Lần thứ hai hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Đó là vào một ngày mưa. Tạ Bánh Ninh thay mặt cho ba mình đến dự một buổi triển lãm chạm khắc ngọc bích và trao giải thưởng cho các nghệ sĩ xuất sắc. Sau buổi lễ, anh gặp được Hứa Tương Mi ở lối vào của phòng triển lãm.
Anh chưa kịp nói gì, cô đã lên tiếng chào và kéo tay anh đi: “Thật tốt quá, anh làm bạn trai của em một lát đi.”
“Đợi đã…” Tạ Bách Ninh dừng lại và tách tay cô ra, có phần khó hiểu.
“Có chuyện gì vậy?”
Hứa Tương Mi chớp chớp mắt, nói một cách đầy phấn khích: “Trung tâm mua sắm bên cạnh đang tổ chức một cuộc thi ôm công chúa cho các cặp đôi, rất thú vị, chúng ta cũng tham gia đi.”
Tạ Bách Ninh nghe vậy thì mỉm cười, anh nói: “Chúng ta không phải là bạn trai bạn gái, làm như vậy tôi sợ không được tốt cho lắm.”
Cô nói: “Có phải anh lo lắng về cân nặng của em không? Anh yên tâm đi, em rất nhẹ, không thì bây giờ anh thử trước đi?”
Nói rồi cô dang hai cánh tay ra, ngẩng đôi mắt đào hoa lên nhìn anh.
Anh không nhúc nhích: “Tôi không có ý đó.”
Cô suy nghĩ một lúc, đứng thẳng người lại: “Em mặc kệ, em chỉ muốn tham gia cuộc thi này, anh phải đi cùng em.”
Tạ Bách Ninh ngạc nhiên một lúc, hơi giật mình, cô vậy mà cũng sẽ chơi xấu như vậy?
Anh không thể nhịn cười, nói một cách bình tĩnh: “Giải nhất là gì? Tôi có thể mua nó cho cô.”
Cô bĩu môi nói: “Không quan trọng, em không muốn giải thưởng, em chỉ muốn chơi trò chơi.”
Tạ Bách Ninh trông có vẻ khó xử.
“À, là vì không danh chính ngôn thuận đúng không?” Cô tỏ ra như bừng tỉnh đại ngộ, âm cuối kéo dài, nhướng mày nói với anh: “Dù sao thì em cũng rất thích anh, nếu không, chúng ta trở thành bạn trai bạn gái thực sự đi?
Tạ Bách Ninh: “…”
Cô đút tay vào túi, nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, có một loại khí thế không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu, Tạ Bách Ninh đành phải thỏa hiệp.
Cô vô cùng vui vẻ, ánh mắt trong veo như những vầng trăng lưỡi liềm, lóng lánh sáng ngời. Trong suốt trò chơi, nụ cười trên khuôn mặt cô không hề giảm xuống.
Cuối cùng, Tạ Bách Ninh đã đi đến một kết luận đúng và sai.
Cô rất nhẹ, đúng, bởi vì họ dễ dàng giành được vị trí đứng đầu.
Cô thích anh, là giả, cô gái nhà người ta đang trêu đùa anh mà thôi.
Còn lần thứ ba sao? Lời nói nói ra trong lúc vui đùa, đếm quả thật không xuể.
Thành phố A không nhỏ, nhưng nơi mà Tạ Bách Ninh thường ghé đến lại không nhiều lắm, quán bar Hoan Hỉ chính là một trong số đó.
Lúc đó Tạ Bách Ninh vừa mới uống xong một ngụm rượu, anh nghe thấy ở sau lưng có ai đó đang gọi mình. Khi nhìn lại thì thấy Hứa Tương Mi đang giẫm trên giày cao gót bước từng bước đến gần.
Anh lắc ly rượu, trong ánh mắt xuất hiện ý cười: “Thật đúng là trùng hợp.”
Cô ngồi xuống cạnh anh, vừa mở miệng đã nói: “Em thích anh, anh có muốn làm bạn trai của em không?”
