Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 61: Chương 61: Không nơi để trốn (2)








Chỉ nhìn một cái lướt qua, Giang Dĩ Lâm nhanh chóng quay đầu đi, ẩn mình trong góc.

“Vóc dáng người nọ, có vẻ không khác mình là bao... Nhìn số thi thể chất đống kia, sức của người đó rõ ràng là mạnh hơn người bình thường rất nhiều, hung khí cũng rất sắc bén.”

“Nếu như phải đối mặt với gã... Khả năng sống sót không lớn.”

Giang Dĩ Lâm thầm phân tích.

“Khó khăn nhất là... Tên hung thủ kia hẳn vẫn còn chút thần trí, bởi vì những thi thể này đều được gã ta chất đống có trật tự.”

Thành thật mà nói, nếu như phải lựa chọn giữa một phần tử tội phạm não đầy nếp nhăn cũng như khả năng bàn tính và một gã côn đồ não phẳng làm đối thủ, Giang Dĩ Lâm thà chọn cái gã não phẳng hơn.

Bởi vì, nếu như đối phương có được trí tuệ không thấp lại thêm một thân sức mạnh như thế, dù mình có bày ra một loạt kế đi nữa, thì vẫn phải đối mặt với nguy hiểm rất cao.

Giang Dĩ Lâm lẳng lặng lắng nghe âm thanh không ngừng vung kéo của gã nọ, qua một hồi, hắn phát hiện âm thanh dường như đã ngừng lại.

Chàng trai tóc đen đến gần nhìn, phát hiện người nọ đang chống tay trên tường, liên tục thở hổn hển, giống như đang tận hưởng, khoái cảm giết chóc trong chớp mắt.

Xác định hắn không phát hiện ra mình, Giang Dĩ Lâm lại nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi hầm này.

“Việc trước mắt... Cần phải tìm bản đồ của “Nhà thương điên Núi Lớn”, nếu không thì quá bị động rồi.”

“Mục tiêu cuối cùng của phó bản này chỉ có một, đó chính là điều tra chân tướng của “Nhà thương điên Núi Lớn” này... Chỉ khi nắm được rõ ràng cấu trúc của mỗi tầng, thì mới có lợi cho hành động tiếp theo.”

Giang Dĩ Lâm sờ sờ chiếc chìa khóa trong túi mình, trầm ngâm nói, “Về phần chiếc chìa khóa tìm được trong phòng thay đồ này, tạm thời chưa biết sẽ cần dùng đến nó vào đâu... Cơ mà chắc là cũng có tác dụng trọng yếu hơn.”

Đi qua vài chỗ rẽ, chàng trai tóc đen cũng đi đến cuối con đường này.

Nơi đó có một cánh cửa, qua tấm thủy tinh hơi mờ trên cửa có thể thấy được, dường như bên trong có hơn mười bậc thang, có vẻ là hướng lên trên. Giang Dĩ Lâm đưa tay đẩy một cái, phát hiện cánh cửa quả nhiên là bị khóa trái.

Hắn lấy chiếc chìa khóa trong người ra, so thử với lỗ khóa xem có khớp không, thấy không khớp rồi, thế là bỏ qua luôn, không định lấy nó mở cửa nữa.

“Đây là một con đường chết.”

Giang Dĩ Lâm chau mày.

Hiện hắn đang ở vị trí lầu một, cả cái lầu cũng chỉ có đúng 2 căn phòng.

Một là phòng thay đồ mà Giang Dĩ Lâm mới thăm dò khi nãy, ngoài ra, thì cũng chỉ có căn phòng mà người đàn ông mặc quần áo bệnh viện không nhìn rõ mặt kia đang ở trong đó thôi.

“Không lẽ phải quay lại đường cũ sao? Ta đã tìm rồi, trong phòng thay quần áo của nhân viên hẳn là không còn đường nào khác đâu...”

Chàng trai tóc đen nghĩ ngợi một hồi, bỗng phát hiện ngọn đèn trên đầu, bất chợt chớp tắt.

Giây sau đó, đèn tối sầm...

Điều này có nghĩa,

Mới có người,

Công tắc nguồn điện,

Lại bị người đó gạt xuống....

_ ai... Là ai?

Giang Dĩ Lâm nhẹ thả chậm hô hấp, lúc này hắn lấy camera nhìn ban đêm ra, quan sát một chút, may mắn, chung quanh cũng không có bóng dáng ai khác.

『Tíccch… tíccch… 』

『 thông báo: Ngài Giang yêu quý, công tắc nguồn điện được ngài tìm ra khi nãy, đã bị gạt trở lại. 』

『 ta muốn nhắc ngài một câu, nếu ngài muốn đạt được tiến độ điều tra trên 80% trong phó bản này, không để bị tống vào phó bản trừng phạt, ngài cần phải đảm bảo có ít nhất một công tắc nguồn điện, dưới tiền đề không phải do ngài ngắt đi, được ngài mở lại hai lần. 』

『 mà trên thực tế, đến lúc ngài lên tầng cao hơn, sức tấn công của các sinh vật mà ngài gặp sẽ càng mạnh hơn, đến lúc đó, ngài có muốn bật mấy công tắc nguồn điện khác lên, thì sẽ càng thêm nguy hiểm. 』

『 cho nên ta phải báo cho ngài một tin rất không may... Có vẻ như ngài phải quay trở lại gạt cái công tắc điện kia lần nữa đó. 』

Giang Dĩ Lâm: “...”

