Nháo Hỉ

Chương 24: Chương 24




Kể từ sau lời thú nhận sâu sắc đêm đó, đã nhiều ngày Hứa Tương Mi không gặp được Tạ Bách Ninh.

Cũng tại cô cả. Sau khi đem toàn bộ những điều muốn nói nói xong thì cơn say cũng bắt đầu bộc phát, mà cánh tay anh thì lại quá ấm áp, cô thoáng cái đã ngủ mất tiêu. Ngày hôm sau tỉnh rượu, kết quả lại không nhớ mình đã ngủ lúc nào. Cô chỉ muốn vã vào mặt mình hai cái tát. Mà chuyện này cũng thôi không nói đến làm gì. Nhưng…

Ít nhất, phải biết được câu trả lời của anh đã chứ!!!

Ông trời cũng thật khéo trêu người, Tạ Bách Ninh tạm thời được trường cử đi công tác. Sau khi thức dậy, cô chỉ nhìn thấy một tờ giấy ghi chú rất đơn giản và rõ ràng, trên đó viết: “Tương Mi, tôi đã đến thành phố H, xe của em vẫn còn ở quán bar, đừng quên đến lấy về.”

Cô không quan tâm đến nơi đỗ xe! Hứa Tương Mi thực sự là khóc không ra nước mắt, muốn nói chuyện yêu đương sao lại khó đến vậy!

Nhưng cũng không phải là không có tin tốt.

Đầu tiên là Khương Hân gửi tin nhắn chúc mừng. Hai người trong nhà họ Tạ không phản đối chuyện này.

Thứ hai, Hứa Bồi cũng hỏi đến. Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, cô dứt khoát ngã bài. Hứa Tương Mi nói với ông rằng, hoặc là cô gả cho Tạ Bách Ninh, hoặc là đời này cô sẽ không lấy chồng, khiến ông không nói nên lời. Mặc dù vẫn không hoàn toàn đồng ý, nhưng về cơ bản đã không có vấn đề gì lớn nữa. Còn đối với một số vấn đề nhỏ lẻ, sau khi mối quan hệ được xác định, đương nhiên là để cho Tạ Bách Ninh tự mình giải quyết.

Ngoài ra, Hứa Tương Mi cũng mơ hồ phát hiện ra rằng, không phải Tạ Bách Ninh hoàn toàn không có tình cảm gì với cô. Nói tóm lại, dù sao thì cô cũng vô cùng tự tin, Tạ Bách Ninh vốn được định sẵn là thuộc về cô.

Những sai lầm trước đây đều là bàn đạp cho sự kết hợp của sau này.

Tương tự, Tạ Bách Ninh, người đang đi công tác ở thành phố H, cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Trong đầu anh vẫn cứ luôn nghĩ đến tình cảnh của đêm đó, và những gì cô nói, anh thậm chí còn có thể đọc nó một cách thuộc lòng. Tạ Bách Ninh chưa từng nghĩ đến, với tình trạng không nhận được hồi đáp, trong khoảng thời gian mười năm, một người sao lại có thể thích một người khác một cách cố chấp như vậy, thậm chí là không có dấu hiệu dừng lại.

Cô trong sáng và nhiệt tình, đem trái tim chân thành dành hết cho anh.

Anh cảm động, kích động và có cả xúc động. Một câu thích của cô đã tạo ra một làn sóng lớn trong lòng anh. Đã bốn ngày rồi, nhưng anh vẫn không thể nào kiềm chế được sự bình tĩnh.

Tạ Bách Ninh nhắm mắt lại, trong tâm trí anh đều là hình ảnh tràn đầy sự tự tin, hoặc là thở dài, hoặc là mềm mại, hoặc là thút thít nỉ non của cô, hàng ngàn cử chỉ, mỗi một mặt đều khiến trái tim anh đập điên cuồng hơn.

Và, còn có những lời tỏ tình khác nhau của cô nữa, cứ văng vẳng bên tai anh, không thể nào xua đi.

“Em thực sự thích anh.”

“Anh có muốn làm bạn trai của em không?”

