Nhập Vai Vào Vở Kịch

Chương 15: Chương 15: Tôi đang theo đuổi cô Hứa




Editor: P'Yu

Thật ra đối với Chu Nghiên mà nói, anh không quá cứng nhắc với quy tắc hay điểm giới hạn gì.

Giới hạn của anh chỉ có duy nhất Hứa Tri Ý.

Bất kể cả show giải trí hay là điều gì khác, chỉ cần có Hứa Tri Ý thì anh đều có thể chấp nhận.

Lúc trước vẫn luôn từ chối là bởi vì Hứa Tri Ý không tham gia, Chu Nghiên cảm thấy đi một mình cũng không có ý nghĩa gì. Anh và Hứa Tri Ý vốn là một cặp đôi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu có chương trình có thể cùng nhau ghi hình rồi để bọn họ được ở bên nhau, cho dù không làm gì cả, Chu Nghiên cũng mãn nguyện rồi.

Đương nhiên, anh sẽ không thừa nhận anh tới chương trình này còn vì một nguyên nhân khác, vì một người khác.

Nghe anh nói xong, Hứa Tri Ý nhất thời cảm thấy mềm lòng.

Cô ra khỏi toilet, ghé người vào hành lang. Cô biết, Chu Nghiên đang ở một chỗ cách cô không xa.

“Chu Nghiên.”

Hứa Tri Ý ngửa đầu nhìn không trung gọi.

Chu Nghiên trên mặt nhiễm ý cười:“Sao thế.”

“Anh nhìn thấy đám mây đang gần chúng ta nhất không?”

Hai người ở cùng tầng lầu, chỉ có điều toilet ở cuối hành lang, còn văn phòng ở đầu bên kia.

Khoảng cách giữa bọn họ bây giờ, nói xa không xa, mà nói gần cũng không gần.

Gió thổi qua, bọn họ không thể ngửi được hương vị trên người đối phương, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Chu Nghiên lơ đãng mà nhướng mi, nhìn về phía đóa mây trắng dưới bầu trời xanh thẳm kia.

Giống như một cây kẹo bông gòn, bồng bềnh mềm mại.

“Anh thấy rồi.”

Anh trả lời. Hứa Tri Ý cười nói: “Hãy tưởng tượng đó chính là em.”

Chu Nghiên hơi giật mình.

Hứa Tri Ý vẫn nhìn thẳng về một hướng, nhẹ giọng nói: “Nó đang vươn tới gần anh.”

Đột nhiên, Chu Nghiên hiểu được hàm ý của Hứa Tri Ý.

Cô chưa thể ngay lúc này tiếp nhận cách tiếp cận của Chu Nghiên, chính bản thân cô cũng không có cách nào đến bên cạnh Chu Nghiên, cùng anh tựa vào hành lang ngắm trời xanh mây trắng, ngắm nhìn cây cối xanh um tươi tốt trong trường học.

Nhưng trong nội tâm cô cũng có khát vọng, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải thời điểm.

Hứa Tri Ý sợ Chu Nghiên giận, cũng không muốn khiến anh hụt hẫng hết lần này đến lần khác, chỉ có thể dùng phương thức này nói cho anh hiểu, cô đang tiến về phía anh, nỗ lực thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Chu Nghiên là người hiểu Hứa Tri Ý nhất, chính bởi vì hiểu nên anh cũng không muốn miễn cưỡng Hứa Tri Ý làm điều mà cô không thích.

Mặc dù anh muốn, anh cũng sẽ không cưỡng cầu Hứa Tri Ý, anh luôn luôn tôn trọng ý kiến và lựa chọn của cô.

Xuyên qua đường dây điện thoại, hai người nghe tiếng hít thở của đối phương.

Hứa Tri Ý nói xong một câu kia, không lên tiếng nữa.

Chu Nghiên im miệng không nói giây lát, nặng nề cười nói: “Anh có thể cảm nhận được.”

Hứa Tri Ý: “Dạ?”

Chu Nghiên ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm kia đám mây, nhẹ giọng nói: “Cảm nhận được em đang ở trước mặt anh.”

“......” Hứa Tri Ý ngẩn ra, buồn cười: “Em vẫn chưa tới mà?”

