CHƯƠNG 16
Phượng Hữu Hoài xem ra quả thật rất thuộc đường trong kinh thành, cho Phó Thư chọn một bộ y phục nguyệt sắc, mặc vào trông không khác gì một công tử nhà giàu. Khi hắn tự mình tuyển đồ, Phó Thư cũng cảm nhận được Phượng Hữu Hoài đối đãi vời mình như một đệ đệ, vừa ôn nhu vừa kiên nhẫn. Phượng Hữu Hoài cao hơn y tới nửa cái đầu, khi cúi đầu nhìn y, đôi mắt dài tiệp lại trông như nửa vòng trăng, vừa nhu hòa vừa mị hoặc, Phó Thư nhìn mà tim đập loạn.
Phó Thư thừa nhân, y có hảo cảm với Phượng Hữu Hoài, loại hảo cảm này giống như fan sùng bái thần tượng, nếu thần tượng bước khỏi thần đàn, tới gần y, y sẽ thụ sủng nhược kinh, không biết phải làm sao. Bất quá cứ từ từ phát triển thì Phó Thư làm sao mà biết được, chỉ cảm thấy có thể ở bên cạnh Phượng Hữu Hoài là chuyện vui vẻ khoái hoạt nhất trên đời.
Khi mới biết Phượng Hữu Hoài thích nam nhân, y cũng có kinh ngạc, nhất thời không thể tiêu hóa nổi, cho nên tự mình đa tình. Mà sự thật chứng minh quả đúng là tự mình đa tình, câu “Không phải cứ là nam nhân liền thích” của Phượng Hữu Hoài còn làm y xấu hổ hơn ăn một cái bạt tai, Phó Thư không khỏi thương tâm khổ sở, tự mắng mình xứng đáng.
Y lẳng lặng theo gót Phượng Hữu Hoài, nghĩ cách vãn hồi cảm tình, nghĩ cách để có thể thân mật vô gian như trước đây.
Phượng Hữu Hoài đưa y tới tửu lâu tốt nhất kinh thành, tới nhã tòa, cười cười: “Muốn ăn gì cứ tùy ý.”
Phó Thư cẩn thận nói: “Thuộc hạ tùy tiện, bệ hạ thỉnh tùy ý.”
“Ở bên ngoài gọi ta là thập nhất đi.”
Phó Thư cắn cắn lưỡi, cuối cùng ấp úng kêu một tiếng “Chủ tử.” Phượng Hữu Hoài vẫn thản nhiên như thường, nhưng y thì không được vậy.
Phượng Hữu Hoài liền gọi tiểu nhị, điểm một bàn thức ăn. Tiểu Chi cùng Tiểu Tông hưng phấn nhảy tưng tưng trên bàn, mỗi con chiếm một góc, trước mặt cũng đặt một cái bát nhỏ.
Phó Thư vốn có tâm hồn ăn uống, lại đang trong giai đoạn phát triển, món ngon vừa đặt lên bàn thì bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ cũng bị vứt hết sạch sành sanh, gắp cho Tiểu Chi cùng Tiểu Tông một miếng thịt bò, rồi nhào vào ăn ăn ăn ăn. Phượng Hữu Hoài không động đũa, hắn bình thường cũng không ăn nhiều, chỉ thích uống rượu.”
“Chủ tử, uống rượu thương thân.”
“Không sao.”
“Không nên uống rượu.”
“Vậy thôi.”
Phượng Hữu Hoài cười cười, Phó Thư cũng bắt chước cười ngu, bao nhiêu khoảng cách nhất thời đều tiêu thất.
Ăn uống no say, Phượng Hữu Hoài liền mang Phó Thư tới bờ sông xem phong cảnh. Phó Thư biết sông này gọi là Cửu Giang, chảy qua mấy đại quốc, hưng phấn hỏi: “Chúng ta cứ xuôi dòng có phải sẽ ra khỏi thành không?”
“Ân. Ngươi muốn sao?”
“Muốn a.”
Thuyền trên mặt sông rất nhiều, có thương thuyền, cũng có du thuyền, bọn họ thuê một chiếc thuyền nhỏ, ở đầu thuyền đặt một bàn rượu nhỏ, giống như thật sự sẽ xuôi dòng.
Phượng Hữu Hoài nói: “Đợi ta rảnh sẽ mang ngươi đi.”
Phó Thư nói: “Bệ hạ quốc sự bộn bề, không lúc nào rảnh, thuộc hạ vẫn là không tùy hứng thì tốt hơn.”
“Không, chính ta cũng muốn nghỉ ngơi chút.” Phượng Hữu Hoài nói, “Mấy năm nay lúc nào cũng chiều chính, một chút thời gian nhàn hạ du ngoạn cũng không có.”
