Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

Nhị hoàng tử thật nhu thuận đáng yêu, nhưng trừ điều đó ra thì cũng không có gì nổi bật. Phó Thư thực thích hắn, hơn nữa hắn lúc nào cũng nhìn y bằng ánh mắt sùng bái, ai cũng thích được khen, mà Phó Thư kiếp trước kiếp này chả bao giờ được ai tôn làm thần tượng, đương nhiên là sung sướng, cho dù nhị hoàng tử sùng bái y vốn chỉ vì y là ảnh vệ “trong truyền thuyết”.

Phượng Hữu Hoài tuy là một vị hoàng đế tốt, nhưng tuyệt đối không phải một người cha tốt. Hắn vốn chưa bao giờ quan tâm đầy đủ tới đám con cái của mình, lại càng không để ý tới việc giáo dục chúng. Bởi vì thường tới chỗ hoàng hậu, nên những đứa con khác hắn đều quen thuộc cả, trừ nhị hoàng tử vẫn luôn bị bỏ qua. Kết quả là, một ngày đẹp trời của một tháng nào đó trong một năm khỉ gió, có người nhớ ra mình còn một hoàng tử nữa, mà đứa nhỏ này vừa xinh xắn đáng yêu lại trong sáng thiện lương, nên đã quyết định phải thương yêu hắn, phủng trong lòng bàn tay.

Mà nhị hoàng tử lần đầu tiên được phụ thân quan tâm, lúc đầu còn xấu hổ không quen, sau này đã có thể vui vẻ thiên chân vô tà chơi đuổi bắt với Phượng Hữu Hoài. Gương mặt nho nhỏ tinh xảo kia cũng thường tươi cười hơn, Phó Thư đột nhiên cảm thấy, đứa nhỏ này tới khi lớn lên hẳn không phải yêu nghiệt thì cũng là tai họa.

“Phó ca ca Vì sao phụ hoàng không tới chỗ mẫu thân a ”

“Vì ngươi ở đây rồi.” Phó Thư bóc vỏ cam cho nhị hoàng tử.

“Phó ca ca, có phải phụ hoàng không thích mẫu thân không?”

“Hài tử ngốc, bệ hạ bận bịu, không có thời gian tới chỗ mẫu thân ngươi thôi.” Lừa gạt tiểu hài tử, a di đà phật, tội lỗi tội lỗi.

“Nhưng trước đây phụ hoàng cũng không thường tới chỗ mẫu thân, nếu mẫu thân không tặng điềm thang cho phụ hoàng, phụ hoàng còn chẳng thèm tới nữa kia!” Nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ, nhưng cũng rất hiểu chuyện, nghĩ tới mẫu thân độc thủ không khuê mà hồng đôi mắt, khe khẽ nấc.

Nhìn tiểu oa nhi khó lê hoa đái vũ, Phó Thư cũng thấy đau lòng, ôm chặt hắn, yên lặng an ủi.

Một lớn một nhỏ dính vào nhau, Phượng Hữu Hoài liếc mắt nhìn một cái, khẽ cười.

“Hữu Hoài, ta tới thăm ngươi!” Khách không mời đột nhiên đến, không chỉ Phó Thư, cả Phượng Hữu Hoài cũng giật nảy mình.

Phó Thư giật mình là bởi vì không ngờ ban ngày ban mặt lại có một tên hâm đơ dở người tự dưng xuất hiện trong Dưỡng Tâm Điện, Phượng Hữu Hoài giật mình là vì không ngờ người tới lại là kẻ kia.

Nhớ tới thân phận của mình, Phó Thư lập tức quát: “Uy, ngươi là ai!”

Người mới tới quay đầu lại, lạnh lùng nhìn y, nhướn mày: “Ngươi lại là ai?”

Phó Thư cảm thấy nam tử trước mắt rất quen, nhưng lại không nghĩ ra là ai.

“Phó Thư, không sao, là bằng hữu của ta. Cảnh Hoàng, ngươi tự dưng tới đây làm gì a.”

Bằng hữu của Phượng Hữu Hoài toàn một đám quái nhân, lúc trước Tịch Kiến Trăn nhảy từ mái nhà xuống, bây giờ Triệu Cảnh Hoàng lại biến từ không khí ra.

Triệu Cảnh Hoàng nói: “Ta muốn ở tạm mấy ngày thôi.”

“Ân, vậy ngươi cứ về phòng cũ mà ở.” Phượng Hữu Hoài luôn thẳng tay hành hạ Tịch Kiến Trăn, giờ lại ôn nhu đối đãi với Triệu Cảnh Hoàng, làm cho Phó Thư không khỏi cảnh giác.

Triệu Cảnh Hoàng nhìn thấy nhị hoàng tử, liền nói: “Con ngươi sao? Lớn lên không ít rồi.”

