CHƯƠNG 13
Trời tối dần, Phó Thư nhìn lại bộ bạch y trên người, đã bắt đầu biến màu, còn dính mấy vệt máu dài, cảm thấy bội phục Tịch Kiến Trăn có thể giữ một thân trắng tinh không dính bụi, không biết cần bao nhiêu nghị lực cùng cẩn thận, và cả… biến thái.
May là y có chuẩn bị đầy đủ, mang theo y phục dự trữ, cho nên liền tìm một chỗ không người thay y phục. Y đặt quần áo ở một bên, bắt đầu cởi, tới lúc chỉ còn mỗi nội khố mới sờ sờ y phục, ai dè chỉ sờ thấy một đám cỏ mềm mềm, quay đầu lại xem, phát hiện ra quần áo đâu không thấy, thấy mỗi cái đai lưng.
“Tiểu Chi, y phục của ta đâu?”
Tiểu Chi đang chơi đùa với con sóc nhỏ trên cây, quay đầu lại kêu chít chít hai tiếng, tỏ vẻ không biết.
Phó Thư phiền muộn, giữa nơi hoang sơn dã lĩnh, ai rảnh hơi tới mức chôn quần áo của mình chứ? Nghĩ vậy, liền quay đầu lại tìm quần áo vũ, miễn cưỡng vẫn có thể mặc được. Kết quả, ngay cả quần áo cũ cũng không cánh mà bay.
Gặp quỷ a!
Phó Thư cảnh giác nhìn bốn phía.
Hai vị hoàng đế cùng tể tướng phu nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời, phán một câu, trời tối, phải về. Phượng Hữu Hoài thấy Phó Thư không ở trên cây, liền đi tìm y. Bước ra sau cái cây, liền nhìn thấy… Phó Thư mặc mỗi cái khố chạy long nhong, mặt liền biến sắc.
Phó Thư cũng thấy Phượng Hữu Hoài đi tìm mình, xoay người cười tươi rói: “Bệ hạ, thuộc hạ làm mất quần áo rồi.”
Phó Thư là người biết nhập gia tùy tục, bình thường lúc nào cũng mặc chế phục tiêu chuẩn của ảnh vệ, bên trong thì còn tùy, thấy cái gì thoải mái thì mặc cái đó. Mấy hôm nay trời nóng, y không thèm mặc gì bên trong, mà nội khố cũng không phải là tiết khố truyền thống, mà là nội khố tứ giác tự may. Phó Thư tự mình không thấy có gì bất ổn, mát mẻ chút thôi mà.
Cơ mà Phượng Hữu Hoài cứ nhìn trên rồi nhìn dưới, nhìn trái rồi nhìn phải, làm cho y cảm thấy gai hết sống lưng, rất rất không thoải mái.
Phượng Hữu Hoài đăm chiêu xem xét, vẻ mặt rất là nghiêm túc. Buổi tối, nhiệt độ trong núi cũng không thấp lắm, nhưng Phó Thư lại chảy mồ hôi lạnh liên tục. Tiểu Chi từ trên cây cũng nhảy xuống, chọc chọc y, chỉ về phía trên. Phó Thư nhìn theo, chỉ thấy xa xa có một bầy khỉ, trong tay chúng là quần áo của y.
Phó Thư kinh ngạc kêu lên: “Y phục của ta!!!”
Phó Thư chạy đi đuổi khỉ, Phượng Hữu Hoài cũng dần hồi thần lại. Tịch Kiến Trăn đi tới, vỗ vỗ vai hắn: “Nhìn gì thế?”
“…” Một câu trúng tim đen luôn.
“Hừ, đừng tưởng ta không biết. Sao, thấy tiểu ảnh vệ của ngươi quang thân liền xuân tâm đại động?” Tịch Kiến Trăn cười tà.
Phượng Hữu Hoài nhíu mày, tặng cho hắn một quyền: “Nhầm.”
Tịch Kiến Trăn vuốt cằm: “Tiểu ảnh vệ của ngươi nói, hai tháng nay ngươi không tới hậu cung rồi.”
Phượng Hữu Hoài nói: “Quốc sự bận rộn, nào có nhàn tâm nghĩ những chuyện kia, ngươi nghĩ ta là ngươi chắc?”
“Thân là nam nhân, ngươi không bình thường.”
Phượng Hữu Hoài nắm chặt quyền, mỉm cười nhìn tên kia: “Ngươi bảo ai không bình thường?”
“Uy… Tiểu ảnh vệ có nhìn lén ngươi tắm không?”
