Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

Phó Thư ngây thơ nghĩ hai người kia là thẳng nam chính hiệu, hàng thật giá thật thẳng nam, hẳn phải bài xích nam sắc, y còn chuẩn bị cả tinh thần bị khinh bỉ phỉ nhổ, ai dè khả năng tiếp nhận của hai kẻ này quả thật là cao hơn tưởng tượng. Vì thế, khi y nhìn thấy một nam nhân trang điểm xinh đẹp bước vào, liền sợ tới mức chui thẳng vào trong lòng Phượng Hữu Hoài, đẩy luôn hồng y mỹ nhân kia ra.

Phượng Hữu Hoài vỗ vỗ lưng an ủi tiểu bằng hữu đáng yêu của chúng ta, cười cười: “Không thích thì đừng miễn cưỡng, Kiến Trăn, ngươi cũng ôm nốt người kia đi.”

Tịch Kiến Trăn nhướn nhướn mày, từ chối cho ý kiến, kéo tay nam nhân xinh đẹp kia về phía mình, lại chỉ chỉ mỹ nhân vừa bị Phó Thư đẩy ra: “Ngươi cũng tới đây hầu hạ ta.”

Phượng Hữu Hoài một tay cầm chén rượu, tay kia khoác trên vai Phó Thư, bốn mắt nhìn nhau mấy giây, sau đó lúng túng tự uống rượu giải sầu.

Phó Thư rầu rĩ, thế quái nào lại thành mình hầu hạ hoàng đế? Thôi không sao, chỉ là rót rượu, không có gì to tát, không mang hàm ý khác!

“Chủ tử, thuộc hạ rót rượu cho người.”

“Ân.”

“Chủ tử, uống ít chút, uống rượu thương thần.”

“Ân.”

Tịch Kiến Trăn nghe thấy liền xía mỏ vào: “Yên tâm, thập nhất ngàn ly không say.”

Phó Thư lắc lắc bầu rượu: “Nhưng rượu này một bình một trăm lượng, lại chỉ rót được có mười chén.” Đau lòng a, xa xỉ lãng phí quá.

Phượng Hữu Hoài cầm chén rượu tới cạnh miệng y, ra lệnh: “Uống.”

Phó Thư tuy đã thành niên, nhưng chưa từng uống rượu, bất quá thử một lần cũng không sao, liền mở miệng ra cạn chén.

Cuối cùng, bình rượu được đổi thành vò rượu, chén đổi thành bát.

Phó Thư từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên làm tam bồi, bồi uống bồi túy bồi ngủ. Rượu tác dụng chậm, một vò uống xong, y đã phân không rõ đông tây nam bắc. Phượng Hữu Hoài cũng rộng lượng không thèm quản.

Tới khi hắn say thì Phó Thư đã tỉnh hơn một chút, xoa xoa đầu, đỡ Phượng Hữu Hoài lên giường, tự mình cũng ngã lên trên.

Rượu phẩm của hai người đều tốt, nằm yên không làm loạn gì. Cả người Phó Thư đè lên Phượng Hữu Hoài, gối đầu lên vai hắn ngủ ngon lành. Phượng Hữu Hoài thấy nóng, liền cởi áo tháo thắt lưng.

Người duy nhất thanh tỉnh, Tịch Kiến Trăn, thấy cảnh này liền tới bên giường, lột sạch quần áo Phó Thư, sau đó đắc ý đi.

“Ngao ngao ngao ngao ngao!!!!!”

Ngày hôm sau mở đầu bằng tiếng thét kinh thiên động địa của Phó Thư.

Phó Thư tỉnh lại, phát hiện mình cùng Phượng Hữu Hoài quần áo lăng loạn ôm chặt lấy nhau, mà y còn dùng tư tế “chim nhỏ nép vào người” nằm trong lòng người kia, liền sợ tới mức lui mấy bước, dựa vào tường kinh khủng vạn phần nhìn hoàng đế.

Phượng Hữu Hoài bị Phó Thư đánh thức, say rượu, đau đầu, tinh thần cũng chả tốt là mấy. Hắn khẽ liếc nhìn Phó Thư một cái, sách một tiếng, cũng không hỏi người kia la hét cái gì. Phó Thư mặc xong quần áo liền tiến tới chỉnh y phục cho hắn, rất là chân chó.

Phượng Hữu Hoài buồn cười, giữ lấy cằm y, lưu manh nói: “Có muốn trẫm phụ trách không?”

Phó Thư mặt đỏ hồng lên, ấp úng: “Bệ hạ cùng thuộc hạ không có gì a… Còn thỉnh bệ hạ đừng trách tội thuộc hạ bất kính.” Phó Thư khóc, y nằm trên người hoàng đế ngủ cả đêm a, dù cũng không xảy ra chuyện gì gì đó đó.

“Không sao.” Phượng Hữu Hoài đứng dậy, đi ra ngoài, đạp văng cửa phòng bên cạnh, xách cổ Tịch Kiến Trăn dậy, “Ngươi lại giở trò quỷ? Ân?”

