Trung tâm thị trấn nhỏ.
Vị cảnh sát trẻ tuổi chỉnh lại vành mũ mình, anh thấy hòn đá giữa đường bỗng xuất hiện vết nứt thì không khỏi hết hồn.
Lúc anh vừa lái xe định đi tới ngã tư phía trước thì đoạn đường bị sụp xuống, thành ra cơ bản là anh cũng không thể tiếp tục chạy lên nữa.
Vincent dừng lại và xuống xe.
Anh nhìn vị trí mặt đường bị sụp xuống, ở giữa bị lõm một vết lớn, hoàn toàn không giống như do con người gây ra.
_ nhưng mà nếu như không do sức người gây nên... Ban nãy cũng không có động đất gì, mà không phải do con người, vậy thì do cái gì làm?
Vị cảnh sát tóc vàng lập tức từ từ ngẩng đầu, nhìn thứ trông như hoa tuyết rơi lả tả giữa bầu trời, tự nói, “Mọi thứ đều hết sức kỳ quặc... Kể cả cái người trẻ tuổi kia đột ngột biến mất nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vì đường bị sụp mất rồi, Vincent không thể không bỏ xe lại, một đường đi lên phía trước.
Anh lái xe trên đoạn đường này nhưng không thấy vật thể gì khả nghi, kể cả cái người trẻ tuổi kia cũng không thấy nốt.
Vincent thoáng qua chút lo lắng trong mắt.
Ấy nhưng, vì một tâm tình không nói được cũng như ý thức trách nhiệm của một cảnh sát, trong tình huống như vậy, anh cũng không muốn chỉ vì hiện tượng lạ cỏn con mà cứ thế rời đi.
Anh đi lên trước vài bước, vừa tính bước qua chỗ đường bị sụp thì trong chớp mắt phát hiện sắc trời thay đổi – những bông hoa tuyết trắng rơi rơi cứ thế biến mất, thay vào đó là một sắc xám xịt.
Đúng lúc này, Vincent chợt mở to mắt.
Cả con đường trước mặt anh đều thay đổi, vốn khi tuyết trắng còn rơi thì thị trấn nhỏ này chỉ trông hơi hoang tàn mà thôi, mà bây giờ thì khung cảnh vốn dĩ đều khác đi.
Cây cối chết héo lại trở nên cứng cáp dựng thẳng quấn sương đen, trông vô cùng âm u.
“Chuyện gì thế này...Cứ như thay đổi cả một thế giới vậy nè?”
Vincent thì thầm.
Đến lúc này anh mới nhận ra, sự mất tích của người trẻ tuổi ấy nhất định có liên quan chặt chẽ đến tình huống này.
Vincent cuối cùng vẫn đi lên trước, nhưng không được mấy bước thì anh phát hiện một bảng thông báo đơn độc giữa đường.
Vết máu trên bảng thông báo thấm trên nền vải trắng loan ra, vô cùng rõ ràng.
_ “Bạn có thể chọn đến bệnh viện, người bạn muốn tìm đang ở đó.”
Vincent nhìn dòng chữ ấy rồi ngẩn người.
_ người muốn tìm...Là ý chỉ người trẻ tuổi kia sao?
Tình huống bất ngờ khiến Vincent tâm lý không khỏi sinh ra cảm giác kỳ dị.
Anh lại nhìn cái bệnh viện kia, cuối cùng vẫn đi vào.
…
Tuy trong bệnh viện còn vài ánh đèn, nhưng đề phòng trường hợp xấu, Vincent vẫn bật đèn pin công vụ lên.
Đối với vị cảnh sát trẻ, đoạn đường này có vẻ không có nhiều chướng ngại.
Anh chỉ bình tĩnh đi tới.
Anh đi được vài phòng bệnh, tay cầm đèn pin rọi vào đôi chỗ, nhưng vẫn không tìm được manh mối gì hữu dụng, sau đó thì bước vào toilet.
