Câu lạc bộ điện ảnh đã có một cảnh chụp thỏa đáng, chuẩn bị kết thúc công việc.
Người chụp hình chuẩn bị tháo máy ảnh ra khỏi cổ, xoay xoay đầu, đột nhiên trông thấy giáo sư nữ thần cách đó không xa đang ngồi xổm nói chuyện với một đứa bé.
Cô mỉm cười ấm áp, vẻ mặt dịu dàng nói không nên lời.
Không chút nghĩ ngợi, cậu sinh viên ấy ngay lập tức đeo lại máy ảnh, lặng lẽ chụp lại cảnh này.
Những sinh viên đứng gần đó cũng trông thấy, dường như được truyền cảm hứng, họ đều đồng loạt lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng tuyệt đẹp này.
Họ thì thầm trao đổi một quan điểm, Giáo sư Hứa thực sự xứng đáng là một nữ thần có tấm lòng lương thiện.
Có người thuận tay đăng bức ảnh lên diễn đàn chính thức của trường, chỉ trong một thời gian ngắn, nó đã được lan truyền nhanh chóng và rộng rãi. Chưa đầy một tiếng, bài đăng đã có hàng ngàn lượt bình luận, có vô số người hâm mộ, lời khen ngợi kéo dài.
Không biết năm nào mới hết lạnh: Giáo sư Hứa vừa tốt bụng lại vừa xinh đẹp, người đẹp tâm còn đẹp hơn, mãi luôn là nữ thần của tôi!
Đâu Đâu: Tôi hoàn toàn bị mê mệt luôn rồi! Đẹp mà không chảnh, dường như làm kinh động cả thời gian, tôi thích cô ấy quá…
Nữ hoàng Tiểu Phàm: Tôi luôn cho rằng nữ thần là người lạnh lùng khó gần, không ngờ cô ấy lại dịu dàng và thân thiện đến vậy. Cả người như đang phát sáng!
Quả bưởi: Tầng trên nói đúng, cô ấy chính là một thiên thần tỏa sáng. Tại sao tôi lại không phải là đứa bé đó? Tại sao… tại sao… tại sao…
Cơm trắng: Khoe một chút. Nữ thần ngoài việc có tấm lòng nhân ái, trong suốt hành trình cô ấy còn rất thân thiện. Dọc đường chúng tôi bị say xe nôn mửa, trong xe có mùi rất khó chịu, nhưng cô ấy không những không chán ghét, mà trái lại còn đưa nước khoáng và khăn giấy cho chúng tôi. Đặc biệt là khi chúng tôi phàn nàn, thay vì tức giận, cô ấy lại kiên nhẫn an ủi mọi người.
Một con quái vật nhỏ siêu ngọt ngào: Tôi có nên nói với mọi người rằng tất cả các chi phí cho chuyến đi này đều được giáo sư Hứa chi trả không? Tư thế thanh toán ngầu không tả nổi!
Bé đây không phục: Sao lúc đó tôi lại không tham gia tình nguyện vậy trời? Bây giờ đăng ký có còn kịp không?
…
…
Các cuộc thảo luận vẫn đang diễn ra sôi nổi, nhưng đương sự thì lại không hề hay biết gì.
Sau khi chụp ảnh xong, họ đã ở lại ăn tối theo lời mời của hiệu trưởng. Vì không có chỗ ở tại thôn Long Phượng, cả nhóm vội vã lái xe trở về thị trấn.
Trong thị trấn chỉ có một khách sạn, họ có tổng cộng mười người, ngoài Hứa Tương Mi, còn có sáu chàng trai và ba cô gái. Cân nhắc đến sự an toàn của các sinh viên, cô đã thuê cho bọn họ ba phòng, một phòng ba người để tiện chăm sóc lẫn nhau.
Bản thân cô thì thuê một phòng tiêu chuẩn. Sau khi suy nghĩ, cô đã từ bỏ ý định đặt phòng cho Tạ Bách Ninh.
Các điều kiện của khách sạn này rất lạc hậu, không có hệ thống sưởi và mền nhà cũng không đủ ấm. Nhiệt độ ở đây giảm mạnh vào ban đêm, nhiều người đến đây mà không chuẩn bị gì, tất cả đều bị lạnh đến co rúm lại.
