Sau khi Giang Dĩ Lâm đã xác định thân phận thật sự của thi thể song sinh này rồi, hắn nghe thấy âm thông báo từ hệ thống vang lên.
『tíccch... tícccch... 』
『Đang kiểm tra... Đang kiểm tra...』
『 Tiến độ thăm dò thế giới quan: 25%』
Giang Dĩ Lâm mím môi.
Lý trí nói cho hắn biết, phải rời khỏi căn phòng này ngay lập tức, nếu không thì đến lúc mà con quái vật bên trong chính thức chui ra, hậu quả sẽ khôn lường. Trên thực tế, không biết mới là chuyện đáng sợ nhất.
Cách một lớp da người mỏng manh, chàng trai tóc đen cũng không thể thấy được con quái vật trong bụng kia trông như thế nào.
Hắn hiện tại chỉ có thể thấy là trong cái thi thể này, những đầu xúc tu trông như giác hút bám chặt vào thành bụng nhìn như đang cố sức chui ra khỏi cơ thể mẹ.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Giang Dĩ Lâm không chọn chạy trốn, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn con quái vật nhỏ kia ra đời.
Xúc tu trườn nổi lên trên bụng con quái vật liên tục lan rộng ra, chàng trai tóc đen nhìn những sợi trục be bé và chia chỉa, có cả gai ngược, đầu tiên là phá bụng của cơ thể mẹ, sau đó thì một cục thịt máu me chui ra.
Thi thể song sinh vốn đang nằm trên giường với cái bụng to ềnh, mà sau khi cục thịt nhỏ trong bụng phá bụng chui ra thì cái bụng phồng căng ấy xẹp như quả bóng da xì hơi vậy.
Cục thịt máu me kia lại còn như có trí tuệ nữa, nó nhẹ nhàng chui ra khỏi bụng.
Chất nhầy trên người bị nó lắc nhễu bớt, sau đó thì đầu xynap hơi nhô ra đưa về phía Giang Dĩ Lâm, giống như đang hiếu kỳ đánh giá nhân loại còn sót lại hiếm hoi trong phòng kia.
_ cũng không phải đến từ cảm giác thân thiết của huyết thống, mà giống như thuận theo bản năng với ý thức thôi, cục thịt động đậy, bắt đầu chậm rãi di chuyển đến chỗ Giang Dĩ Lâm.
Chàng trai tóc đen chậm rãi ngồi xuống, từ từ đưa tay ra, như đang ra hiệu cục thịt nhỏ leo lên vậy.
Cục thịt máu me có chút do dự, cuối cùng vẫn đem cả người đặt trên tay Giang Dĩ Lâm.
Chàng trai tóc đen nâng tay lên, nhìn cục thịt trong lòng bàn tay.
Cục thịt đó không mắt, cũng không miệng, chỉ là một giống vật mình tơ máu mà thôi, cảm giác giống giống SCP-999 lúc trước.
Nhưng trông nó còn kinh dị hơn đám quái vật nhỏ Giang Dĩ Lâm đã thấy trong Tổ chức SCP nữa.
Cục máu lúc này lại có vẻ cực kỳ phục tùng, nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay Giang Dĩ Lâm.
“Vì sao, lại tuyệt vọng đến như vậy?”
Bên trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, chàng trai tóc đen thì thào như thế.
Hắn nói câu này có phần không đầu không đuôi, cứ như thở một câu hoàn toàn không liên quan đến căn phòng này vậy.
Giang Dĩ Lâm liền cúi đầu nhìn thi thể đã xẹp xuống kia.
_ thi thể song sinh quấn lấy nhau này giả sử thật sự chỉ hắn và em trai hắn Giang Húc Vân, vậy thì, thai nhi mang kỳ vòng đẹp đẽ nhất của Giang Húc Vân... Lại được chào đời một cách dã man như giết cơ thể mẹ sao...?
“Từ trước đến nay em chưa từng kỳ vọng vào một kết cục mỹ mãn, chưa từng kỳ vọng cái kết vẹn toàn đôi bên gì cả... Cho nên em đang trốn tránh sao?”
