Hoàng Khả Khả yên tâm đem nhiệm vụ trả thù Kiều Nhiên giao cho Hoàng Thịnh Trạch, cả người trên mặt đều vui sướng hài lòng, cười tươi như hoa nở. Có điều lời của ông ngoại khiến hắn không thể không để trong lòng, anh hai hắn cũng đã gần 30 tuổi, bị đặt ở cái vị trí gò bó kia, chuyện kết hôn cũng phải môn đăng hộ đối, lợi ích là trên hết… Huống chi anh hai còn mang cái bản mặt người chết kia, người gặp người sợ, vì thế chuyện kết hôn của anh hai tạm thời là không thể.
Hoàng Thịnh Nhạc còn nhỏ, cho dù có đối tượng, muốn kết hôn cũng phải chờ đến lúc thành niên. Nói qua nói lại cuối cùng hắn kẹt ở chính giữa, tiến thoái lưỡng nan, đã vậy còn rảnh rỗi không có công việc. Ông ngoại tuổi đã cao, đời này nguyện vọng lớn nhất chính là trước khi chết có thể bồng bế cháu. Nhưng bây giờ….. Hoàng Khả Khả cho dù có tấm lòng hiếu thảo thì cũng không thể cùng nữ nhân kết hôn.
Hắn không thể có lỗi với Diêu Phong nhưng cũng không thể để ông ngoại thất vọng. Hắn hận Hoàng Thịnh Nhạc không thể mau mau tốt nghiệp rồi kết hôn, nếu vậy thì tâm tư ông ngoại đặt lên người hắn mỗi ngàu cũng đỡ được phần nào, nhưng sự thật là Hoàng Thịnh Nhạc còn tới bốn năm năm nữa….
Hoàng Khả Khả lườm một cái, “Trời ơi là trời….”
Quả thực là muốn lấy mạng hắn mà!
“Quên đi, nói chung không quay về là được!”
Diêu Phong rót ly cà phê, đi tới trước mặt Hoàng Khả Khả.
“Máy đánh sữa đâu? Không có sữa bò, đi xuống dưới lầu cầm lên cho tôi.”
Cà phê vừa xay xong vẫn còn rất thơm, trong không khí đều mang theo mùi vị của cà phê, có chút đắng nhưng Hoàng Khả Khả ngửi thấy toàn mùi thơm ngọt. Chỉ cần cùng Diêu Phong sống như vậy đến hết đời thì đã vô cùng tốt rồi.
Diêu Phong thấy Hoàng Khả Khả quay sang nhìn mình cười khúc khích bèn quay người lại, chừa ra cho Hoàng Khả Khả một cái gáy: “Tôi cho cậu thời gian, sau một phút mà không đem dụng cụ chuẩn bị kỹ càng thì coi như tiền lương tháng này đừng nghĩ tới nữa.”
Ngồi xuống ghế sa lông, đem cốc cà phê cầm trên tay đặt “cạch” một cái lên khay trà, Diêu Phong giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ.
Hoàng Khả Khả muốn nhấn mạnh một lần, Diêu Phong không cần phải luôn lấy việc cắt giảm tiền lương của hắn làm tiền đề kiên quyết, đùng nói là sống hết một đời này, đời đời kiếp kiếp này dùng để bồi thường cho y đều được!
Thời gian không nhiều, Hoàng Khả Khả một bước dài lao xuống lầu. Ánh mắt sắc bén lia đến máy đánh sữa, rút phích cắm, thuận lợi huơ lấy một bình sữa, sau đó vội vã chạy lên lầu. Diêu Phòng ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười tán dương. “Không tệ lắm! 46 giây.”
Nhận lấy máy đánh sữa trong tay Hoàng Khả Khả bắt đầu đánh sữa.
Hoàng Khả Khả nhìn máy đánh sữa đang không ngừng xoay tròn bên trong sữa bò, tưởng tượng sữa bò ấm áp theo lồng ngực Diêu Phòng chảy xuống chảy xuống….. sau đó khiến người ta không nhịn được mà ngăn cản hướng chảy theo chiều hướng đi xuống của nó, sau đó theo dấu vết sữa bò lưu lại ở phía trên, một đường liếm sạch. (Ú: tôi thấy dơ chứ không thấy tình thú tí nào cả:)))))
“Hoàng Khả Khả! Cậu lại đang suy nghĩ bậy bạ gì thế hả?”
Diêu Phong bỗng nhiên nổi trận lôi đình, Hoàng Khả Khả đưa tay chà chà mũi.
“Không…. Không có a!”
Máy đánh sữa chậm rãi đem sữa đánh nóng lên, trong không khí đều tràn ngập mùi sữa, Hoàng Khả Khả không nhẫn nại được khô khan trong lòng, một phát nhào lên đem Diêu Phong đè ngã xuống ghế sa lông.
“Ông chủ, uống cà phê không tốt cho cơ thể đâu…..”
Hoàng Khả Khả miệng thì đang nói mà tay thì cũng không nhàn rỗi, đem dây kéo trên áo Diêu Phong kéo xuống, vén áo lên, luồng bàn tay lạnh lẽo vào trong.
Diêu Phong bị lạnh đến mức giật nảy mình, dưới con mắt như hổ như sói của Hoàng Khả Khả y cảm nhận được mùi nguy hiểm. “Hoàng Khả Khả cậu thử dám làm bậy bạ xem! A!”
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm được điểm nhỏ nhô ra, Hoàng Khả Khả giống như đùa giỡn đem lòng bàn tay vuốt ve điểm nhỏ ấy, khiến nó trong lòng bàn tay mình trở nên sưng tấy cứng ngắc…. Cúi người cắn một cái trên cổ Diêu Phong, đưa tay nắm lấy ly sữa bò trên mấy đánh sữa….