Hắn nhún nhún vai, khẽ chau mày nói, “Nghe rất có lý.”

“Chuyện này có vẻ là một tình huống bắt buộc rồi... Hệ thống.”

Hệ thống không nói gì thêm, chỉ cười khẽ một tiếng.

Ở trong bóng tối, Giang Dĩ Lâm để tiết kiệm pin, không có giơ camera nhìn đêm lên, trí nhớ của hắn rất tốt, men theo con đường cũ quay lại.

Trở lại hành lang đầy côn trùng ăn xác, hắn nhíu nhíu mày.

Máu...

Một vũng máu chừng cỡ người, xuất hiện một cách bất ngờ ở đó.

Cứ như một đứa nhỏ nghịch ngợm, kéo ra một thi thể be bét, xem như một cây bút màu sáp để mà quệt lên tờ giấy trắng, hứng khởi vẽ tranh.

Người đó để cái thi thể còn chưa khô máu, máu thì chảy ròng, trên sàn nhà bệnh viện tâm thần này... Để lại một vết vô cùng nổi bật.

“Xìììì xìììì… xìììì xìììì…”

Không biết có phải ảo giác hay không, dường như hắn nghe được tiếng gì đó.

Giang Dĩ Lâm nghiêng đầu, qua cái lỗ nhỏ hắt ra chút ánh sáng đằng kia, phát hiện kia cái gã đàn ông khi nãy chống tường, thở hổn hển đã không thấy đâu, chỉ để lại xác chất đầy phòng.

_ là gã sao...? Là gã?

_ cái người... Trong vài phút khi nãy, mang cái xác vừa ý nhất ra... Kéo nó khỏi phòng bệnh, sau đó đi tắt công tắc điện sao?

Giang Dĩ Lâm nhếch môi, suy tư, “... Vậy hắn từ đâu mà ra vậy? Căn phòng đó cũng thông với nơi này sao?”

Chậm rãi...

Chậm rãi...

Chàng trai tóc đen đến gần phòng thay quần áo mà trước đó tìm được công tắc điện.

Giang Dĩ Lâm đứng ngoài cửa không vào hồi lâu, thử gõ lên cửa, sau khi đãxác định trong cánh cửa môn không có động tĩnh gì khác rồi, mới từ từ đi vào.

Khóa trên cửa đã hỏng rồi, nghĩ ngợi một chút, Giang Dĩ Lâm vẫn vác mấy cái ghế lên, tựa trên cánh cửa, lợi dụng chút lực từ chúng, cho dù con quái vật kia có quay lại lần nữa, cũng có thể tranh thủ cho hắn vài giây.

Giang Dĩ Lâm giơ camera nhìn đêm lên, nhìn quanh một vòng, rồi mới gạt công tắc điện lần nữa.

“Vụt… vụt…”

“Vụt… vụt…”

Dường như là do bật tắt nhiều lần, phải qua hồi lâu, ngọn đèn lờ mờ mới sáng lên được.

Nhưng mà, không quá vài giây sau, chàng trai tóc đen nghe thấy, một loạt tiếng động kỳ lạ vang lên từ bên ngoài cửa.

_ nghe như âm thanh người nọ kéo vật nặng đi vậy.

Có lẽ là do một tay kéo thi thể, dẫn đến tiếng bước chân vang lên cũng không đều nhau.

Một nặng một nhẹ, trong đêm đen vang lên càng thêm rõ rệt.

...

“CỘP CỘP… cộp cộp”

Trong không gian nhỏ hẹp của hành lang, có một gã đàn ông đầu trọc.

Sau gáy của gã một vết sẹo rất rõ, giống như vết khâu giải phẫu vậy.

Vết sẹo của người đàn ông còn chưa kịp lành lại hoàn toàn, trông vô cùng dữ tợn, hệt như nhiều con rết nhỏ hợp thành, uốn lượn trên đầu gã.

“CỘP CỘP… cộp cộp”

“CỘP CỘP… cộp cộp”

Cái người bị gã kéo đi, rõ ràng là một nhân viên mặc đồng phục công tác.

Người đàn ông chợt dừng bước.

Gã cảm thấy có hơi đói, sờ sờ bụng mình.

Vốn dĩ gã nghĩ cái người gã đang kéo trong mắt gã, có vẻ là một người có thịt ngon nhất, thế là đi tìm đầu bếp còn ở lại “Nhà thương điên Núi Lớn”, mang đi chế biến một chút.

Mà nghiêng qua nghiêng lại, đi chưa được mấy bước, người đàn ông chợt nhận ra...

_ đèn sáng.

So với hội anh em thấy ánh sáng không mấy ảnh hưởng, gã đàn ông khó chịu nhíu mày.

