xuống nữa, chàng trai tóc đen mới ra khỏi đây, lại dừng bước tức thì.

“Hà... hà... ”

Hắn cúi đầu, thế nào lại thấy...

Một đám vật thể đen xì, trông như cuộn dây bện xoắn, đang lăn qua lăn lại trước mặt hắn.

Giang Dĩ Lâm ngẩn người.

Hắn lại gần hơn để nhìn, phát hiện đó là một đám côn trùng với rất nhiều con đen đến độ ửng lên, tập trung lại thành một cục.

Nhìn qua, hình như đây là côn trùng chuyên ăn thịt thối rữa, từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy trong“Nhà thương điên Núi Lớn”, mà lại thêm ở cái nơi lối đi này, thì càng thêm có vẻ dày đặc hơn nữa.

“Hà... hà... ”

Giang Dĩ Lâm nghe thấy những tiếng thở nhẹ từng đợt.

Hắn hơi ngóng ra trước, thì thấy, bên dưới ánh đèn chiếu xuống này, soi sáng ra, là một cái bóng.

Ngoài kia lỗ hổng phía bên trái đường hầm... Có một người đàn ông đang quơ thứ gì đó, đập thật mạnh lên bóng hình dưới chân.

Giang Dĩ Lâm chậm rãi tựa trên vách tường, tránh để chạm phải đám côn trùng, đi đến cái lỗ hổng kia, nhìn vào.

Đó là một người đàn ông mặc quần áo bệnh viện tâm thần.

Người đàn ông đưa lưng về phía Giang Dĩ Lâm, trong tay giơ một thanh dao, đầy hưng phấn mà đập thi thể chỉ còn như khối thịt rữa thôi.

Mà bên người gã,

Có rất nhiều thi thể bị xé nát đầu,

Chất đầy cả căn phòng chật hẹp...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.