Hứa Tương Mi có kinh nghiệm, nhân lúc thời gian vẫn còn chưa quá muộn, cô tranh thủ ra ngoài một chuyến. May mắn là tiệm tạp hóa vẫn chưa đóng cửa. Cô đã mua tất cả chín túi nước nóng cuối cùng trong tiệm, lại mua thêm một số đồ ăn vặt ở tiệm đối diện, đưa chúng cho sinh viên. Vô hình chung, hình tượng của cô trong suy nghĩ của các sinh viên lại không ngừng tăng lên.
Cơm trắng: Tiếp tục báo cáo tình hình. Nữ thần đích thân đưa túi nước nóng cho chúng tôi. Trước khi rời đi, còn không quên dặn chúng tôi đắp chăn để không bị cảm lạnh. Ấm quá đi à…
Nữ thần Hứa, em yêu cô: Hơi mất cảnh giác một tí đã bị khoe khoang rồi, bé đây bày tỏ sự hâm mộ và ghen tị!
Hải sản hải tảo hải yêu: Giá gấp mười lần, bán cho tôi một túi nước nóng!
Hoa đào tháng ba: Hai mươi lần, tôi cũng muốn mua!
Bạch tuộc chỉ thích thịt viên: Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, giá bao nhiêu cũng được hết!
…
…
Nếu những cô cậu này biết rằng, nữ thần của họ đã đem tất cả các túi nước nóng đưa cho họ, chính mình thì lại ở trong phòng trùm chăn giữ ấm, chắc là sẽ cảm động đến phát khóc.
Hứa Tương Mi cũng không còn cách nào khác. Họ vẫn còn là một đám trẻ con. Khi đưa họ ra ngoài, cô, với tư cách là giáo viên, luôn phải có trách nhiệm chăm sóc tốt cho mọi người.
Lúc này đã thu xếp ổn thỏa hết cho các sinh viên, cô đóng chặt cửa và cửa sổ, ngay cả vớ cũng không cởi, quấn chiếc chăn vào mình như một cái kén, gọi cho Tạ Bách Ninh.
Cô hỏi: “Bách Ninh, anh đến đâu rồi?”
Tạ Bách Ninh nhìn vào màn hình điều hướng: “Vẫn còn bốn mươi km nữa, khoảng nửa giờ sau sẽ tới.”
“Khách sạn này không có tên, trước cửa gắn tấm bảng ghi dòng chữ “Chỗ ở” thật to, anh chú ý một chút sẽ thấy.”
“Được.”
Hứa Tương Mi rụt luôn đầu vào chăn, giọng nói ồ ồ: “Lát nữa anh đừng thuê phòng, tối nay chúng ta ở chung. Điều kiện ở đây rất tệ, ở một mình không ấm áp, em lạnh muốn chết luôn rồi.”
Tạ Bách Ninh thoáng do dự: “Được.” Dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên họ ở chung phòng.
Hứa Tương Mi rất vui mừng: “Vậy anh đến rồi thì gọi cho em, em sẽ ra đón.”
“Không cần đón, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, số phòng là bao nhiêu?”
“201.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Lát nữa gặp.” Hứa Tương Mi cười nói, cô vươn tay ra đặt điện thoại xuống đầu giường, hai má hơi nóng lên, cười đến tít mắt.
Tạ Bách Ninh đến đây, cô rất cảm động, cũng rất ấm lòng.
Chủ yếu là Hứa Tương Mi có một loại niềm vui tựa như khi mây tan nhìn thấy trăng sáng, xem ra là việc tỏ tình đêm đó, cô đã làm đúng.
Trời về đêm rất lạnh, cái lạnh trong phòng quá nặng, Hứa Tương Mi nằm cuộn tròn một lúc lâu mà tay và chân vẫn cảm thấy lạnh, dường như ngay cả máu cô cũng đông lại, cơ thể cứng đờ.