Hồi sáng chắc uống hơi nhiều nước, anh muốn đi giải quyết.
“Cơ mà... Theo như cái bảng tin kia, cái người trẻ tuổi ấy đáng lẽ đã đến bệnh viện rồi, kỳ lạ, tại sao mình không thấy hắn đâu hết? Hơn nữa nơi này cũng quá mức yên tĩnh... Thật là một nơi quái quỷ, nếu như tìm không ra thì thôi nhanh rời đi vậy.”
Vincent đứng trong toilet nam.
Đúng lúc này, người đàn ông tóc vàng khựng lại.
Anh nghe thấy cách đây không xa, dường như có tiếng động rất khẽ.
Âm thanh ấy giống ai đó cầm một cây đao lớn kéo rê trên đất, lưỡi đao hết sức sắc bén ma sát với mặt đất phát ra âm thanh.
Là một cảnh sát kinh nghiệm phong phú, Vincent lập tức nhận ra không ổn, mà đúng lúc này, một đôi tay nhanh hơn cả phản ứng của anh kéo anh vào góc trong cùng ngay cửa toilet, đồng thời bịt miệng anh lại.
Cảm nhận lực tay ngay trên miệng mình, Vincent vừa định dùng kỹ thuật tránh thoát, rồi lại phát hiện đàng sau anh chính là cái người nam phương Đông bỗng dưng biến mất kia.
Giang Dĩ Lâm khẽ đảo mắt xuống tay vị cảnh sát, miệng khép rồi mở, không ra tiếng mà là cử động miệng ra hiệu Vincent đừng lên tiếng.
“Sạt… Sạt…”
Tiếng thứ gì đó ma sát rất khẽ, nhưng sinh vật phát ra tiếng động ấy lại bỏ qua nơi này sớm hơn Vincent nghĩ.
Nếu không nhờ chàng trai phía sau anh kéo vào góc hẹp, đâu chừng mình đã bị con quái vật phát hiện từ lâu rồi.
Qua khe hở của cửa, nương theo ánh đèn u ám, Vincent mới nhìn rõ hình dạng thật của quái vật kia.
Đó là một quái vật trông vô cùng dị.
Cơ thể nó cực kỳ lực lưỡng, so với đại đa số đàn ông trưởng thành còn khoa trương hơn nhiều, đặc biệt là cơ bắp phần ngực, rất có vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh.
Xét thân cao thì có vẻ con quái vật cao chừng hơn hai mét, nhưng phần đầu lại chỉ có một cái chóp tam giác.
Hệt như một người bình thường đội mũ phòng hộ kim loại tối màu dạng chóp tam giác mà thôi.
Nhưng Vincent nhẹ nhàng nuốt ngụm nước bọt, anh biết giống quái vật này tuyệt đối không phải một ai đó. Cái đầu trông như khối hộp thực chất chính là cái đầu thật sự, thay cho bộ phận vốn đầu nhân loại.
Quái vật cầm cây kiếm khủng, nhìn thì thanh kiếm trông khá là dị, dài chừng 2m, trên có hoa văn lạ, mũi kiếm cũng sắc bén cực kỳ.
Vincent thấy con quái vật đứng ngay cửa Toilet, hình như đang nhìn vào trong, dò xét có còn ai khác không.
Cuối cùng, con quái lực lưỡng tiếp tục lê thanh kiếm khủng kia chậm rãi đi khỏi.
“Sạt… Sạt…”
Qua một hồi, cho đến khi tiếng thanh kiếm bự lê trên đất khuất hẳn, Giang Dĩ Lâm mới bỏ cái tay bịt miệng Vincent ra, ngẫm nghĩ nói: “Đầu kim tự tháp sao... Quả là một cách ẩn dụ thú vị.”
Cảnh sát tóc vàng hỏi lại theo phản ứng, “Tại sao cậu lại nói thế?”
Giang Dĩ Lâm ngó qua anh, vẫn chìm trong suy nghĩ, “Anh đã nghe nói thuyết bản năng tính dục của Freud chưa?”