_ gã không giống bọn họ lắm.

Trong thí nghiệm ban đầu, gã có được tiến hành với ánh sáng mạnh.

Không được nhắm mắt, bị trói chặt trên bàn giải phẫu, rất nhiều ánh sáng mạnh với đủ màu sắc được bật lên ở khắp mọi nơi, tận cho đến khi con mắt gã một cách triệt để, mù lòa, lở loét... Mới thôi.

Gã liếm liếm môi mình, cảm thấy có chút khó chịu.

_ A... Lại là ánh sáng.

_ tẮT nÓ đI, Tắt NÓ đi.

Gã kéo bữa ăn của mình đi, dừng bước, xoay người, lại đi về phía căn phòng bên kia.

...

_ sắp rồi... sắp rồi...

Bước chân gã đàn ông rất nhanh.

_sắp rồi... sắp rồi...

Càng đến gần nguồn sáng kia, cái sự tàn bạo trong lòng gã, cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Đứng ngoài cánh cửa, cảm nhận được có một lực cản lại, gã đàn ông nhíu nhíu mày.

Gã lui ra một bước, giơ lên cao cái xác đã gần như khó mà thấy rõ gương mặt, đập mạnh vào cửa phòng.

“Uỳnh… uỳnh…”

Hầu như không mất mấy lần, mấy cái ghế tựa trên cửa chịu phải lực cứ thế mà ngã đổ tứ tán đầy đất.

Sau khi bước vào, gã nhìn chung quanh một chút, cũng không phát hiện có ai khác.

Nhưng mà, qua vài giây sau, gã đàn ông nhắm mắt lại, khịt khịt mũi mình, kiểu khẽ ngửi ngửi liên tục nhạy bén hệt như loài chó vậy.

Gã cực kỳ mẫn cảm với mùi con người.

Một cách chậm rãi, gã mở mắt ra, nhếch một nụ cười cực kỳ hưng phấn.

_ hồ... Thì ra thật sự có một con chuột nhỏ trốn nhỏ trốn ở đây sao?

_ chuột nhỏ đáng yêu ơi... Lên bàn làm một bữa ăn ngon của ta đi nào.

Gã đàn ông một bước đi đến ngăn tủ cao cỡ nửa người... Bất ngờ mở ngăn tủ ra!

Gã tiếc nuối buông một tiếng thở dài.

_ bên trong... Chỉ là một cái xác.

Một cái xác không phải chính tay gã phá hủy.

_ thật là tiếc mà... Mấy cái xác không phải chính tay hắn mang đến cái chết, gã không có dục vọng muốn ăn chúng nào hết.“Thôi kệ đi, chết đói rồi, đi lầu hai vậy...”

Gã gãi gãi đầu, đảo mắt, sau khi đã gạt lại công tắc điện lần nữa, gã lôi cái xác đặt trong cái bàn ra, xoa xoa cái mặt xám ngoét của nó, nắm lấy ống tay áo, kéo đi đến chỗ đầu bếp.

...

Qua hồi lâu sau...

Chàng trai tóc đen bò ra từ dưới đáy tủ quần áo tối tăm.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc khi nãy, Giang Dĩ Lâm mở tủ quần áo ra, lấy chút bọt máu trên cái xác, quệt lên người hắn.

Chàng trai tóc đen làm như vậy, để mùi người chết trên cái xác bám lên hắn, che đậy mùi người sống của hắn đi đôi chút.

Mặc dù mùi này cũng khó ngửi, nhưng chỉ có làm như thế, trong cái cục diện nguy hiểm như vậy mới vừa rồi, khả năng sống sót mới tăng lên được.

“Nói cách khác, gã đàn ông kia hẳn tìm được lối đi ngầm gì đó, nếu không thì, không thể đi lên lầu hai được.”

Giang Dĩ Lâm nghe thấy con quái vật kia đã nói, rằng đi lầu hai.

Hắn liếm liếm môi, rời khỏi phòng thay quần áo, mở camera nhìn ban đêm ra, men theo vết máu gã kia kéo thi thể đi để lại, đi theo.

Quả nhiên, hắn tìm được một lối rẽ ở vị trí cực khuất.

Giang Dĩ Lâm nhíu mày, đi vào theo vết máu, lại nghe được một loạt tiếng cưa máy.

“Brừừừừm… brừừừừừm…”

Tiếng vọng dường như cách hắn khá xa, nghe vào có phần mơ hồ, nhưng tiết tấu mang đến cảm giác rất có quy luật.

“Hi, bé cưng ơi... Làm một người đầu bếp ưu tú, cưng yên tâm, ta sẽ không làm hỏng một nguyên liệu tốt như vậy đâu, mỗi tấc vân trên cơ thể, ta đều rất rõ, mấy vị trí mạch máu đan xen nhau ta sẽ tránh mà...”

Giang Dĩ Lâm nghiêng tai lắng nghe, phát hiện dường như là giọng nói thành thục của một người đàn ông.

“Ưưưưư… ưưư…”

Hắn chậm rãi nhíu mày.

Kèm theo, còn có tiếng kêu rên của người sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.