Đã lâu rồi Hoàng Khả Khả không liên lạc với người nhà. Đầu tiên là vì người nhà hắn vốn bận rộn không rảnh quan tâm hắn, sau là vì chính hắn không muốn tìm họ.
Cha Hoàng Khả Khả đã mất từ lâu, mẹ hắn không thèm quản lý hắn, dù sao hắn có một người anh và một đứa em trai, bất kể là ai mẹ cũng đặt nhiều hy vọng hơn là hắn. Cho nên suốt hơn hai mươi năm nay hắn vốn ít khi nói chuyện với mẹ. Trong gia đình ấy, người hắn quan tâm nhất là ông nội.
Gọi điện nói chuyện một lúc lâu hắn cũng không dám nói thật với ông, chỉ nói mình ra ngoài mở một cửa hàng nhỏ. Ông cụ thích hỏi han chuyện này chuyện nọ, lúc hỏi có bạn gái chưa, lúc lại hỏi khi nào định kết hôn, quả là quan tâm rất nhiều chuyện linh tinh.
Hoàng Khả Khả bất đắc dĩ nói: “Ông ngoại, con đã có bạn gái đâu!”
Ông cụ ở đầu dây bên kia sực tỉnh, “À, đúng đúng, trước mắt phải kiếm người yêu cho con đã.”
Hoàng Khả Khả phát hiện hắn cùng ông cụ không có tiếng nói chung, tùy tiện đáp lại đôi ba câu liền cúp máy, gọi cho anh cả.
Chuông reo một lúc lâu cũng không có người nghe, Hoàng Khả Khả đành cúp máy, chắc anh cả đang bận việc. Điện thoại yên tĩnh trở lại.
Hoàng Khả Khả cầm di động ngẩn người, không biết nên gọi cho ai. Em trai hắn Hoàng Thịnh Nhạc vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây ngô đang học trung học, có gọi cho nó cũng không ích gì. Bắt con khỉ ngốc Hoàng Thịnh Nhạc đi đối phó Kiều Nhiên? Càng nghĩ càng thấy buồn cười, nó không tự lao đầu vào lửa là tốt lắm rồi, bắt nó đấu với con hồ ly kia, Hoàng Thịnh Nhạc chỉ có nước tự đưa đầu ra cho người ta chém mà thôi.
“Ta vẫn luôn lang thang, nhưng ta…”
Hoàng Khả Khả nhìn màn hình điện thoại, vừa thấy tên người gọi lập tức ấn nghe, không cần biết người bên kia có thấy hay không vẫn theo thói quen bày ra bộ mặt ngoan ngoãn nghe lời.
“Anh hai anh có nhớ em không? Ban nãy em gọi anh đang bận à?”
Không nên ngay câu đầu đã mở lời nhờ vả, nếu không để Hoàng Thịnh Trạch biết ý đồ của hắn, y sẽ lập tức cúp máy. Vậy nên Hoàng Khả Khả định hỏi han vài câu hâm nóng tình cảm trước.
Dường như tâm trạng Hoàng Thịnh Trạch không tốt lắm, không muốn dài dòng với hắn. “Làm sao không nhớ được. Có chuyện gì mau nói đi, lát nữa anh còn phải đi gặp khách hàng.”
Hoàng Khả Khả thoáng hồi hộp trong lòng, mỗi lần anh cả nói bận việc nhất định là không muốn dài dòng, bất kể hắn nói gì anh ấy cũng đều đáp ứng.
“Vậy… anh biết Kiều Nhiên không?”
Hoàng Thịnh Trạch vừa nghe cái tên này liền nhức đầu, anh khẽ bóp trán. “Gã làm sao? Anh nói trước, anh với gã ta nước sông không phạm nước giếng, đừng gây phiền phức cho anh.”
Hoàng Khả Khả vờ uất ức, nói: “Là gã động đến người yêu của em trước chứ em có động đến gã đâu. Nếu không phải vì em không thể tự mình ra mặt thì em đã dùng sức chính mình mà trả thù rồi.”
“Ý của mày là anh thì dễ ra tay?” Giọng nói của Hoàng Thịnh Trạch dường như không mấy tức giận.
Hoàng Khả Khả biết Hoàng Thịnh Trạch đang nói đùa, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn. “Em mặc kệ, suýt chút nữa gã đã làm hại người ta thân bại danh liệt, thù này nhất định phải trả. Gã dám bắt nạt người nhà chúng ta, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Hoàng Thịnh Trạch nhìn đồng hồ, nói với Hoàng Khả Khả: “Được rồi, gã bắt nạt người nhà chúng ta, anh sẽ bắt nạt lại gã, được chưa? Bây giờ anh phải…”
“Đúng rồi, anh, em nói cho anh biết một bí mật: Kiều Nhiên là gay.”
Hoàng Thịnh Trạch im lặng một lúc mới sực tỉnh, anh nói qua loa vài câu liền cúp máy. Bảo thư ký cầm tư liệu đến phòng hội nghị, chẳng bao lâu người anh đợi đã tới.
“Hoàng tổng, chào anh.”
Người đối diện nở nụ cười thương nghiệp, vươn tay ra.
Hoàng Thịnh Trạch khẽ cười, nắm lấy tay gã.
“Chào Kiều tổng.”