Đêm nay, Tạ Bách Ninh ngủ rất sớm, lại không nghĩ đến không hề bị mất ngủ giống như mọi khi.
Anh có một giấc mơ.
Trong mơ, Hứa Tương Mi đang ngồi giữa một đống đất sét làm gốm. Cô mặc một chiếc tạp dề màu xanh lá đậm, tay áo được kéo đến khuỷu tay, để lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết. Những ngón tay mảnh khảnh ấy phủ đầy bùn, trong lòng bàn tay là một cái chén vẫn chưa thành hình. Cô hơi cúi người xuống, ánh mắt tập trung, biểu cảm rất thành kính.
Mà anh thì đang dựa vào cửa, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, chăm chú nhìn cô. Khung cảnh trước mắt này khiến cho anh quá mức bàng hoàng. Trái tim trong ngực giống như một quả bóng bàn bị ném xuống đất, không kiểm soát được nảy lên, rơi xuống, nảy lên rồi lại tiếp tục rơi xuống, cứ lập đi lập lại như vậy.
Bộ dạng làm gốm của cô rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta có cảm giác muốn nghẹt thở.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại không tự chủ được lấy điện thoại di động ra và chụp lại cảnh tượng đó. Dường như cô đã phát hiện ra, ngẩng đầu lên mỉm cười với anh.
Thời gian như ngừng lại, tất cả mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ có nhịp tim anh là đập một cách điên cuồng.
Anh hiểu được rằng, “Nhất tiếu khuynh thành”, có lẽ chính là hình dung chính xác nhất cho giờ phút này.
Giấc mơ này kéo dài rất lâu. Trong giấc mơ, anh và cô không có bất kỳ giao tiếp ngôn ngữ nào. Cô cứ lặng lẽ làm gốm, anh thì im lặng nhìn cô, thỉnh thoảng ánh mắt họ chạm vào nhau, cả hai đều hơi mỉm cười, rất ăn ý và hài hòa, thậm chí còn sinh ra vài phần lưu luyến, không hề cố kỵ.
Giấc mơ đẹp ấy khiến đầu óc Tạ Bách Ninh trở nên thật thư thái, anh ngủ một giấc thẳng đến sáng, tỉnh dậy cảm thấy cả người vô cùng thoải mái và dễ chịu. Giấc mơ này, nghĩ lại vẫn còn cảm thấy luyến tiếc.
Tạ Bách Ninh nằm ngơ ngác suy nghĩ một lúc, bên trong đôi mắt đen và sâu đầy gợn sóng, khóe miệng cũng vô thức mỉm cười. Ánh mắt vô tình nhìn thấy hai tấm vé đặt ở trên đầu giường, sắc mặt anh ngay lập tức thay đổi, đột nhiên cảm thấy thật bực bội.
Nhưng không thể làm mất mặt Tạ phu nhân được.
Trên bàn ăn sáng, Đái Duyệt không quên nhắc nhở anh: “Khu Giang Sơn, đường Ngô Đồng, vườn Ngô Đồng, đó là địa chỉ nhà của Ngô Vũ, con không được đến trễ, đừng để con gái nhà người ta phải chờ đợi.”
Tạ Bách Ninh dạ một tiếng, vẫn thong thả ung dung dùng bữa.
Đái Duyệt giục anh: “Thời gian không còn sớm nữa, con ăn nhanh một chút đi.”
Tạ Bách Ninh nâng cổ tay lên nhìn thời gian, lấy lệ nói: “Vẫn kịp.”
Anh không quan tâm đến, Đái Duyệt cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể giương mắt nhìn anh. Tạ Vinh ngồi ở ghế chủ vị liếc mắt nhìn hai mẹ con họ, trong lòng thở dài, cũng không nói gì.
Sau khi ăn xong, Tạ Bách Ninh lau miệng nói: “Mẹ, chỉ lần này thôi, sau này đừng hẹn người khác cho con nữa, dù đó là ai, con cũng sẽ không gặp mặt.”
Âm lượng của anh tuy nhỏ nhẹ, nhưng cũng thể hiện một sự dứt khoát rất rõ ràng.
Đái Duyệt nhíu mày, không vui nói: “Mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con, con không cảm kích thì thôi, nghe qua, ý là muốn trách ngược lại mẹ?”
Tạ Bách Ninh cười cười, nói: “Con không có ý trách mẹ, chỉ là về vấn đề tình cảm, con muốn tự mình quyết định.”