Đám mây kia vẫn chưa tới được trước mặt anh.

Chu Nghiên kiên trì: “Tới rồi.”

Ở bên cạnh anh, để anh có thể chạm vào được, đối với anh đã là đủ rồi.

Hứa Tri Ý cũng không tranh luận với anh.

An tĩnh một hồi, Hứa Tri Ý nói: “Anh còn nhớ bộ điện ảnh đầu tiên của chúng ta không?”

Chu Nghiên hơi giật mình, nhẹ giọng nói: “Em đoán xem?”

Sao anh có thể quên được.

Hứa Tri Ý hơi quẫn:“Khi nào có thời gian, chúng ta quay lại trường học xem nhé?”

Chu Nghiên hầu kết hơi lăn, nhận lời cô: “Được.”

Phim điện ảnh đầu tiên của hai người là bộ phim tình yêu ngọt ngào.

Biên kịch Bác Ngọc dùng chính chuyện tình yêu của mình cải biên lại, khuôn viên trường trung học nơi câu chuyện mới bắt đầu. Đó cũng chính là khởi đầu của tình yêu giữa Chu Nghiên và Hứa Trĩ Ý.

Bởi vì bộ điện ảnh này, bọn họ có nhóm fan CP đầu tiên.

Bộ phim thứ hai giúp cho bọn họ có càng nhiều fan CP trung thành. Đây cũng là lý do hai năm nay hai người không hề tương tác gì mà fans vẫn còn rất kiên trì.

Bọn họ đều có lòng tin kiên định rằng họ sẽ giống như bộ phim điện ảnh đầu tiên, cho dù phía trước có bao nhiêu trở ngại cũng có thể vượt qua mà tiến về phía nhau.

Suy xét trên nhiều phương diện, hai người gọi điện cũng không lâu lắm.

Lại cân nhắc đến cư dân mạng và tổ ekip, Hứa Tri Ý bắt Chu Nghiên cúp máy trước, còn bản thân cô lại cầm di động lầm bầm lầu bầu một hồi, giả vờ bọn họ không phải vừa gọi điện cho nhau mà là gọi cho người khác.

Khi bọn họ quay trở lại, chương trình chính thức bắt đầu.

Buổi trưa tất cả mọi người chạy vào ăn cơm, nghỉ ngơi, buổi chiều chuẩn bị quay phim chính thức.

-

Nhà ăn của trường hôm nay mở, mọi người bèn dùng bữa ở đây luôn.

Hứa Tri Ý mới vừa ngồi xuống, Tống Liệt tới gần cô.

“Chị Tri Ý.”

Hứa Tri Ý gật đầu, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

“Không đi lấy cơm à?”

Tống Liệt: “Em ngồi đây một lúc đã.”

Cậu ta nhìn Hứa Tri Ý:“Chị Tri Ý muốn ăn món gì? Em lấy cho chị nha.”

Hứa Tri Ý: “Không cần đâu, chị tự lấy được rồi.”

Hai người đang trò chuyện, Chu Nghiên và Biên Lỗi từ bên kia đi vào.

“Không đi lấy đồ ăn sao?”

Biên lỗi hỏi cô.

Hứa Tri Ý cười cười: “Em đang chờ mọi người.”

Nghê Tuyền liếc mắt dò xét cô, khóe miệng giật giật.

Hứa Tri Ý làm như không nhìn thấy.

Vài người đến cửa sổ lấy đồ ăn, giống như hồi còn đi học.

Hứa Tri Ý ngồi cách Chu Nghiên vài người, cô đang nói chuyện cùng Tống Liệt, Hầu An Kỳ ngồi cạnh Chu Nghiên, liên tục nói chuyện với anh.

Chọn đồ ăn xong, mọi người bê khay về lại chỗ ngồi.

Bỗng dưng, Tống Liệt vô tư, không kiêng kỵ gì mà hỏi: “Anh Chu Nghiên, sao anh và chị Tri Ý chọn đồ ăn giống y hệt nhau thế?”

Cậu không nghĩ nhiều nói: “Hai người có khẩu vị giống nhau ạ?”

“......”