Tịch Kiến Trăn ngáp: “Ta thành toàn các ngươi mà.”

Phượng Hữu Hoài mỉm cười: “Ngươi nên tin tưởng vào định lực của ta.”

Phó Thư khóc không ra nước mắt – hai người này… đánh giá cao định lực của y thì có.

Vừa tỉnh lại, vừa phát hiện ra trạng thái của nửa người dưới mình, y liền sợ tới mức ngao ngao kêu ầm trời, sợ tối qua phạm vào việc không nên gì đó với hoàng đế. May là gì cũng chưa làm, nhưng y cũng chỉ là người bình thường thôi a, nên vừa rồi thừa dịp hai người giằng co liền rất mất mặt mà trốn vào nhà vệ sinh tự giải quyết.

Tới khi giải quyết xong, khi về cũng không dám vào phòng ngay mà ghé mắt nhìn lén qua cửa sổ, thấy khí sắc của Phượng Hữu Hoài không tệ mới dám to gan bước vào.

Phượng Hữu Hoài đương nhiên không giống Tịch Kiến Trăn, xong việc liền vội vàng vào triều sớm. Ra khỏi Vũ Xuân Lâu, trời còn chưa sáng hẳn, gió lạnh từng trận tạt vào mặt, cũng giúp người ta thanh tỉnh đôi chút. Phó Thư xoa xoa mắt chạy theo, một lúc sau mới nhớ ra mình là ảnh vệ, liền nhảy lên mái nhà.

Việc sáng sớm với hai người chỉ là một đoạn nhạc đệm.

Mà bạn Phó Thư lần đầu tiên biết tới nhu cầu sinh lý của chủ tử mình.

Từ lúc y theo hoàng đế tới giờ, Phượng Hữu Hoài chưa từng lâm hạnh bất kỳ vị nương nương nào – chuyện này, đối với một hoàng đế, quả thật rất kỳ quái!

Phó Thư ngồi xổm trên xà nhà, vuốt lông Tiểu Chi cùng Tiểu Tông – con sóc nhỏ mới được nhặt về. Cúi đầu ngâm cứu Phượng Hữu Hoài, cấm dục khí chất trên người hắn phát ra không hiểu sao lại khiến y nhộn nhạo, nhất thời quên kiềm chế lực đạo, nắm chặt tới mức Tiểu Chi chít chít ầm trời, mà Tiểu Hoa thấy tình nhân bị bắt nạt, liền meo meo một tiếng, cắn thẳng vào cổ tay Phó Thư, Phó Thư đau đơn thả Tiểu Chi ra, vẫn còn ngơ ngác nhìn Phượng Hữu Hoài.

Tịch Kiến Trăn đá đá y, cười cười: “Nhìn tới ngây người a.”

Phó Thư ngượng ngùng quay sang: “Ta chỉ là mới phát hiện ra, bệ hạ cũng thật dễ nhìn.” Thực ra là y nói dối a, từ ngày đầu tiên y đã phát hiện ra hoàng đế rất tuấn tú rồi.

“Xem ra ngươi rất thích hắn.”

“Không, ta chỉ đang tán thưởng những thứ đẹp đẽ thôi.” Phó Thư hoa mỹ nói.

“Vậy ngươi có tán thưởng ta không?” Tịch Kiến Trăn phao mị nhãn.

Phó Thư ngẩng đầu nhìn nhìn, sau đó lại cúi xuống: “Thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ.” Tịch Kiến Trăn cũng là mĩ nam, nhưng ấn tượng của y với hắn chỉ là khả năng đi đường không làm bẩn quần áo trắng thôi.

“Hừ, ngươi cứ thừa nhận đi, thích hắn cũng đâu phải gì to tát.” Mấy hôm nay Tịch Kiến Trăn cũng bị lây bệnh hóng hớt.

Phó Thư ngẩng đầu ngắm mái nhà, đánh chết không nhận.

Tịch Kiến Trăn thần thần bí bí ngồi xuống, ghé vào lỗ tai y nói: “Uy, ngươi muốn biết vì sao thập nhất không thích tới hậu cung không?”

Muốn biết. Phó Thư nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn nói cứng: “Không.”

“Khẩu thị tâm phi.” Tịch Kiến Trăn không đạt được mục đích, nhưng vẫn cười thần bí: “Ta biết đó, có muốn nghe không.”

“Không thèm.” Nói vậy mà tai lại vểnh lên hóng.

Tịch Kiến Trăn nói thầm: “Bởi vì… trong hậu cung chỉ có nữ nhân.”

Phó Thư quay đầu lại nhìn hắn, Tịch Kiến Trăn liền cười thâm trầm.

“Vô nghĩa.” Hậu cung đương nhiên chỉ có nữ nhân, “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ngốc thế, thập nhất thích nam nhân, đương nhiên không muốn tới hậu cung.”

Oạch.

Phó Thư há mồm, choáng váng ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.