“Em phải gả cho anh, hơn nữa không phải anh thì sẽ không lấy chồng.”

“Bách Ninh, em yêu anh.”

Những lời này, khi mới nghe thì nghĩ rằng nó không hề nghiêm túc, hoặc là không thể tin được. Bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy nó đặc biệt tuyệt vời, đặc biệt dễ nghe, đến mức không thể kìm lòng được.

Tạ Bách Ninh đột nhiên hiểu ra, thay vì nói rằng anh không lạc quan về mối quan hệ của họ, không bằng nói chính anh đã vô thức trốn tránh phần tình cảm này.

Dù sao thì, khi nhìn thấy bức thư trong di vật của Ôn Bội, những ẩn tình trong đó đã khiến anh tuyệt vọng một thời gian. Anh nghĩ rằng hai người quá cách biệt về tuổi tác, sự yêu thích này chỉ là tình cảm cố chấp nhất thời, cuối cùng rồi sẽ nhạt dần, cho đến khi hoàn toàn phai mờ.

Hứa Tương Mi đã hoàn toàn lật đổ quan niệm của anh.

Anh nằm trên chiếc giường êm ái của khách sạn và nhìn ra ngoài. Bầu trời phía trên rải rác những ngôi sao. Bất chợt, dường như anh trông thấy đôi mắt sáng ngời và tỏa sáng rực rỡ của cô, anh cứ như người bị mắc kẹt, nhất thời mất đi hô hấp.

Tạ Bách Ninh biết rất rõ rằng mình đã chìm đắm, và cũng đã thông suốt.

Một ngày mới, một cuộc sống mới, anh đang rất mong chờ.

Tạ Bách Ninh nhắm mắt lại, anh thực sự muốn quay lại Thành phố A ngay lập tức. Anh thực sự rất muốn gặp cô.

Trên thực tế, sau khi trở lại thành phố A, Tạ Bách Ninh đã không gặp được Hứa Tương Mi như mong đợi, bởi vì cô đã theo câu lạc bộ điện ảnh và tình nguyện viên của trường đến một ngôi làng miền núi xa xôi nghèo khó ở huyện Lâm.

Một trường có hàng trăm năm danh giá như Đại học A, ngoài những thành tựu trong việc bồi dưỡng ra những sinh viên xuất sắc, cũng không thiếu những nỗ lực trong việc thúc đẩy các hoạt động từ thiện xã hội.

Dựa trên tình hình mùa Giáng sinh đang đến, nhà trường đã lên kế hoạch cho một hoạt động với chủ đề “Mùa ước nguyện”.

Trong số những sinh viên ấy có một bạn đến từ thôn làng miền núi nhỏ nghèo khó này. Bạn ấy kêu gọi mọi người quyên góp sách cho bọn trẻ, cũng đề cập đến việc một đứa trẻ tài năng trong làng bỏ học vì gia đình nghèo túng, hy vọng ai đó có thể giúp đứa trẻ ấy trở lại trường học.

Điều ước này nhận được hưởng ứng rất tốt. Quản lý cấp cao của trường quyết định tiếp tục dự án, vì vậy câu lạc bộ điện ảnh được cử đi theo các tình nguyện viên để tặng sách và quay phim tài liệu để sau này làm tuyên truyền.

Hứa Tương Mi thì lại rất thích thú với đứa trẻ bỏ học đó. Cô nhớ đến hình ảnh hai anh em trong bộ phim “Đôi giày nhỏ”. Bị chọt trúng tâm trạng, cô nảy sinh ý định muốn trợ cấp cho đứa trẻ ấy tiếp tục đi học.

Họ khởi hành lúc sáu giờ sáng, và phải mất năm giờ lái xe từ thành phố đến thị trấn. Sau bữa trưa ở thị trấn, họ tiếp tục đến thôn làng miền núi ấy.

Thôn này được gọi là thôn Long Phượng, địa hình dốc, hơn nữa còn xa xôi, nằm trên một ngọn núi cao. Nhiệt độ ở đây cực kỳ thấp, có tuyết rơi lả tả, nhưng lại khó có thể che lấp được sự tiêu điều và lạc hậu của nơi cư trú này.