“Ngươi du ngoạn, vậy… quốc sự sao giờ?”
“Giao cho tể tướng.”
Phó Thư không nói gì, một ảnh vệ như y còn muốn nghỉ ngơi, huống chi là hoàng đế.
Hôm nay sóng lớn, thuyền lắc lư lắc ly, bên cạnh còn có một chiếc thuyền nhỏ, liền va thành một khối. Từ trong khoang thuyền bên kia có một người bước ra, thướt tha yểu điệu, đôi mắt long lanh, chính là tể tướng phu nhân.
“Hải!” Phó Thư cao hứng kêu lên.
Tể tướng phu nhân cười nhẹ, phi thân lên thuyền bọn họ, Phó Thư giật mình, không ngờ tể tướng phu nhân là chân nhân bất lộ tướng, biết võ công.
“Thập nhất, ta tới xem ngươi thế nào.” Tể tướng phu nhân ngồi cạnh Phó Thư, tự mình rót một chén rượu, cười duyên, “Uống một chén đi.”
“Tiểu Bảo đâu?”
“Đang ở cùng cha nó.”
Nam nữ thụ thụ bất thân, Phó Thư cẩn thân ngồi ra phía sau Phượng Hữu Hoài. Y thực không ngờ gan tể tướng phu nhân lại to như vậy, dám một mình xuất môn, lại còn lên thuyền của hai nam nhân uống rượu, không khỏi nhìn nàng bằng con mắt khác.
Tể tướng phu nhân toàn danh là Tô Thanh Phương, từng là hoa khôi danh trấn một thời, vốn từ phong nguyệt tràng xuất lai, đương nhiên cũng thoải mái hơn người khác. Khi nàng còn là hồng bài, vì nghênh hợp khách nhân mới luôn tỏ ra cao ngạo lãnh diễm vô song, chính là khi tòng lương lấy chồng, bản tính cũng không phải giấu diếm nữa, càng tỏ ra phong phạm của nhất đại danh kỹ.
Nàng vẫn luôn tỏ ra hứng thú vô cùng với Phó Thư, cười với y: “Phó Thư, lời lần trước ta nói, ngươi nhớ rõ sao?”
Phó Thư lắc đầu.
“Đứa nhỏ này, thật không thành thật.” Phe phẩy quạt lông, tể tướng phu nhân xảo tiếu thiến hề, “Kỳ thực cũng không có gì. Thập nhất nói sau khi ngươi tỉnh lại liền giống như trở thành người khác… Chuyện trước kia, ngươi thật một chút cũng không nhớ?”
Phó Thư sợ việc mình xuyên qua bị phát hiện, liền lắc đầu, nhìn Phượng Hữu Hoài cầu cứu. Phượng Hữu Hoài không thèm liếc y, tự mình rót rượu.
Tể tướng phu nhân lại nói: “Ta có một người đệ đệ, hắn cũng giống như ngươi, một hôm ngủ dậy liền quên hết mọi chuyện, giống như trở thành người khác.”
Phó Thư nghe vậy vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, thế gian rộng lớn không gì không có, chuyện của ta cũng không phải đặc biệt.”
“Việc lần ấy thập nhất là người biết rõ nhất, đệ đệ của ta trước kia là do hắn chiếu cố, hay để hắn nói đi.”
Phó Thư nghi hoặc nhìn về phía Phượng Hữu Hoài.
Vấn đề liên quan tới thân thế Phó Thư, Phượng Hữu Hoài cũng không muốn nhiều lời, nhưng tình huống của Phó Thư hắn thật sự cảm thấy quen thuộc, dù sao… người như vậy, hắn đã từng gặp qua.
“Phó Thư, ngươi thật muốn biết thân thế của mình?”
Phó Thư gật đầu.
“Kỳ thực cũng không có gì.” Phượng Hữu Hoài nói, “Phụ nhân ngươi là họ hàng xa của một đại hộ.”
“…” Phó Thư trầm mặc, vì thân phận thấp kém của mình sau khi xuyên qua mà thở dài.
“Sau này, đại hộ kia gặp chuyện.”
Phượng Hữu Hoài dừng một chút, cuối cùng nói: “Bị tru di cửu tộc, cả nhà ngươi cũng đi theo luôn.”
“…” Phó Thư không khỏi tiếc hận cho thân thế của mình, không chỉ thấp kém mà còn là vật hi sinh!
Thân thế kiểu này thì có gì a, sao Phượng Hữu Hoài lại không muốn y biết?
Tể tướng phu nhân cười nhạt tiếp lời: “Thập nhất, ngươi nói thiếu rồi, án tử kia là ngươi xử, tội cũng là ngươi định, Phó gia là bị ngươi nhổ tận gốc, nói thẳng ra thì ngươi là kẻ thù giết cha hắn.”