Sắc mặt của Đái Duyệt hơi dịu lại: “Vậy thì con cũng nên tranh thủ một chút, ít nhất là hãy thể hiện một số động tĩnh để cho mọi người biết.”
Tạ Bách Ninh nói: “Con đi đây.”
Nói xong anh đứng dậy rời đi, lúc đi đến cửa, dường như anh nghe được Tạ Vinh nói một câu: “Bà thiệt là, vẫn còn quá nóng nảy, đừng ép Bách Ninh quá, dưa hái xanh sẽ không ngọt.”
Thời tiết ngày hôm đó tốt hơn mọi ngày, có nắng, trời cũng ấm hơn một chút.
Tạ Bách Ninh cố ý đến muộn, cho nên khi anh đến bên dưới tiểu khu nơi Ngô Vũ sống thì đã là chín giờ, trễ nửa tiếng.
Ngô Vũ hoàn toàn không tức giận. Khi nhận được cuộc gọi của Tạ Bách Ninh, cô ấy vui như thể sắp bay tít lên trời. Anh thực sự đã đến, chỉ cần anh đến là tốt rồi.
Nhưng khi ngồi vào trong xe của anh, cô ấy không thể không nản lòng. Cô ấy đã dành ra ba tiếng đồng hồ để trang điểm cho mình thật đẹp. Vậy mà ánh mắt anh vẫn cứ bình tĩnh như nước, hoàn toàn thờ ơ với cô ấy.
Tạ Bách Ninh đợi cho đến khi Ngô Vũ thắt dây an toàn, khởi động xe.
Ngô Vũ nhìn sang Tạ Bách Ninh, một bên sườn mặt của khuôn mặt đẹp trai này trông có vẻ rất mềm mại, nhưng đôi môi mỏng lại mím chặt, mơ hồ cho thấy anh đang không được vui.
Ngô Vũ nhớ đến ngày hôm qua sau khi dùng cơm xong, vừa tách khỏi bọn họ, cô ấy liền nhận được một cuộc gọi lạ, là một giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ. Chỉ từ tai nghe, cô ấy cũng đã có thể cảm nhận được sự duyên dáng cao quý của đối phương.
Bà ấy nói bà ấy là Tạ phu nhân.
Bà ấy nói bà ấy là mẹ của Tạ Bách Ninh.
Bà mời cô ấy đến xem buổi triển lãm của Dina cùng với Tạ Bách Ninh.
Ngô Vũ bị một loạt thông tin này khiến cho ngây ngốc, cúp điện thoại một lúc lâu mới bừng tĩnh, đột nhiên quá đỗi vui mừng. Cô ấy bị sốc bởi danh tính của Tạ Bách Ninh và cũng tự hỏi tại sao mẹ anh lại biết đến mình.
Nhưng đó không phải là một điều xấu, rõ ràng là bà ấy đang tác hợp cho bọn họ.
Kể từ khi đồng ý lời mời, cô ấy đã luôn chờ đợi cuộc gọi của Tạ Bách Ninh, mang theo tâm trạng lo lắng thấp thỏm, sợ không chờ đợi được kết quả gì. Bây giờ cũng không có gì lạ cả, Ngô Vũ là người sáng suốt, cô ấy nhìn ra được, đây vốn không phải là ý định của anh.
Và rồi cô ấy chợt nhớ ra, sau khi bị cái tin vui từ trên trời rơi xuống kia làm cho xao lãng, cô ấy vậy mà lại quên mất sự tồn tại của Hứa Tương Mi. Nhìn vào biểu hiện của Tạ Bách Ninh ngày hôm qua, câu thích mà anh nói hẳn không phải là giả.
Ngoài sự dịu dàng ngoài mặt, Tạ Bách Ninh chưa bao giờ dễ nói chuyện với phụ nữ như vậy.
Cô ấy thì tính là gì?
Ngô Vũ cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, có vẻ như tôi không nên đồng ý với Tạ phu nhân. Anh có thể dừng lại ở ngã tư trước mặt, không nên làm lãng phí thời gian của giáo sư Tạ.”
Tạ Bách Ninh nhìn thoáng qua cô ấy, nói: “Không sao đâu, là do mẹ tôi tự chủ trương, khiến cô hiểu lầm. Nghe nói Dina là thần tượng của cô, dù sao thì cũng đang trên đường, đi xem cũng không sao.”