Con đường phía trước đầy bùn vàng gập ghềnh, lắc lư, phải mất thêm hai giờ mới đến được trường tiểu học của thôn. Cuộc hành trình này rất gập ghềnh và khổ cực. Một số sinh viên mặt mày tái nhợt, sự nhiệt huyết ban đầu của họ đã bị bào mòn đến không còn sức lực.

Hứa Tương Mi thì ngược lại, vì khai thác đất sét, cô đã từng đến rất nhiều nơi có môi trường xấu, đã quen với nó.

Điều khiến cho cô cảm thấy khó chịu chính là, đi rồi mới biết, sự nghèo đói trong phim không là gì so với thực tại. Những người nghèo trong cuộc sống thực, sống khổ sở hơn nhiều so với những người nghèo trên màn ảnh.

Ngôi trường này là một căn nhà đá bốn tầng. Lớp học tồi tàn nhỏ hẹp, còn bị dột, phải dùng xô hứng, cũng đã được nửa xô. Không có thiết bị nào khác ngoại trừ bảng đen, bục và bàn ghế. Các giáo viên ở đây hầu hết đều ở độ tuổi năm mươi, người trẻ nhất không dưới bốn mươi lăm tuổi. Chất lượng giáo dục nằm ở đâu?!

Ôi, còn những bông hoa nhỏ của tổ quốc này nữa, ngoại trừ ánh sáng trong trẻo và ngây thơ của trẻ thơ trong ánh mắt, mọi thứ khác đều khiến cho người ta phải cảm thấy xót xa, quần áo của bọn trẻ bị mòn và không vừa vặn, khuôn mặt và bàn tay đen sạm nứt nẻ, rõ ràng là không phù hợp với lứa tuổi…

Tuy Hứa Tương Mi đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi đứng trước mặt bọn trẻ, cô vẫn không thể nào tin được, chỉ ước rằng điều này không phải là thật.

Vậy thì, tình huống của đứa trẻ không đủ khả năng đến trường kia, còn quẫn bách đến cỡ nào nữa? Cô không dám nghĩ đến.

Các sinh viên của câu lạc bộ điện ảnh đặt một cái giá ba chân và bắt đầu quay phim. Hứa Tương Mi định đi tìm hiệu trưởng để hỏi về đứa trẻ định bỏ học kia thì điện thoại trong túi cô rung lên. Cô trốn đến chỗ không người, trả lời điện thoại: “Bách Ninh?”

Giọng nói ấm áp của Tạ Bách Ninh vang lên: “Nghe nói em đến thôn Long Phượng, tôi đã kiểm tra, hành trình khá xa, em đã đến chưa?”

Hứa Tương Mi “Ừ” một tiếng: “Đến được một lúc rồi. Anh về rồi?”

“Đi chuyến bay buổi sáng, về đến lúc trưa.” Tạ Bách Ninh cười, hỏi cô: “Tình hình ở đó thế nào?”

“Rất tệ, em rất hối hận khi đến đây.” Hứa Tương Mi thỉnh thoảng đá tuyết dưới chân mình.

“Đừng buồn, em đang giúp họ. Chỉ khi có người đến, nơi đó mới trở nên tốt hơn được.” Tạ Bách Ninh an ủi.

Hứa Tương Mi nói thầm: “Ban đầu em dự định chỉ trợ cấp cho một đứa trẻ tiếp tục đi học, nhưng sau khi đến đây, em lại muốn quyên góp cho trường để xây dựng một tòa nhà giảng dạy.”

Tạ Bách Ninh nói: “Được, tôi với em.”

Hứa Tương Mi hơi ngạc nhiên: “Anh với em?”

Tạ Bách Ninh cười: “Tôi biết em không thiếu tiền, nhưng tôi cũng muốn làm một chút việc thiện.” Anh dừng lại: “Đúng rồi, chỗ em hiện tại đang có tuyết đúng không?”

Hứa Tương Mi đột nhiên rất vui vẻ, cô đưa tay ra bắt bông tuyết: “Đúng vậy, rất hiếm khi được nhìn thấy tuyết.”