Phó Thư vừa đoạt lại quần áo từ ma trảo của đàn khỉ chạy về, nghe thấy vậy liền nhảy vào thanh minh: “Ta không có! Bệ hạ cứ yên tâm, những thứ không nên nhìn thuộc hạ tuyệt đối không nhìn!”
Tịch Kiến Trăn nga một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai là phải tự mình làm. Thập nhất… với tư cách một người bạn, ta rất thương cảm cho ngươi.”
“Cái gì mà tự làm?” Bạn Phó Thư rất ngây thơ thuần khiết hỏi lại.
Phượng Hữu Hoài cười tới bình thản, nhẹ giọng nói: “Không có gì.” rồi cấu mạnh vào hông Tịch Kiến Trăn, nhỏ giọng, “Ngươi câm miệng ngay cho ta.”
Đêm đó, ba người cáo biệt tể tướng phu nhân xong, Phượng Hữu Hoài nhìn nhìn Tịch Kiến Trăn, bốn mắt gặp nhau, rất ăn ý nghĩ tới một nơi – Xuân Vũ Lâu.
Phó Thư ngơ ngơ đứng trước cửa, quên cả ẩn nấp.
Phượng Hữu Hoài quay đầu lại nhìn y: “Vào đi.” Phó Thư lần đầu tiên tới, không rõ chuyện, cứ phải để cho y quen thuộc rồi tính sau.
“Nhưng, nhưng mà, nơi này, nơi này là…” Thanh lâu a! Phó Thư tới thanh lâu! Bạn Phó Thư khuôn phép quy củ của chúng ta lần đầu đi tới khu đèn đỏ, luống cuống chân tay, chỉ biết đỏ mặt đứng ngây.
Tịch Kiến Trăn cười cười: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng tới đây sao?”
Phó Thư cứng ngắc gật đầu.
“Ác, cũng phải, lúc nào ngươi cũng phải ở bên bảo hộ chủ tử, ân… ủy khuất rồi.”
Tịch Kiến Trăn thân thiết lôi y vào trong, ba người bước vào một gian bao sương, gọi ba vị mỹ nhân. Người hầu hạ Phó Thư gọi là Tiểu Vũ, là một thiếu nữ mười bảy mười tám, thanh thuần lộ tuyến. Chính là, nàng có thanh thế chứ thanh nữa cũng không địch nổi Phó Thư ngây thơ vô số tội. Tiểu Vũ cười như hoa bước về phía Phó Thư, cứ tới gần một chút thì Phó Thư sẽ cứng đờ người lùi ra một chút, Tiểu Vũ lại tới gần, Phó Thư tiếp tục lui. Tiểu Vũ vẫn tiếp tục tấn công, Phó Thu lùi sát tới bên cạnh Phượng Hữu Hoài, bi phẫn nước mắt lưng tròng: “Chủ tử, thuộc hạ muốn ẩn đi.”
Phượng Hữu Hoài ôm một hồng y mỹ nhân trong lòng, Phó Thư liếc một cái, hừ, kém xa tể tướng phu nhân. Người kia bình thản tự nhiên, ôn nhu cười, nghe vậy quay đầu lại: “Phó Thư, ngươi không phải tiểu hài tử.”
“Thuộc hạ không thích nơi này.” Phó Thư chớp chớp mắt, trông y như con chó nhỏ đáng thương.
Tịch Kiến Trăn đập bàn nói: “Phó Thư, là nam nhân thì phải ở lại.”
Phó Thư ngẩng đầu vỗ ngực nói: “Thuộc hạ không phải loại nam nhân tùy tiện.”
Tịch Kiến Trăn nhướn mày: “Nga? Vậy chúng ta là mấy kẻ tùy tiện sao?”
Phó Thư lườm hắn một cái, hai tên này đều là hoàng đế, có cả hậu cung ba ngàn, hừ, có không muốn tùy tiện cũng sẽ bị bức cho phải tùy tiện.
Chính là, đã có hậu cung ba ngàn rồi, còn muốn ra ngoài tầm hoa vấn liễu, đúng là hoa nhà không thơm bằng hoa dại. Nhưng Phó Thư là nam tử đàng hoàng, y chỉ muốn linh nhục hợp nhất với người mình yêu.
Vì thế, y đẩy Tiểu Vũ vào trong lòng Tịch Kiến Trăn, khẳng khái nói: “Ta không hứng thú với nữ nhân!”
Tịch Kiến Trăn cười tà: “Không sao không sao, ta gọi nam nhân cho ngươi.”
.