Trong nháy mắt, tất cả thành viên và toàn thể nhân viên công tác đứng gần đó đều đồng loạt quay sang nhìn.

Tầm mắt của bọn họ đều đặt trên khay đồ ăn của Chu Nghiên và Hứa Tri Ý.

Bốn mặn một canh.

Hứa Tri Ý chọn canh sườn, trứng xào cà chua và rau diếp cá, ngoài ra còn có cá hấp và sườn xào chua ngọt.

Một khay đồ ăn của cô như thế, không khác gì của Chu Nghiên.

Nhìn mâm đồ ăn giống nhau như đúc của hai người, Hứa Tri Ý và Chu Nghiên lặng lẽ liếc nhau.

Hai người cũng không ngờ, bọn họ cách nhau xa như vậy mà lại có thể chọn đồ ăn giống hệt nhau.

Nhìn một màn này, có người vui, có người sầu, số còn lại thì bình thản.

Đạo diễn thúc giục camera man quay về phía bên này, phấn khích đến mức thiếu điều đi bắn pháo bông luôn, ông dám khẳng định một màn này mà phát sóng nhất định sẽ khiến fan cp nổ tung.

Hứa Tri Ý và Chu Nghiên bày tỏ họ vô tội mà.

Hai người bọn họ ở bên nhau ba năm, khẩu vị không tự giác được mà dần trở nên giống nhau, hơn nữa bản thân Chu Nghiên đối với ăn uống cũng dễ tính, mà Hứa Trĩ Ý lại là một người hơi kén ăn, lúc hai người ở bên nhau, Chu Nghiên sẽ cân nhắc đến khẩu vị của Hứa Tri Ý mà chọn những món ít calo hoặc những món mà cô thích.

Hứa Tri Ý thuộc trường phái ăn thịt, thích cả những thứ chua chua ngọt ngọt, đương nhiên cả cay cô cũng thích, nhưng bởi vì cay ăn nhiều sẽ không tốt cho da nên cô hạn chế ăn.

An tĩnh hồi lâu.

Biên Lỗi ra tiếng hoà giải: “Bình thường mà.”

Anh ta cười nói: “Thầy Chu và Tri Ý đều phải khống chế cân nặng mà đúng không?”

Có người cho bậc thang, Hứa Tri Ý đương nhiên sẽ bước xuống.

Cô gật đầu: “Vâng.”

Cô cười cười, ngượng ngùng nói: “Tôi sắp phải vào đoàn phim rồi, phải ăn ít lại thôi.”

Nghê Tuyền liếc cô một cái, giọng điệu không thân thiện lắm: “Cô ăn kiểu đó, có cho nữ diễn viên khác như chúng tôi con đường sống hay không?”

Hứa Tri Ý cũng không khách khí đáp lại: “Vậy cô cũng ăn như thế đi.”

Nghê Tuyền: “Cô nếm thử trước đi.”

“Cái gì?”

“Xem cá hấp có mùi tanh hay không.” Nghê Tuyền được đà lấn tới, yêu cầu:“Nếu không tanh thì tôi cũng đi lấy một phần.”

Hứa Tri Ý: “......”

Có thể tồn tại được trong giới này thì đều không phải người ngốc.

Bởi vì có người chơi đứng ra hoà giải, khúc mắc đồ ăn này đã yên bình trôi qua.

Sau một buổi sáng, mọi người đều có thể mơ hồ cảm giác được giữa Chu Nghiên và Hứa Tri Ý có gì đó. Nhưng cho dù bọn họ có nghi ngờ cũng sẽ không biểu lộ ra trước máy quay.

-

Ăn cơm xong, mọi người trở lại lớp học nơi tập trung quay vào buổi chiều.

Hứa Tri Ý ăn hơi no, đi ra dựa vào tường ngoài hành lang, chuẩn bị tiêu thực.

Nghê Tuyền gọi điện thoại cho người đại diện xong thì thấy một màn này.

Cô ta bĩu môi, hỏi không kiêng dè: “Cô ở đây làm gì thế?”

Hứa Tri Ý: “Giảm béo.”

Nghê Tuyền:“Ồ.”

Cô ta nhìn cô: “Đừng cố gắng nữa.”

Hứa Tri Ý: “?”