“Em trai... Em không nghĩ cho đến cuối cùng chúng ta bên nhau một cách mỹ mãn, dù có bên nhau đi nữa, thì nghênh đón vẫn là một kết cục tử vong mà thôi.”
Giang Dĩ Lâm dùng một tay khác nhè nhẹ vuốt cục thịt kia, nhẹ giọng nói.
_ tất cả những thứ này, tượng trưng cho cảm xúc trong lòng Giang Húc Vân... Gánh vác một thứ tình cảm khó có thể diễn tả bằng lời.
_ đây là một loại yêu tàn nhẫn đến... Gần như vô vọng.Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
_nếu như những thứ này... Đều là niềm mong đợi của em trai...
“Em trai, em muốn giết anh sao?”
“Giữa mối quan hệ hai bên càng lúc càng mất thăng bằng, truy đuổi vô vọng không nhìn thấy kết quả, cho nên sinh ra ý nghĩ muốn giết anh ư?”
“Cho nên em mới nghĩ ra phương pháp thông qua ảo giác để dựng nên vài tình huống, dẫn anh đến Silent Hill, tiến hành sát hại sao?”
Giang Dĩ Lâm nắm cục thịt trong lòng bàn tay, chậm rãi nắm tay lại.
Hắn dùng lực rất nhẹ, rất chậm.
Nếu như cục thịt muốn chạy trốn thì sẽ là một chuyện rất dễ dàng thực hiện.
Dù sao, vừa rồi nó vươn xúc tu xé bụng cơ thể mẹ ra cũng dễ dàng như vậy mà.
Nhưng cục thịt trong tay chàng trai tóc đen lại không động đậy, chỉ vô cùng đáng thương nhìn Giang Dĩ Lâm – nếu như nó có mắt.
Giang Dĩ Lâm lại không nhận ra, cục thịt này chỉ run nhẹ chứ chưa từng phản kháng.
Hắn chỉ tiếp tục ép chặt lòng bàn tay mình.
Chậm rãi, thứ trong tay Giang Dĩ Lâm phát ra tiếng như mạch máu bị nén vậy.
“Xì…xì…”
“Xì…xì…”
Giang Dĩ Lâm bóp dẹp nó, máu tươi dính lên gương mặt lạnh nhạt của chàng trai tóc đen.
_ khoan... Hệ thống cũng không đưa ra bất cứ nhắc nhở nào, chứng tỏ suy đoán của ta, cũng không hoàn toàn chính xác.Hắn chợt có một suy nghĩ rất đáng sợ.
“Phòng 105...Trong hành lang này tất cả căn phòng đều dán số 105.”
“Nếu ta không lầm thì... Ta nhất định phải đến một nơi, chứng thực suy đoán.”
Chàng trai tóc đen thì thào.
Hắn ra khỏi phòng bệnh đến chỗ treo bản đồ bệnh viện, thấy được vị trí Đơn vị chăm sóc tích cực sơ sinh.
Hắn vừa nghĩ vừa chậm rãi đi lên lầu, đến Đơn vị chăm sóc tích cực sơ sinh thì dừng lại.
Đơn vị chăm sóc tích cực sơ sinh này không giống với những phòng bệnh Giang Dĩ Lâm mới được thấy, trên tấm cửa kính trong suốt dán đầy những người giấy màu đỏ – giống như đang treo mừng tất cả những đứa trẻ sơ sinh mới chào đời vậy.
Có điều những đứa trẻ sơ sinh trên giường, không thể nói là nhi đồng bình thường, chúng nó là quái vật mỗi con quái một vẻ.
Một số giống như được đặt trong một cái lồng, toàn thân bị đóng đinh, mà cũng có một số được bọc lại bằng miếng da, chỉ có thể thấy được mạch máu xanh tím.
Điểm đồng nhất duy nhất là, chúng nó đều há miệng thật lớn, như đang cho thấy rằng chúng nó đang cực kỳ cực kỳ đói.
