CHƯƠNG 17
Phó Thư thật ra cũng không có phản ứng gì nhiều, kể cả biết thân thế của “Phó Thư”, kể cả biết chuyện Phượng Hữu Hoài đã làm, thì đó cũng chỉ là việc của “Phó Thư” kia. Thân phận giờ là của y, nhưng không có nghĩa y phải gánh vác trách nhiệm.
Việc duy nhất làm Phó Thư phải suy nghĩ là, cái chế độ phong kiến này quả thật vô nhân đạo, một người làm sai giết cửu tộc là sao?
“Tại sao ta lại không chết?”
Tể tướng phu nhân nói: “Người bình thường biết kẻ thù giết cả nhà trước mặt sẽ không bình tĩnh vậy đâu.”
Phó Thư gãi gãi đầu: “Nhưng ta cái gì cũng không nhớ, cần gì phải mất bình tĩnh chứ.”
Tể tướng phu nhân thấy không thú vị cũng không thèm nói tiếp: “Vậy ngươi đi mà hỏi thập nhất ấy, ta về nhà ôm con.”
Tiễn bước phu nhân, Phó Thư liền ngồi xuống bên cạnh Phượng Hữu Hoài, chờ hắn kể chuyện.
“Năm đó ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi, không đành lòng giết, liền mang về đây thôi.” Phượng Hữu Hoài nói ngắn gọn, “Ảnh vệ trước giờ không được phép giữ lại thân phận cũ, nhưng ngươi lại nhất định đòi tên “Phó Thư”, ta thấy cũng không có gì bất ổn, liền đồng ý.”
Phó Thư nói: “Lúc ấy ta hận ngươi?”
“Hận.”
Phó Thư không hiểu: “Ngươi không sợ nuôi hổ trong nhà?”
“Không sợ.”
Phượng Hữu Hoài vốn là người gan dạ sáng suốt, đương nhiên không thèm để mắt tới một kẻ điêu dân tầm thường. “Tốt lắm, Phó Thư, giờ tới lượt ngươi kể chuyện.”
Phó Thư giật mình, ấp úng nói: “Chuyện, chuyện gì cơ?”
“Ha, Phó Thư thật đã sớm chết rồi đi? Ngươi ở đâu ra?”
Ách, chuyện này nói kiểu gì được, cứ bảo mình tá thi hoàn hồn có thể nào sẽ bị coi như yêu quái, rồi đem ra thịt luôn không?
Phượng Hữu Hoài khẽ nheo mắt: “Nói hay không đây?”
Phó Thư vội vàng ôm lấy Tiểu Chi, hy vọng nó có cách giải cứu mình.
Phượng Hữu Hoài mỉm cười nói: “Ở hình bộ hình như vẫn còn lưu lại hình án của ngươi, hừm…”
Uy hiếp! Đúng là xấu xa, cười tới ôn nhu hòa ái mà uy hiếp người ta! Phó Thư cúi đầu tự kỷ, đổ vỡ hình tượng rồi, hoặc nói là, từ trước tới giờ y vẫn nhìn lầm Phượng Hữu Hoài, người ta đối tốt với mình một chút là tưởng hổ không có răng mà.
“Được rồi! Nói thì nói! Ta chính là tá thi hoàn hồn! Ngươi định làm gì nào!” Phó Thư cắt một câu ra nói làm mấy lần, lòng bàn tay cũng đổ một lớp mồ hôi lạnh.
“Tá thi hoàn hồn?” Phượng Hữu Hoài nhíu nhíu mày.
Phó Thư long lanh long lanh nhìn hắn: “Ta sẽ không bị tẩm trư lung chứ?” (è, nhốt vào chuồng nhợn, dìm xuống nước.)
“Không.”
“Cũng không bị nhốt vào chuồng làm động vật quý hiếm cho người ta tham quan?”
“Không.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Phượng Hữu Hoài ôn nhu tươi cười làm Phó Thư an tâm, cũng cười ngu theo: “Bệ hạ, ta quả thật không nhìn lầm người!”
“Không có gì, dù sao ngươi cũng không phải người đầu tiên.”
“Gì?” Bạn Phó Thư ngơ ngơ.
Phượng Hữu Hoài thần bí cười cười: “Ngươi tới từ đâu?”
“… Thế giới kia có nói ngươi cũng tưởng tượng không ra.”
“Vậy đúng rồi, ta biết mấy người cũng tới từ dị thế như ngươi.”
Không thể nào? Dạo này đại hạ giá xuyên qua sao! Phó Thư tròn mắt.