Mãi cho đến khi cánh cửa phát ra ba tiếng gõ nhẹ, Hứa Tương Mi mới vội vã xuống giường đi mở cửa. Tạ Bách Ninh mang theo gió lạnh xuất hiện trước mặt, cô không nhịn được rùng mình lên, sau đó, nhìn anh một cách đờ đẫn.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen và choàng một chiếc khăn len trắng, nhìn vô cùng đẹp mắt. Trên tóc anh vẫn còn đọng lại vài bông tuyết, hai đôi mắt đen như mực trong vắt sáng ngời, bên trong đó phản chiếu hình ảnh của cô.
Cô chỉ mặc một bộ quần áo vừa người, mái tóc ngắn hơi rối bù, nước da trắng hồng, hai chân khẽ run rẩy, rõ ràng là đã bị lạnh cóng.
Tạ Bách Ninh cau mày: “Đừng chỉ đứng nhìn tôi, đi vào nhanh thôi.”
Anh bước vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, vừa xoay người, một cơ thể lạnh lẽo lao vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
Trái tim Tạ Bách Ninh thắt lại, anh cong môi lên mỉm cười, không nói gì, ôm chặt lấy lưng cô. Chiếc ba lô vốn đang được anh xách trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Cái ôm này rất ấm, tựa như một cái bếp lò lớn. Hứa Tương Mi càng thêm siết chặt. Cuộn tròn ở trên giường lâu như vậy mà không thấy ấm lên một chút nào, chỉ mới ôm anh một lúc, cô đã bắt đầu cảm thấy ấm áp.
Quả nhiên sưởi ấm bằng cơ thể con người mới là phương pháp chính xác nhất, thực sự rất thần kỳ.
Cô không chịu buông tay, nhưng Tạ Bách Ninh lại lo lắng cái lạnh trên người mình sẽ truyền sang cô, anh vỗ nhẹ vào lưng Hứa Tương Mi: “Anh mang cho em một bộ đồ ngủ giữ ấm, em đi thay đi.”
Hứa Tương Mi miễn cưỡng buông tay ra, lúc này cô mới nhìn thấy chiếc ba lô to lớn phình ra trên mặt đất, không khỏi kinh ngạc: “Anh mang gì đến vậy?”
Tạ Bách Ninh cười nói: “Đều là những thứ cần thiết, đồ ngủ, áo khoác lông, ủng tuyết, găng tay, khăn quàng cổ, miếng dán giữ nhiệt và một số đồ lặt vặt khác, vì vội vàng, anh chỉ tùy tiện mua một số thứ, cũng không biết em có thích hay không.”
Cô cười nói: “Tất nhiên là em thích, chỉ cần là thứ anh mua cho em, em đều thích.”
Anh cũng cười, lấy từ trong ba lô ra một bộ đồ ngủ lông cừu màu trắng san hô tinh khiết: “Anh nhớ nó cùng một kiểu với bộ mà lần trước em đã mặc ở trấn Bình Cẩm.”
Cô mím môi: “Cảm ơn anh.”
Vốn nghĩ rằng sẽ về lại thành phố ngay trong ngày nên cô không mang theo gì cả, nhưng kế hoạch lại thay đổi, Hứa Tương Mi cũng không nghĩ đến sẽ qua đêm ở đây. May mắn là anh đã đến, còn chuẩn bị tốt mọi thứ.
Hứa Tương Mi vội vàng thay quần áo xong, bước ra nói với anh: “Anh đi tắm nước nóng đi.”
Tạ Bách Ninh gật đầu, lấy bộ đồ ngủ của mình đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, có tiếng nước chảy ào ào.
Hứa Tương Mi không tự chủ được khắc họa hình dáng của anh trong đầu mình, cô không ngừng tưởng tượng, nhất định là anh có bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài, thuộc kiểu khi mặc đồ thì trông gầy, khi cởi đồ… cởi đồ thì có thịt…
Sao cô lại háo hức muốn chiêm ngưỡng nó thế này? Vành tai Hứa Tương Mi đỏ bừng lên.
Trong lòng nhộn nhạo, ngo ngoe khát cầu.