Tạ Bách Ninh hỏi: “Có lạnh không?”

Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp: “Không lạnh, em mặc nhiều mà.”

“Không gạt tôi?” Rõ ràng là anh không tin.

“Được rồi, rất lạnh. Lúc đi em quên xem dự báo thời tiết nên cũng quên mang thêm quần áo.” Hai hàm răng của cô run rẩy, chân cũng khẽ run lên.

“Khi nào thì về?”

“Nhóm sinh viên thì có lẽ ngày mai sẽ về, nhưng em muốn lên núi gặp đứa trẻ ấy, nên có thể đến ngày hôm sau mới về được.”

“Vậy em gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi sẽ đến đó tìm em.”

Hứa Tương Mi ngẩn người, mừng rỡ hỏi: “Thật sao?”

Tạ Bách Ninh nói: “Ừ, thật. Sợ em bị lạnh, em chỉ có một mình, tôi rất lo.”

Đây là lần đầu tiên anh nói với cô những lời như vậy, vô cùng tự nhiên bộc lộ những lo lắng và dịu dàng của mình.

Trái tim Hứa Tương Mi khẽ động, gò má cô hơi nóng lên: “Anh phải chuẩn bị tinh thần. Điều kiện ở đây rất khó khăn.”

“Tôi biết.”

“Vậy em gửi địa chỉ cho anh nha?”

“Ừ.”

Kết thúc cuộc gọi, Hứa Tương Mi gửi địa chỉ cụ thể ở đây qua cho anh, có một số lời anh vẫn chưa nói, nhưng cô đã hiểu ý anh là gì.

Tâm trạng chán nản vừa nãy đã tốt hơn rất nhiều, cô vui đến nỗi cười ra thành tiếng. Phải đợi một lúc sau, cô mới đến văn phòng tìm hiệu trưởng.

Hiệu trưởng của thôn Long Phượng khá già, đã gần đến tuổi nghỉ hưu, dáng người ông nhỏ gầy, đeo kính, nhìn vẫn còn rất có tinh thần.

Ông nói với Hứa Tương Mi rằng những đứa trẻ có điều kiện gia đình tốt hơn trong thôn đều được gửi đến trường trong thị trấn, còn những đứa trẻ ở lại trong thôn đều là những học sinh có hoàn cảnh gia đình cực kỳ nghèo. Hơn nữa hầu hết bọn trẻ đều sống ở khá xa nơi này, và chúng chỉ có thể đi bộ tới trường, đi và về cũng phải mất mấy tiếng.

Mặc khác, đứa trẻ bỏ học tên là Chu Dịch, là một cô bé tám tuổi, khi mới học lớp một đã có thể trả lời câu hỏi của lớp bốn, là một thần đồng hiếm có. Nhưng số mệnh của cô bé lại không tốt. Ba cô bé say rượu lỡ tay giết người bị kết án tù chung thân, mẹ thì bỏ trốn theo người khác. Gia đình cô bé rơi vào tình trạng túng quẫn. Trong nhà còn có một người bà tám mươi ba tuổi cần phải chăm sóc. Là một đứa trẻ rất đáng thương.

Sau khi nghe những điều này, Hứa Tương Mi vô cùng khó chịu, càng có quyết tâm quyên góp tiền hơn, nhưng lúc này cô vẫn không nói gì, chỉ hỏi hiệu trưởng về địa chỉ nhà của Chu Dịch.

Ở phía bên kia, sau khi chuẩn bị xong các vật phẩm chống lạnh, Tạ Bách Ninh trực tiếp điều hướng và định vị thôn Long Phượng, vội vã tiến về phía xa.

Anh gọi cho phòng khí tượng địa phương, nhiệt độ ở khu vực đó sẽ tiếp tục giảm vào ban đêm và tuyết cũng sẽ càng lan rộng. Anh thực sự lo lắng, sợ cô sẽ bị lạnh cóng.

Đúng vậy, anh thực sự không thể chờ đợi được, chỉ muốn ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.