Nghê Tuyền: “Cô không giảm nổi đâu.”

Hứa Tri Ý cạn lời trợn mắt nhìn cô ta.

“Một ngày cô không kiếm chuyện với tôi thì ăn không ngon đúng không?”

“Đúng vậy.” Nghê Tuyền đắc ý nói: “Ai bảo lần trước cô làm tôi tức đến phát ngất cơ.”

“......”

Hứa Tri Ý không biết cô ta ngất xỉu khi nào, có hơi hoang mang.

“Hồi nào?”

Nghê Tuyền không muốn nhắc lại chuyện mất mặt đó, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai mướn cô nhường nhân vật kia cho tôi?”

Hứa Tri Ý sửng sốt một hồi mới phản ứng lại.

Cô liếc cô ta một cái, không thể hiểu nổi: “Chuyện này mà cô cũng trách tôi được?” Cô hỏi: “Nếu cô không mua bloggers nói xấu tôi thì cũng không ai nói cô nhận được vai diễn kia là do tôi từ chối mới có đâu.”

Cô mới là người bị tai bay vạ gió nè.

Nghê Tuyền đanh mặt lại, không muốn nói nhiều với cô nữa.

Mấy năm nay, cô ta vẫn luôn bị ánh hào quang của Hứa Tri Ý đè ép, bị người ta nói là bản nhái của Hứa Tri Ý. Nghê Tuyền đã quá mức sốt ruột muốn đánh bay định kiến này càng nhanh càng tốt.

Xem vẻ mặt Nghê Tuyền, Hứa Tri Ý cảm thấy nên nói vài lời giải thích cho bản thân.

Cô trầm mặc một lát, Nhìn cô ta nói: “Tôi không hề mua dư luận ném đá cô.”

Nghê Tuyền: “Ồ.”

Cô ta tin mới là lạ.

Cô ta mua chuộc cư dân mạng bôi đen Hứa Tri Ý, cô ta không tin đối phương không trả đũa mình.

“Tin hay không tùy cô.” Hứa Tri Ý nhìn ra được suy nghĩ của cô.

Nghê Tuyền nghẹn lại: “Cô giải thích rõ hơn thì chết à?”

“Ừ đó.” Hứa Tri Ý: “Chỉ tố phí nước bọt.”

Cô hỏi: “Cô mới biết tôi được một ngày hay sao?”

Nghê Tuyền nghẹn lời.

Hai người ở góc cửa chính nói nhỏ, bên tai đột nhiên truyền đến từng trận tiếng cười, theo đó là giọng Hầu An Kỳ vang lên: “Thầy Chu đỉnh quá đi mất.”

Hứa Tri Ý: “......”

Nghê Tuyền: “......”

Hai người liếc nhau, đều thấy được câu “không nói nên lời” hiện lên trong mắt đối phương.

Vào thời gian giải lao, Hứa Trĩ Ý và Nghê Tuyền đều rất chuyên nghiệp mà tắc mic đi.

Nhìn nhau một lúc.

Hứa Tri Ý còn chưa nói lời nào, Nghê Tuyền đã mở miệng trước.

“Phiền chết mất.”

Cô nhíu mày: “Tổ ekip không thể mời được một người biết ý tứ một chút à?”

Hứa Tri Ý: “Cô đi nhắc nhở đi.”

Nghê Tuyền: “......”

Cô ta trừng mắt nhìn Hứa Tri Ý, hừ nhẹ nói: “Sao cô không đi? Không phải cô nói cô thân với Chu Nghiên lắm à?”

Hứa Tri Ý ra dấu tay: “Muốn tôi giải thích lại với cô một lần nữa không?”

Nghê Tuyền: “...... Không cần.”

Cô không có nhu cầu cần biết quan hệ ở trên giường của Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên tốt đến mức nào đâu.

Buổi sáng lúc cô ta trêu chọc Hứa Tri Ý, tưởng rằng có thể cà khịa cô một phen.

Kết quả người này không biết xấu hổ, vậy mà dám nói với cô “Quan hệ của chúng tôi ngoài mặt đúng là không tốt, nhưng lúc ở trên giường thì cực kì tốt, cô tự hiểu đi“.