“Bất quá, bọn họ số đỏ hơn ngươi.”
Phó Thư chăm chú hóng.
“Trong số những người ta biết, có một người xuyên qua thành hoàng tử Nguyệt Hòa Quốc.”
Phó Thư không biết Nguyệt Hòa Quốc là chỗ khỉ nào, nhưng xuyên việt thành hoàng tử, thật là hâm mộ hâm mộ.
Trong đầu y nghĩ gì đều viết hết lên mặt, Phượng Hữu Hoài nhìn y cười ngây ngô cũng bật cười theo, Nguyệt Hòa Quốc sớm đã vong quốc, mà cái tên xuyên qua xui xẻo kia đúng ngày mất nước thì xuyên tới.
Nhưng đúng là thực sự may mắn.
“Còn có một hoàng tử Chiêu Vân Quốc.”
Phó Thư không khỏi thở dài: “Đều là hoàng tử a, vì sao ta lại không được như vậy!”
Phượng Hữu Hoài lại nói tiếp: “Còn nữa, một người là Duệ Vương của Đông Ninh Quốc.”
Phó Thư nằm ra bàn oán thán: “Vì sao! Vì sao a!”
Phượng Hữu Hoài cười cười: “Ta lại cảm thấy ngươi mới là kẻ may mắn nhất.”
“Di?”
“Người thứ nhất, là một hoàng tử mất nước. Người thứ hai, phải thủ túc tương tàn với chính huynh đệ mình. Kẻ thứ ha, bị hoàng đế đày tới biên quan. Cho nên, ngươi theo ta có cơm ăn có áo mặc, đương nhiên là may mắn nhất.”
Phó Thư nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy lời hắn nói cũng có đạo lý nha, làm hoàng tử đương nhiên là hậu duệ hoàng tộc, vướng vào tranh giành quyền lực, đương nhiên không thể tránh huyết vũ tinh phong. Mà thân là tiểu nhân vậy như y lại bình bình thản thản, cũng là một loại hạnh phúc. Nghĩ vậy, lại cười tươi như hoa.
Thấy Phó Thư cười ngu, Phượng Hữu Hoài cũng mỉm cười, tiểu tử này, bị người ta bán có khi cũng cười cười mà đưa tiền cho họ đếm.
Phượng Hữu Hoài từ trước tới nay, lúc nào cũng phải tính tính toán toán, hắn gạt người, người lừa hắn, quả thật đều đã quá chán ngán. Hậu cung ba ngàn, nữ nhân muốn lấy lòng hắn ở đâu không có, nhưng đối mặt với loại cầu hoan vô tình vô nghĩa này hắn chỉ có phiền toái cùng mệt mỏi, hắn không thể động tình với họ, cũng không cần các nàng giả dối lấy lòng.
Vậy nên Phó Thư tiểu bằng hữu không biết tâm cơ liền trở thành niềm vui của hắn, Phó Thư lúc nào cũng ngay thẳng thành thật, nói toẹt ra là ngốc nghếch, nhưng lại thật đáng yêu.
Phó Thư đơn thần chính là người hắn hy vọng có thể làm bạn, lấy thân phận địa vị của hắn, tìm một người không cần quyền thế tiền tài làm bạn quả thật rất khó khăn.
“Phó Thư, nếu ngươi thật muốn ra ngoài du ngoạn, ta có thể giới thiệu một người cho ngươi.”
“Ai?” Phó Thư đang mơ mộng nghe vậy liền tỉnh lại.
“Đi thôi, chúng ta hồi cung.” Vị bằng hữu kia không phải người có thể tùy tiện thỉnh, việc này không nói vẫn hơn.
Thuấn Thiên năm thứ năm, mồng một tháng tám, thiên khí tình. Phó Thư lần đầu tiên trong đời cầm tới thứ được gọi là tiền lương, hoàng đế còn cho y nghỉ ba ngày, Phó Thư nhất thời cảm thấy tương lai thật là huy hoàng sáng lạn, cuộc sống vô cùng phong phú và đầy ý nghĩa.
Mang theo Tiểu Chi Tiểu Tông Tiểu Hoa ra ngoài cung du ngoạn, trước khi đi, PHượng Hữu Hoài chỉ dặn một câu: “Đừng mang thêm con gì về.”
Phó Thư phất tay mỉm cười, đi về phía mặt trời.
Ra khỏi cung, Phó Thư liền phát hiện, mình chẳng biết phải làm gì cả.