Hóa ra thực sự không phải là ý định của anh.
Bả vai của Ngô Vũ sụp xuống: “Cảm ơn anh.”
Sau một lúc, cô ấy không thể chịu nổi sự tò mò của mình, hỏi: “Giáo sư Tạ, mối quan hệ của anh và giáo sư Hứa là gì?”
“Tôi không thể trả lời những câu hỏi thuộc về phạm trù riêng tư cá nhân.”
“À.” Hứa Tương Mi là phạm trù riêng tư cá nhân của anh.
Lại một lúc sau nữa, cô ấy hỏi: “Sau buổi triển lãm, tôi có thể mời anh dùng bữa không?”
Tạ Bách Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy từ chối thì không được tốt cho lắm, nên đã đồng ý.
Khi họ đến, buổi triển lãm nghệ thuật đã bắt đầu. Trong phòng trưng bày yên tĩnh, những bức tranh nổi tiếng của Dina được trưng bày bằng công nghệ kỹ thuật số 3D sống động. Những hình ảnh khổng lồ ấy được chiếu lên tường, xà nhà, trần nhà và thậm chí cả trên mặt đất. Quanh quẩn bên tai là tiếng âm nhạc cổ điển mê ly, chấn động, làm mê hoặc lòng người.
Ngô Vũ đã sớm quên đi nỗi buồn của mình. Cô ấy nhịn không được đưa tay ra chạm vào những bức tranh này, cũng thỉnh thoảng nhỏ tiếng giải thích với Tạ Bách Ninh. Tạ Bách Ninh mãi lo đắm chìm trong bữa tiệc nghệ thuật tuyệt đẹp trước mắt này, bất tri bất giác đến gần cô ấy một cách vô thức.
Hứa Tương Mi không nghĩ đến sẽ gặp được Tạ Bách Ninh ở đây, lại càng không nghĩ đến sẽ nhìn thấy anh và Ngô Vũ ở cùng nhau. Bộ dạng nói chuyện thân mật của bọn họ lọt vào mắt cô, chỉ cảm thấy không vừa mắt một chút nào.
Cô đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của họ.
Ha, cô cười lạnh ra tiếng.
Dina nhận ra được Hứa Tương Mi không ổn, nhìn theo tầm mắt của cô, đôi mắt cô ấy sáng ngời lên, khen ngợi: “Featurely man!” (Một người đàn ông tuyệt vời!)
Hứa Tương Mi nghe vậy, cong môi cười: “I agree.” (Tôi đồng ý với cô.)
Tiếng Trung của Dina rất lưu loát, cô ấy hiếu kỳ hỏi: “Cô biết người này?”
Hứa Tương Mi trả lời: “Sau này anh ấy sẽ trở thành người đàn ông của tôi.”
Cô chắc chắn sẽ có được.
Dina ngay lập tức hiểu được, mỉm cười nói: “Giới thiệu một chút được không?”
Hứa Tương Mi nhướng mày: “Tất nhiên.”
Sau khi nói xong, cô kéo Dina qua đó, cười một cách quyến rũ: “Bách Ninh.”
Tạ Bách Ninh xoay người lại, ánh mắt xoẹt qua một tia kinh ngạc, anh còn chưa kịp nói gì, Ngô Vũ ở bên cạnh đã có vẻ rất phấn khích, giọng cô ấy run run: “Dina!”
Âm lượng có hơi cao, dẫn đến sự chú ý của những người đến xem triển lãm, và rồi họ nhanh chóng vây lại.
Ngô Vũ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, cô ấy lấy một cuốn sổ ra khỏi túi xách của mình: “Can you give me a signature?” (Cô có thể cho tôi xin chữ ký được không?)
Dina cầm lấy giấy và bút: “Sure.” (Đương nhiên.)
Cô ấy cẩn thận ký tên của mình vào đó, và rồi càng có nhiều người yêu cầu cô ấy ký tên và đặt câu hỏi hơn. Ban đầu vốn chỉ muốn kết bạn với một người đàn ông, không nghĩ đến lại trở thành một buổi họp mặt fan, nhất thời không thể thoát ra được, Dina cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hứa Tương Mi thấy vậy, lặng lẽ nói hai câu với cô ấy, dứt khoát kéo tay Tạ Bách Ninh đi ra khỏi đám đông.
Cô nắm lấy tay anh, bước nhanh về phía cửa, xuyên qua hành lang trưng bày dài, đi thang máy xuống lầu.