Tưởng tượng đến đoạn này, Nghê Tuyền muốn bốc hỏa luôn.

Rõ ràng là cô ta nhắm Chu Nghiên trước, vậy mà lại bị Hứa Tri Ý giành trước.

“Cô không sợ tôi mách với truyền thông à?”

Nghe được lời này, Hứa Tri Ý cũng không hoảng loạn, cô chầm chậm liếc cô ta:“Cô sẽ làm như vậy sao?”

Sở dĩ cô dám với Nghê Tuyền là bởi vì cô dám chắc cô ta sẽ không làm vậy.

Mọi người đều người trong giới với nhau, đối với chuyện yêu đương, với những vấn đề tình cảm trong showbiz chỉ cần không phải là người thứ ba thì mọi người đều rất tuân thủ quy tắc, đều biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Còn nữa, kể cả Nghê Tuyền không phải là người biết quy tắc đi chăng nữa, Hứa Tri Ý cũng biết cô ta chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện của cô với Chu Nghiên.

Bởi vì cô biết, thứ Nghê Tuyền không muốn thấy nhất là cô thân thiết với Chu Nghiên. Cô ta mà rêu rao chuyện này ra, ngược lại càng có lợi cho bọn họ, với việc mất nhiều hơn được này Nghê Tuyền nhất định sẽ không bao giờ làm.

Nghê Tuyền: “Ngày nào đó cô mà bôi xấu tôi thì tôi sẽ nói ngay.”

Hứa Tri Ý hơi hơi mỉm cười: “Chỉ cần cô bớt lên mạng động tay động chân bôi đen tôi là được.”

“......”

Hai người đứng ở cửa, Nghê Tuyền thật sự không nghe nổi Hầu An Kỳ cứ cười ha ha ha bèn nhấc chân đi vào phòng học.

“Thầy Chu.”

Cô ta nhìn về phía Chu Nghiên: “Đọc kịch bản nhé?”

Chu Nghiên liếc nhìn người đang đứng cạnh cửa, gật đầu nói: “Được.”

Buổi ghi hình trong khuôn viên trường diễn ra rất suôn sẻ.

Ngoại trừ kỹ thuật diễn của Hầu An Kỳ hơi kéo chậm tiến độ một chút, Chu Nghiên và Hứa Tri Ý đối diễn, Chu Nghiên diễn cùng những người khác, tất cả đều một lần là qua.

Kỹ thuật diễn xuất tinh vi của anh mà dùng ở show giải trí đúng là đem dao giết trâu đi mổ gà mà.

Quay xong, đạo diễn vốn muốn tổ chức một bữa cơm liên hoan cho mọi người nhưng lại bị từ chối.

Mọi người đều rất bận, ngày hôm sau ở Giang thành có hoạt động, có người thì phải về Bắc Thành.

Dù bị từ chối đạo diễn cũng không hề phiền lòng.

Ông ta nhắc nhở các khách mời cố định: “Ngày mai sẽ bắt đầu chiếu tập 1 rồi, mọi người nhớ phải tuyên truyền nha.”

Hôm nay là thứ bảy, chương trình của bọn họ phát sóng cố định vào 8 giờ tối chủ nhật trên nền tảng video.

Mọi người đồng ý phối hợp.

- --

Rời khỏi trường học, Hứa Tri Ý định quay về Bắc Thành.

Cô bay chuyến 9 giờ.

Còn chưa đi đến xe bảo mẫu, Hứa Tri Ý nghe thấy tiếng nói chuyện từ đằng sau.

“Thầy Chu phải về lại Diêm Cảng hả?”

Hầu An Kỳ hỏi.

Chu Nghiên: “Không trở về.”

Hầu An Kỳ ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Vậy anh về Bắc Thành ạ? Mai anh có việc ở Bắc Thành sao?”

Chu Nghiên nhìn về bóng dáng phía trước đang thả chậm bước chân, nhàn nhạt nói: “Không phải.”

Hầu An Kỳ quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng, cô ta rất thích Chu Nghiên, thích từ hồi còn học ở học viện điện ảnh. Bây giờ may mắn được tham gia cùng một chương trình với anh, Hầu An Kỳ nghĩ nhất định phải nắm chắc cơ hội này..