Trong khi Vincent trong mắt có phần mờ mịt, chàng trai tóc đen đã tự mình giải thích, “Cái gọi là thuyết bản năng tính dục, theo đó, đối với nhân loại, sinh tồn là bản năng từ lúc sinh ra đã có.”
“Mà với bản năng sinh tồn, tính dục là một phần không thể thiếu với sinh tồn của cá thể, nói thô một chút, chính thứ bản năng tính dục này mới thôi thúc nhân loại nối tiếp đời này đến đời khác.”
“Cho nên...?”
Vị cảnh sát trẻ tuổi cảm thấy hơi choáng, “Cái đó có liên quan gì đến con quái kia à?”
“Ừ, đúng là có liên quan rất nhiều.”
Giang Dĩ Lâm nhếch môi, “Anh có để ý cái đầu kim tự tháp kim loại cũng như thanh kiếm to kia không? Chúng đều mang ý nghĩa...”
“Nếu anh gặp sinh vật này trong giấc mơ, nó chính là một sự vật ẩn dụ, tượng trưng cho ham muốn cũng như kiềm nén của anh ngay lúc đó.”
Chàng trai tóc đen nhìn vào mắt Vincent một cách sâu xa, “Bản năng... Chỉ có phản ứng với ý thức nằm sâu trong nội tâm con người. Chúng sẽ được phô bày không chút che đậy nào ở đây, không thể khống chế được.”
Vincent nghe chàng trai tóc đen nói, đột nhiên hiểu ra gì đó, anh không khỏi lên tiếng, “Khoan đã, nên ý cậu là, con quái vật bỗng dưng xuất hiện kia... Nó được sinh ra từ nội tâm con người ư? Chúng ta bây giờ, là đang ở thế giới nội tâm của ai đó sao?!”
Sau khi Giang Dĩ Lâm nói ra phán đoán về con quái vật xong thì âm thanh thông báo từ hệ thống cũng vang lên.
『tíccch... tícccch... 』
『Đang kiểm tra... Đang kiểm tra...』
『 Tiến độ thăm dò thế giới quan: 40%』
Giang Dĩ Lâm không giải đáp vấn đề của Vincent, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa Toilet đi ra ngoài.
Lúc Giang Dĩ Lâm đi thám thính phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, hắn đã có một suy đoán sơ sơ rồi.
Tất cả những con quái vật này nhất định có liên quan đến người em trai kia của mình, kể cả vị y tá chăm bọn quái nhỏ cực kỳ dịu dàng kia nữa – chúng hẳn là tượng trưng cho tâm lý khao khát tình mẹ ấm áp của Giang Húc Vân.
Còn cái con mới đi qua kia, con quái vật vạm vỡ đầu chóp tam giác kia, thì chắc là biểu tượng của ham muốn chân thật của Giang Húc Vân.
Vị cảnh sát trẻ tuổi thấy Giang Dĩ Lâm cũng không phản hồi mình, chợt cuống lên, duỗi tay nắm lấy cổ tay Giang Dĩ Lâm, nói, “Cậu đang đùa đó hả?! Chúng ta làm sao có thể ở trong thế giới giấc mơ của ai đó được? Chúng ta bây giờ không phải đang ở thị trấn Silent Hill à... Chúa tôi, điều này hoàn toàn không khoa học! Tại sao cậu lại nghĩ ra một chuyện hoang đường như thế?!”
Chàng trai tóc đen đảo mắt nhìn anh, nói, “Anh không thấy sao?... Sắc màu của thế giới đã bị thay đổi.”
“Thế giới ban đầu có màu sắc rất bình thường, màu sắc vô cùng bình thường ấy, nhưng ấy, sau khi chúng ta đến đây, thế giới lại trở nên xám xịt, cơ mà tôi có thể khẳng định, lúc anh quyết định đi vào bệnh viện thì thấy cũng là một màu xám xịt, đúng chứ?”