Tạ Bách Ninh để mặc cho cô kéo, không phải là anh không nhận ra, trong mắt cô đang thể hiện sự không vui.
Đi xuống lầu, Hứa Tương Mi buông anh ra: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Anh nhìn người đến người đi xung quanh: “Ở chỗ này?”
Hứa Tương Mi xoay người bước đi: “Em đang đói, vậy thì thuận tiện ăn trưa luôn.”
Tạ Bách Ninh không thể nhịn được, khóe miệng có vài phần ý cười, bước theo sau.
Hứa Tương Mi đưa anh đi vòng quanh và rẽ vào một con đường hẹp. Cô chọn một quán ăn nồi đất, gọi hai thố mì gà núi.
Cô nói với anh: “Đây là món ngon nhất, là chiêu bài của tiệm này.”
Tạ Bách Ninh gật đầu, trông cô có vẻ rất thích những món ăn bình dân này. Chỉ là những món đơn giản như thịt nướng, lẩu, mì, nồi đất, nhưng cô lại không hề bắt bẻ chúng. Khác với Ôn Bội, cô ấy cực kỳ thận trọng khi ăn ở bên ngoài, sợ không sạch sẽ. Mà cái vị kia nhà họ Tạ thậm chí còn thái quá hơn. Đối với những thứ này, từ trước đến nay con bé chưa từng để vào mắt.
Thực sự là một thiên kim nhà giàu đặc biệt.
Tạ Bách Ninh nhận xét khách quan: “Có vẻ như cô không kén ăn. Cô rất thích những món ăn đường phố này?”
Hứa Tương Mi dù khó chịu nhưng vẫn rất ung dung, một tay cô chống cầm, tay còn lại thì gõ lên bàn, nói: “À, em không kén ăn. Anh đó, không thành thật một chút nào hết.”
Tạ Bách Ninh nhíu mày: “Hả?”
Cô ôm tay trước ngực: “Anh nói anh không thích Ngô Vũ, vậy thì tại sao anh lại hẹn hò với cô ấy?”
Anh rất bình tĩnh: “Không phải hẹn hò, chỉ là cùng nhau tham quan triển lãm tranh mà thôi.”
Nhắc đến Ngô Vũ, anh mới chợt nhớ ra rằng mình đã bỏ mặc người ta ở đó, nói chung là cũng không có ý định tiếp tục với cô ấy, vì phép lịch sự, anh soạn một tin nhắn và gửi đi: Xin lỗi, tôi có việc rời đi trước.
Sau khi gửi xong, anh đặt điện thoại di động lên bàn, vừa ngước mắt nhìn lên, ngay lập tức nhìn thấy Hứa Tương Mi cười như không cười nhìn chằm chằm vào mình.
Không hiểu sao, đột nhiên anh lại muốn cười, vì vậy anh đã thực sự khẽ cười ra tiếng.
Giống như gió xuân thổi vào cành liễu, nhẹ nhàng lay động ở trong lòng, nổi lên từng vòng tròn gợn sóng.
Hứa Tương Mi bình tĩnh lại, lấy hộp thuốc lá ra: “Tại sao anh lại ở bên cô ấy?”
Anh không trả lời, mà lại hỏi một câu: “Cô bắt đầu hút thuốc từ khi nào?”
Cô không chớp mắt, cố chấp hỏi: “Tại sao anh lại ở bên cô ấy?”
“Là do mẹ tôi sắp xếp, được rồi, cô cũng nên trả lời câu hỏi của tôi.”
Đồng tử của Hứa Tương Mi co lại: “Vậy anh có định thử với cô ấy không?”
“Không, hôm nay chỉ là một việc ngoài ý muốn.” Tạ Bách Ninh trả lời.
Hứa Tương Mi thở phào nhẹ nhõm, cô nheo mắt lại, rít một hơi thuốc: “Vậy anh đang nghĩ thế nào?”
Tạ Bách Ninh sửng sốt hai giây mới hiểu được những gì cô nói: “Chúng ta không thích hợp.”
Vẻ mặt cô vô cảm, à một tiếng, nói: “Xem ra là vẫn chưa suy xét kỹ, không sao, em có thể đợi.”
Tạ Bách Ninh: “…”
Cô lại nói: “Ngày mai em muốn đến trấn Bình Cẩm để thu thập đất sét. Anh đi cùng em nhé?”