Phượng Hữu Hoài vẫy vẫy tay gọi nhị hoàng tử tới: “Nhị cẩu lại đây, đây là Cảnh Hoàng biểu ca.”

Nhị hoàng tử rụt rè nói: “Cảnh Hoàng biểu ca.”

Gượng mặt lạnh lùng của nam tử khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó, hắn lại chú ý tới Phó Thư, thấy y mặc một thân hắc y, liền nói tiếp: “Ngươi chắc là ảnh vệ? Hình như ảnh vệ của Hữu Hoài gọi là thập tứ?”

Phượng Hữu Hoài trả lời: “Thập tứ được ngoại phái rồi, hắn mới tới, tên là Phó Thư. Phó Thư, đây là Triệu Cảnh Hoàng.”

Phó Thư cẩn thận hỏi trước: “Xin hỏi Triệu công tử có phải hoàng đế không?”

Triệu Cảnh Hoàng nói: “Không.”

Phó Thư thở phào một cái, tốt quá, mấy kẻ chí tôn kia biết một hai người là quá đủ rồi.

Triệu Cảnh Hoàng liền nói tiếp: “Ta chỉ là hoàng tử thôi.”

“…” Tuy không bằng hoàng đế, nhưng cũng thật tôn quý đi. Phó Thu đau đớn cúi đầu, y thật cũng rất mong mình cũng thuộc tầng lớp trên a! Cảm giác thua thiệt rất là khó chịu mà.

Triệu Cảnh Hoàng xoa xoa mặt nhị hoàng tử, càng xoa càng thấy quen thuộc, liền hỏi: “Hữu Hoài, ta thấy hắn quen quen.”

Phó Thư gật đầu: “Ta cũng thấy ngươi rất quen mắt.”

Y nhíu mày, tập trung tinh thần ngâm cứu xem đã thấy cái tên hoàng tử hâm hâm này ở đâu.

Triệu Cảnh Hoàng kỳ quái nhìn hắn: “Lâu lâu ta lại tới đây, biết đâu chúng ta chả gặp nhau rồi.”

“Nhưng là…”

“Nhưng là chuyện trước kia y không còn nhớ rõ.” Phượng Hữu Hoài đáp thay, “Tỉnh lại một cái liền quên hết mọi thứ.”

Phó Thư hắc hắc cười gượng, tuy là lý do cũ rích nhai đi nhai lại, nhưng có thể dấu thì cứ dấu đi. Dù sao y cũng không biết gì về thế giới này, càng không biết Phó Thư thật gặp những gì thích những gì, tốt nhất là câm nín cho xong.

“Ác, vậy ngươi còn nhớ được những gì?” Ánh mặt Triệu Cảnh Hoàng lãnh liệt bắn về phía Phó Thư, làm y dựng tóc gáy.

“Ta nhớ…”

“Y nói y tới từ dị thế.” Phượng Hữu Hoài lại tranh nói trước.

“Dị thế?” Triệu Cảnh Hoàng nhíu mày nói, “Dị thế nào? Địa cầu hay sao hỏa?”

“Địa cầu…” Phó Thư chợt nhận ra vấn đề, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người kia.

Triệu Cảnh Hoàng nói: “Vậy thì chúng ta là đồng hương rồi, bắt tay bắt tay.”

Hắn đưa tay ra, Phó Thư ngơ ngác nhìn. Rốt cuộc cũng nhớ ra gặp qua hắn ở đâu rồi, tuy rằng trang phục đầu tóc thay đổi, hình dạng cũng thành thục hơn, nhưng vẫn còn bóng dáng của thiếu niên kia.

“Mạc Nhiên? Ngươi là Mạc Nhiên?” Phó Thư kích động nhận thân, cô nhi viện y lớn lên ở kiếp trước tổng cộng có mười hai đứa trẻ cũng có siêu năng lực như y, mà Mạc Nhiên là một trong số đó, trời sinh tính cách kỳ lạ, quan hệ với y cũng không thể coi là thân thiết.

“Đúng là ta.” Triệu Cảnh Hoàng lãnh đạm hơn Phó Thư rất nhiều, “Vậy ngươi là ai?”

“Ta là Khai Tâm a!” Phó Thư cay cay mắt, nhiệt lệ tràn ra, y không phải người duy nhất xuyên qua tới thế giới này!

“Hóa ra là ngươi.” Triệu Cảnh Hoàng nhớ ra, liền quay đầu lại nói với Phượng Hữu Hoài, “Tiểu tử ngươi được lắm. Đến, Khai Tâm, ách, giờ phải gọi ngươi là Phó Thư đo? Đến, Phó Thư, chúng ta uống rượu thôi.”

Nhìn bóng hai người rời đi, Phượng Hữu Hoài cũng không có chút nào ngoài dự kiến. Quả nhiên bọn họ có quen biết nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.