“Ừm... Quả thật là như thế.”
Vincent cũng bình tĩnh lại, rút tay về.
Giang Dĩ Lâm thản nhiên nói, “Có khả năng anh chỉ mới bước vào không gian thứ ba mà thôi, cũng chưa đụng phải sự vật lạ thường gì mấy. Nhưng tôi muốn xác nhận vài chuyện cho nên có đi tìm hiểu trong không gian này, cũng phát hiện được khá nhiều thứ đáng lưu ý, với cả các quái vật tượng trưng cho dục vọng con người nữa.”
“Trong không gian đầu tiên, mọi thứ đều có vẻ rất ôn hòa, tôi đoán đó là thế giới bình thường thuộc về nhân loại – có thể là thế giới mà chúng ta đang sống thường ngày. Còn với không gian thứ hai, bầu trời đầy sương mịt mù... Tôi cũng không rõ nó tượng trưng cho cái gì, cơ mà độ nguy hiểm cũng không cao, ít nhất không như không gian thứ ba, xuất hiện nhiều một số sự việc sắc xám kỳ quặc, cùng với những con quái vật tượng trưng cho dục vọng con người.”
Vincent cảm thấy não mình hơi bị không đủ, chỉ kinh ngạc nhìn chàng trai tóc đen trước mặt.
Giang Dĩ Lâm cùng Vincent, chậm rãi hướng ra ngoài bệnh viện.
“Thế...”
Vincent thấy họng mình nghẹn nghẹn, cuối cùng mới có thể cất ra tiếng bình thường.
Anh khó khăn hỏi, “Thế, tại sao chúng ta lại bị kéo vào thế giới nội tâm có mấy con quái vật này...?”
Chàng trai tóc đen không trả lời anh ngay.
Giang Dĩ Lâm cùng Vincent lần nữa đi vào hành lang dài, đến cuối hành lang thì bỗng nhiên ùa ra tiếng cười như của trẻ con...
Có điều tiếng cười, chợt xuất hiện ở một bệnh viện bị bỏ hoang lâu ngày vắng người, quái quỷ khỏi nói.
Vị cảnh sát tóc vàng theo phản xạ rút cây súng lục trong túi ra.
Ở cuối hành lang xuất hiện ảo giác.
Đó là một bé trai khá xinh xắn, mặt lại trắng tái không bình thường, hiển nhiên không phải nhân loại rồi.
Trên người bé trai mặc một bộ quần áo cũ kỹ lỗi thời, trông có vẻ nghèo khó.
Chẳng qua nụ cười bên môi cậu bé rực rỡ mà lại ấm áp đến như vậy.
Bé cầm một chiếc máy bay giấy, tay phải nắm lấy tay ai đó lớn hơn bé một chút, nhìn không rõ tay.
“Anh ơi... Anh ơi...”
Cứ như thế, hai đứa chạy đến cuối hành lang, hai bóng hình chậm rãi biến mất.
Vincent dụi mắt, xác định ảo giác ấy đã biến mất và không gây ra uy hiếp gì với họ mới cất cây súng lục đi.
Đúng lúc đó, anh nghe thấy chàng trai tóc đen kế bên thì thào như mê sảng.
Vincent lắng nghe kỹ chút, nhận ra Giang Dĩ Lâm dường như đang giải đáp vấn đề lúc trước của anh.
“Tại sao chúng ta lại bị đưa vào thế giới nội tâm này?”
Một góc rời rạc nằm trong đầu, dường như đang chậm rãi nối lại.
_ 『 “Anh ới... Anh ơi, chúng ta vĩnh viễn bên nhau nhé?” 』
_ 『 “Anh à, tại sao thế giới của anh không thể chỉ có mình em, tại sao? Này không công bằng, rõ ràng thế giới của em chỉ có mỗi anh thôi.” 』
Giang Dĩ Lâm khép hờ mắt.
“Có lẽ...”
“… có lẽ... Hắn vì, muốn giữ tôi lại.”