“Vậy anh.....”

Nghe không nổi nữa.

Hứa Tri Ý quay đầu lại, lên tiếng ngắt lời hai người: “Thầy Chu.”

Chu Nghiên ngước mắt nhìn cô: “Cô Hứa.”

Giọng nói của anh như đang nén cười, chung quanh đây không có ai khác, Chu Nghiên có chút càn rỡ: “Sao thế?”

Hứa Tri Ý mặt không biểu cảm nói: “Không có gì, chỉ muốn nhắc nhở hai vị――” cô hơi dừng một lát, nói: “Nói nhỏ chút, gần đây còn có paparazzi và fans.”

Chu Nghiên: “......”

Hầu An Kỳ sửng sốt, hoang mang nhìn quanh bốn phía: “Thật ạ?”

Cô ta không biết.

Hứa Tri Ý: “Thật đó, không tin cô hỏi thầy Chu đi.”

Hầu An Kỳ nhìn Chu Nghiên.

Chu Nghiên gật đầu: “Cô Hứa nói có thì đúng là có đấy, cô ấy rất nhạy cảm với máy quay và paparazzi.”

Nghe anh nói thế, Hầu An Kỳ cảm thấy có gì đó sai sai.

Nghe những lời này không hiểu sao lại cảm thấy Chu Nghiên rất thân quen với Hứa Tri Ý?

Cả ngày nay, Hầu An Kỳ không phải không phát hiện Chu Nghiên và Hứa Trĩ Ý có mờ ám nhưng cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, hai người hợp tác qua hai bộ điện ảnh, ba năm không có liên hệ gì, hôm nay lại có chút khác thường, cô ta nghĩ hai người vì nhiệt độ mà phối hợp.

Cô ta đã tìm hiểu rồi, Chu Nghiên và Hứa Tri Ý không có quan hệ gì đặc biệt.

Nghĩ vậy, Hầu An Kỳ nói ra thắc mắc của mình.

“Sao thầy Chu lại biết...... cô Hứa rất mẫn cảm với ống kính?”

Nghe vậy, Chu Nghiên cười.

Anh nhận lấy ánh mắt của Hứa Tri Ý đang trừng mình, không nhanh không chậm nói: “Ừm, bởi vì tôi rất hiểu cô ấy.”

Hầu An Kỳ vẫn không hiểu nổi.

Chu Nghiên hiểu Hứa Tri Ý là sao?

Nhìn dáng vẻ mờ mịt của cô ta, Chu Nghiên nhàn nhạt nói: “Không hiểu à?”

Hầu An Kỳ lắc đầu.

Chu Nghiên nhìn bóng dáng cách mình càng ngày càng xa, cười khẽ nói: “Tôi đang theo đuổi cô Hứa, nói vậy cô đã hiểu chưa?”

Anh không tiết lộ mối quan hệ hiện tại của hai người nhưng vì để Hầu An Kỳ hết hy vọng và cũng vì muốn dỗ cho Hứa Tri Ý vui, Chu Nghiên chỉ có thể nói như vậy.

Môi Hầu An Kỳ khẽ động, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Không phải Trên mạng nói hai người đã đường ai nấy đi từ lâu?

Chu Nghiên không muốn nhiều lời với Hầu An Kỳ, anh muốn bóp chết mầm mống ngay từ ban đầu của cô ta.

Nới với Hầu An Kỳ hai câu, Chu Nghiên nói xin lỗi rồi bước nhanh về phía Hứa Tri Ý.

Lúc anh đuổi theo đến chỗ Hứa Tri Ý, cô đang chuản bị bước lên xe bảo mẫu.

“Cô Hứa.”

Hứa Tri Ý quay đầu lại: “Có gì không thầy Chu?.”

Chu Nghiên: “Có tiện cho tôi quá giang một đoạn không?”

Hứa Tri Ý khẽ cười, nhìn anh với ánh mắt “tự nhìn lại mình đi”, nói:“Không tiện.”

“......”

- -------------------

Chu Nghiên: Vợ tôi đang ghen đúng không?

Hứa Trĩ Ý: Vợ anh vừa ăn cá đấy.

Chu Nghiên:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.