Mặc dù cô chưa từng trải qua điều đó, nhưng trên thực tế, cô đặc biệt khao khát một số thứ nhất định. Hứa Tương Mi ngồi ở đầu giường, châm một điếu thuốc, không thể nhịn được khi nghĩ về nó!
Lần trước ở trấn Bình Cẩm, cô thực sự là bị dọa đến kinh hoàng, cho nên không có sinh ra tâm tư không đứng đắn. Nhưng bây giờ anh đã chủ động tìm đến cửa, đối mặt với người đàn ông mà mình luôn khao khát, cô khó mà kiềm chế được.
Hứa Tương Mi cau mày suy nghĩ, có nên hạ gục anh không?
Tạ Bách Ninh không biết suy tính của cô. Ngay khi bước ra, anh nhìn thấy cô đang kẹp một điếu thuốc trên đầu ngón tay, cười như không cười nhìn chòng chọc vào anh.
Anh bước thẳng đến lấy tàn thuốc đi, dụi nó vào gạt tàn: “Tại sao lại hút thuốc?”
“Nhàm chán, giết thời gian.”
“Nhàm chán? Bận rộn suốt một ngày em không mệt sao? Quá muộn rồi, ngủ đi.” Tạ Bách Ninh ngồi xuống cạnh giường.
Hứa Tương Mi nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng: “Rất mệt, nhưng khi nhìn thấy anh, em không còn mệt nữa, cũng không thể ngủ được.”
Đôi mắt cô nhìn thẳng, trong vắt như hồ nước, sóng biết tràn đầy.
Cả người Tạ Bách Ninh nóng rang, cổ họng anh khô khốc và căng ra, nuốt khan một cách không được tự nhiên.
Cô hỏi: “Bách Ninh, tại sao anh lại đến đây?”
Anh vừa mở miệng, đôi môi cô đã dính chặt vào môi anh, đầu lưỡi mềm mại trượt vào trong, khi có khi không liếm một cái, mặc dù hơi trúc trắc, nhưng nó lại giống như một chiếc lông vũ đang trêu chọc, vừa ngứa ngáy lại vừa thoải mái.
Tạ Bách Ninh hoàn toàn bị bất ngờ, hơi thở của anh rối loạn, ánh mắt sâu thẳm. Giây tiếp theo, anh bóp eo cô và bắt đầu đáp lại nụ hôn, tự nhiên nắm lấy thế chủ động.
Mặc dù lúc trước đã hôn một vài lần, nhưng lần này mới là nụ hôn thực sự giữa hai người. Môi và lưỡi phụ thuộc lẫn nhau, dịu dàng quyến luyến, thực sự rất tuyệt vời.
Tạ Bách Ninh rất dịu dàng, nhưng cũng rất nhiệt tình. Sau nụ hôn, Hứa Tương Mi mềm nhũn nằm trong vòng tay anh, thở hổn hển, tim đập dồn dập.
Cô ngọt ngào ngước nhìn anh: “Không ngờ kỹ thuật hôn của anh tốt đến vậy, em rất hài lòng.”
Tạ Bách Ninh nhìn xuống, người phụ nữ trên tay anh mặt như hoa đào, ánh mắt long lanh, đẹp không sao tả xiết. Cơ thể anh nổi lên phản ứng, cả người như phát nhiệt, có hơi khó chịu, anh phải lặng lẽ đè nén lại.
Lại nghe thấy cô nói: “Em có ít kinh nghiệm, anh là một giáo viên giỏi, sau này chúng ta sẽ thường xuyên thực hành.”
Anh vừa nghe đã hiểu ý của cô. Có hơi ngoài ý muốn, cũng có hơi buồn cười. Cuối cùng, anh thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Được.”
Người phụ nữ trong vòng tay anh vui mừng khôn xiết, chống ngực anh ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào anh: “Anh đồng ý? Em không có nghe lầm đó chứ?”
Trên môi cô vẫn còn dính một lớp nước mỏng, quyến rũ mê người.
Tạ Bách Ninh lại muốn hôn cô, anh không trả lời, mà thực hiện bằng hành động, cúi xuống hôn cô.
Anh sẵn sàng trở thành một giáo viên giỏi.