Trông cô rất tỉnh táo, ánh mắt trong trẻo và vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Tạ Bách Ninh cảm thấy kỳ lạ, anh vô thức nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một bàn đầy người cách đó không xa, nhìn họ với ánh mắt ái muội và có biểu tình chờ xem kịch vui.
Thậm chí còn có một anh chàng nhếch môi cười, nâng ly với anh.
Anh hỏi cô: “Chơi trò chơi bị thua?”
Cô nheo mắt lại, không thừa nhận điều đó.
Anh nói: “Vậy, hình phạt là tỏ tình?”
Cô lắc đầu: “Không chỉ tỏ tình, mà còn phải làm một chuyện khác.”
Anh khó hiểu: “Hả?”
Cô nói đùa: “Phải cùng anh uống rượu giao bôi.”
Cũng chỉ là chuyện nhỏ không mấy tốn sức lực gì, Tạ Bách Ninh đã không từ chối, tất nhiên, anh cũng không đặt chuyện này ở trong lòng.
Lần thứ tư, anh nhận được một bức thư tình từ cô.
Trong bức thư tình, không có tên người nhận, ngoại trừ tên người gửi được viết tên cô, thì chỉ có một đoạn thư tình do nhà văn Thẩm Tòng Văn viết cho vợ ông là bà Trương Triệu Hòa.
“Tôi đã đi qua những cây cầu ở nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều mây, uống nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu duy nhất một người ở độ tuổi phù hợp.”
Tạ Bách Ninh nhìn qua một lần và đặt nó sang một bên, thầm nghĩ cô gái này gửi nhầm người rồi, anh không phải là người ở độ tuổi tốt nhất của cô.
Tất nhiên, anh cũng rất tán thưởng bức thư với những dòng chữ rất đẹp được viết tay bằng bút máy này.
Lần thứ năm là lần cô hôn anh cách đây không lâu, khiến anh mất ngủ cả đêm.
Đôi môi mềm mại như bông ấy cứ như được in trên lồng ngực, nóng bỏng chết người.
Khiến anh tâm phiền ý loạn.
Vậy thì hôm nay là lần thứ sáu.
Cô vô cùng thẳng thắn, và cũng rất táo bạo.
“Nếu anh không ngại, em có thể cho cả thành phố A này biết rằng Hứa Tương Mi thích Tạ Bách Ninh.”
“Người em thích luôn là anh, và cũng chỉ có anh.”
“Tạ Bách Ninh, em sẽ lấy anh, không phải anh thì sẽ không lấy chồng.”
Cô thậm chí còn cắn nhẹ vào tai anh, cảm giác ấy cứ như là bị điện giật.
Ấm áp, chân thành, trêu chọc anh.
Tạ Bách Ninh biết rằng, cô thực sự đang vui đùa chứ không phải là nói dối.
Nó không khác gì hết quả bom này đến quả bom khác, ném xuống lòng hồ, làm nổ tung thành những con sóng khổng lồ, dòng chảy hỗn loạn, sóng nước bị khuấy động, không ngừng quay cuồng.
Tạ Bách Ninh rất giỏi trong việc tự giữ tập trung, nhưng tại thời điểm này, anh không thể bình tĩnh thêm được nữa, trong lòng rất hỗn loạn. Bên tai, trong mắt và trong trái tim anh đều là bóng dáng và tiếng nói của cô. Trong trái tim anh, một nửa thì trống rỗng, nửa còn lại thì lại là sự kích động không nói rõ thành lời.
Trong những năm này, cảm xúc của Tạ Bách Ninh chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà bị xáo trộn, bao gồm cả Ôn Bội.
Nhưng tại sao Hứa Tương Mi lại luôn dễ dàng khiến anh hoảng loạn?
Anh thực sự không thể hiểu nổi, làm sao mà cô lại có thể thích anh? Không hợp lý một chút nào!
Lại nghĩ, cô thực sự không khác gì một yêu tinh.
Một đường này suy nghĩ hoảng loạn đến nỗi miệng khô lưỡi khô, Tạ Bách Ninh tăng tốc độ xe lên, sau khi về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là rót một ly nước thật lớn.
Má Trần thấy vậy thì thốt lên: “Làm sao vậy?”