Sau khi mỗi con quái vật nhỏ được đút thịt sống, chúng liền có vẻ buồn ngủ.
Bóng lưng của vị y tá chăm đám sơ sinh này lại trông cực kỳ xinh xắn.
Bộ đồng phục y tá sạch sẽ của cô, đặt trong phòng khoa sản quỷ quái này, là một tồn tại thánh khiết nhất, cũng là bình thường nhất.
“Cành cạch…”
Lúc này, cửa phòng chăm sóc được mở ra, tác động đến cô y tá đang làm việc, không khỏi quay đầu qua.
Trên thực tế, khi vị y tá này xoay người nhìn cánh cửa được mở ra, nếu có ai được thấy mặt y tá thì sẽ không hề có suy nghĩ ‘cô này thật tốt’ như thế.
Không thấy được mặt, chỉ nhìn được phần bên dưới thì thân hình của y tá có thể nói là cực kỳ nóng bỏng, bộ đồng phục với cổ áo xẻ khoe vóc dáng không sót một thứ, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ rằng đi thêm vài bước nữa là cái áo sơ mi trắng không đỡ nổi sức nặng mà trễ xuống luôn.
Nhưng chỉ bằng gương mặt trống trơn kia, tất cả suy nghĩ ướt át liên quan đều bay sạch cả.
Gương mặt không có bất cứ bộ phận nào, thậm chí so với Slender man mà Giang Dĩ Lâm gặp trong phụ bản thứ hai còn dị hơn.
Bởi vì, Slender man ít ra còn thấy mờ mờ đường nét bộ phận – còn y tá nhỏ này, gương mặt ấy bẹp rúm hoàn toàn, kết hợp với thân hình vô cùng duyên dáng, trái lại mang đến một cảm giác kinh dị không gì sánh bằng.
Vị y tá không mặt hình như cực không hài lòng với việc một người đàn ông đột nhiên xông vào phòng chăm sóc.
Chung quanh cơ thể y tá mơ hồ tản ra sát khí, đưa ra một ngón tay nhẹ nhàng nhịp nhịp dưới cằm, giống như đang ám chỉ Giang Dĩ Lâm, đừng phát ra bất cứ tiếng động gì hết.
Rất đơn giản, thời điểm chàng trai tóc đen mở cửa, đám quái con vốn an ổn, bình tĩnh đi ngủ, bất ngờ lớn tiếng òa khóc loạn lên, khiến y tá cảm thấy vô cùng phiền.
Dù sao chăm nom đám quái con này cũng cần tốn không ít sức.
Mà Giang Dĩ Lâm chỉ bình tĩnh nhìn tất cả, không có vẻ gì bị kinh động.
Hắn gật đầu với y tá, biểu đạt mình sẽ không làm phiền đến cảm xúc người ta.
Giây sau đó, Giang Dĩ Lâm cảm nhận được luồng nguy hiểm quanh y tá dường như đã rút bớt.
Chàng trai tóc đen chậm rãi bước đi, đi qua đi lại trong phòng chăm sóc sơ sinh.
Hắn đang tìm một thứ.
Cơ bản mà nói, trong mỗi phòng chăm sơ sinh, để tránh trẻ bị nhận sai, y tá sẽ viết lên ngày tháng năm sinh của chúng lên bảng đánh mã số.
“Phòng 105... Cục thịt được sinh ra từ thi thể song sinh, tượng trưng sinh mệnh hoàn toàn mới, mà thi thể sau đó khô quắt đi, triệt để mất đi sự sống, cục thịt đấy cũng chào đời – tượng trưng cho một vòng tuần hoàn.”
“Nói thế thì, con số 105 này... Tám chín phần mười là...”
Giang Dĩ Lâm day day sống mũi, thầm phân tích, “Tám chín phần mười, ngày 5/1 hoặc 5/10, có lẽ là ngày ta và Giang Húc Vân chào đời tại thế giới này.”
“105... 105...”
Giang Dĩ Lâm đi trước vài bước, cuối cùng dừng lại tại một cái giường.
Hắn hơi nhíu mày nói...
“… quả nhiên.”