Anh đặt ly xuống, cười nói: “Có lẽ hôm nay đầu bếp ở nhà ăn của trường bị run tay, cho quá nhiều muối, thực sự rất mặn.”
Má Trần nói: “Vậy cơm tối nay sẽ nấu nhạt một chút.”
Tạ Bách Ninh mỉm cười: “Được.”
Má Trần nói với anh: “Phu nhân đang ở trong nhà ấm trồng hoa, dặn cậu về thì đến đó một chuyến.”
Anh cũng không hỏi nhiều, trở về phòng thay quần áo trước rồi mới lên tầng trên. Khi vào nhà ấm trồng hoa, Đái Duyệt đang tỉa lá cho một cây tử vi*.
*Lagerstroemia indica: Bằng lăng xẻ, tử vi.
Nhiệt độ trong nhà ấm trồng hoa rất phù hợp, những bông hoa rất rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Anh đi qua: “Mẹ, gọi con đến có việc gì không?”
Đái Duyệt quay đầu lại mỉm cười, đưa cho anh cây kéo, sau đó ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.
Động tác của Tạ Bách Ninh rất thành thục, anh chọn ra những cành bị bệnh và dài.
Đái Duyệt khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Bách Ninh, trưa hôm nay con đã ở cùng ai?”
Anh tỉa một vài lá khô: “Đồng nghiệp.”
Ánh mắt của Đái Duyệt sáng lên: “Đồng nghiệp nữ?”
Động tác trên tay Tạ Bách Ninh vẫn không dừng lại: “Cũng có đồng nghiệp nam.”
Đái Duyệt lại hỏi: “Có giáo sư Ngô của khoa nghệ thuật không?”
Anh nghe ra một số manh mối, cau mày, quay đầu lại bất lực hỏi: “Mẹ, mẹ đang điều tra con?”
Đái Duyệt nhìn chằm chằm vào anh: “Nói cái gì mà điều tra khó nghe như vậy?! Mẹ bất quá cũng chỉ hỏi hiệu trưởng Chu một vài câu, ông ấy nói với mẹ rằng giáo sư Ngô của khoa mỹ thuật đang theo đuổi con, các phương diện của cô gái này đều rất ưu tú.”
“Chú Chu cũng phụ trách cả những việc này? Mẹ nghe qua liền thôi, đừng tin là thật.”
“Mẹ đã xem qua ảnh. Cô gái này trông rất đoan trang, dáng người cao gầy, rất có khí chất.”
“Đánh giá của mẹ con cũng không có ý kiến gì, nhưng cô ấy không phải là kiểu người mà con thích.”
“Tại sao lại không phải? Mẹ thấy rất giống Tiểu Bội. Mặc dù cô gái này không xuất thân từ gia đình danh giá lớn, nhưng trông cũng xinh đẹp và thông minh, có vẻ không tệ.”
Tạ Bách Ninh thực sự rất đau đầu. Gần đây mẹ anh dường như đặc biệt lo lắng về chuyện tình cảm của anh.
Đái Duyệt hỏi anh: “Con nói thật lòng với mẹ đi, có phải con vẫn còn không quên được Tiểu Bội hay không?”
Anh đi đến một cái cây bên cạnh cây tử vi, tùy tiện lặt những chiếc lá khô đi: “Con không nhớ cô ấy.”
Đái Duyệt không tin: “Con nói dối.”
“Con không có nói dối mẹ.”
Anh đang nói thật, đau buồn qua đi, mọi thứ đã dần tốt lên, quá khứ trước đây đều đã được anh cất giữ ở trong lòng. Thỉnh thoảng cũng sẽ mơ thấy cô ấy, nhưng đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Đái Duyệt thở dài: “Cũng đã gần ba năm rồi, con cũng nên bắt đầu một cuộc sống mới, những người trong nhà họ Ôn tuyệt đối sẽ không nói gì cả. Cách đây không lâu, trong bữa tiệc sinh nhật của con gái nhà họ Ôn, bà Ôn cũng đã đặc biệt nhờ mẹ nói với con, họ hy vọng con quên Tiểu Bội đi.”
“Con biết, nhưng cứ thuận theo tự nhiên thôi, bây giờ con vẫn chưa gặp được người phụ nữ nào thích hợp cả.” Tạ Bách Ninh nói.
Thời điểm nói ra câu nói này, khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tương Mi đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Anh có một khoảnh khắc rất hoang mang, vội vàng cắt đứt cái suy nghĩ này.
Đái Duyệt không để ý đến, bà nói: “Mẹ nghĩ giáo sư Ngô khá phù hợp. Tên đầy đủ của cô ấy là gì?”
“Ngô Vũ. Con không có cảm giác với cô ấy.”
“Tình cảm cần phải được bồi dưỡng mới có được. Lúc trước con kết hôn với Tiểu Bội cũng không phải không có chút tình cảm nào sao? Đúng rồi, đứng sau họ là chữ gì?”
“Trước chữ Ngô có thêm một chữ Nhân đứng.”
Đái Duyệt gật đầu: “”Thạc nhân vũ vũ, công đình vạn vũ”, là một cái tên nam tính.”
Tạ Bách Ninh cảm thấy biểu hiện của mẹ mình có chút đáng yêu, không thể không giải thích: “Con và cô ấy là đồng nghiệp đã nhiều năm, số lần giao tiếp cũng nhiều, nếu muốn có tình cảm thì cũng đã sớm có rồi, vì vậy mẹ đừng bận tâm về vấn đề này nữa.”
“Con và cô ấy đã đơn độc tiếp xúc qua chưa? Chẳng hạn như dùng bữa hoặc là xem phim?”
“Quả thật là không có.”
“Vậy thì đúng rồi, chỉ trong quá trình làm việc thì làm sao có thể nảy sinh tình cảm? Tình cờ là họa sĩ minh họa Dina sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ở Thành phố A vào ngày mai. Mẹ nghe được từ hiệu trưởng Chu, Dina là thần tượng của Ngô Vũ. Mẹ có đặt hai vé vào cửa ở trong phòng của con, hai đứa cùng đi xem triển lãm đi.”
Tạ Bách Ninh không khỏi nhíu mày: “Mẹ…”
“Mẹ đã hẹn con gái nhà người ta rồi, sáng mai tám giờ rưỡi, đừng quên đi đón cô ấy.”
Tạ Bách Ninh thực sự quá đau đầu: “Tại sao mẹ lại đưa ra chủ trương mà không hỏi qua ý kiến của con?”
Đái Duyệt liếc nhìn anh: “Hỏi con có ích gì không? Mẹ nói cho con biết, ngày mai con nhất định phải đi. Mẹ là lấy danh nghĩa Tạ phu nhân mời người ta. Con đừng để mẹ phải mất mặt.”
Bà đứng dậy khỏi xích đu, nói: “Cứ thử tiếp xúc với người ta vài lần, nếu con thực sự không thích, mẹ cũng sẽ không ép buộc. Mẹ cũng đã tìm được một vài cô gái tốt khác cho con rồi, người này không được thì chọn người khác, rồi sẽ có một người thích hợp. Được rồi, cây tử vi này cũng đã tỉa xong rồi, con đi xuống dưới đi.”
Tạ Bách Ninh gần như muốn cắt trúng tay mình.
Anh nhìn vào bóng lưng ung dung của mẹ mình, nhíu chặt mày. Chuyện gì thế này không biết!
Phía bên kia, Hứa Tương Mi cũng nhận được lời mời.
Trước đây cô đã từng tổ chức một cuộc triển lãm gốm ở Romania. Lúc ấy có một người phụ nữ duyên dáng đã nhìn trúng cặp ly rượu của cô, vốn là đồ không bán, nhưng cô ấy thực sự rất thích nó, chạy đến tận Trung Quốc để xin mua. Hứa Tương Mi không thể cưỡng lại được sự kiên trì của cô ấy, và cũng cảm động bởi sự chân thành này, vì vậy cô đã bán cho cô ấy.
Thường xuyên qua lại, họ trở thành những người bạn tốt của nhau.
Sau này cô mới biết được rằng, người phụ nữ này lại là nhân vật bậc thầy số một số hai trong giới tranh minh họa, Dina.
Buổi triển lãm này của Dina, cô tất nhiên sẽ đi.