CHƯƠNG 20
Hai người nâng cốc ngôn hoan tới quá nửa đêm, Triệu Cảnh Hoàng mới lảo đảo bò về phòng ngủ, Phó Thư vẫn chưa tận hứng, nói: “Cảnh Hoàng, đêm nay ta ngủ với ngươi nhé, còn nhiều việc chưa nói mà!”
Phượng Hữu Hoài nghe thấy, lập tức nhíu mày nói: “Ngủ chung? Không được.”
Triệu Cảnh Hoàng vừa ngáp vừa nói: “Say tới mức này rồi còn làm gì được nữa, để mai tám tiếp đi.”
Phó Thư nhiệt tình, Triệu Cảnh Hoàng ngược lại vô cùng lãnh đạm, điều này làm bạn Phó Thư rất là khó chịu, y vốn ghét nhất cái kiểu mặt nóng mông lạnh thế này. Triệu Cảnh Hoàng khác với y, đã tới đây hơn hai mươi năm, lại mang dòng máu hoàng tộc, cái vẻ lạnh lẽo trong mắt luôn khiến cho Phó Thư không dám đối thị.
Phó Thư ngồi xuống cạnh bậc thang, kiếp trước hai người đã hờ hững, kiếp sau lại vẫn như vậy, thật không tốt chút nào.
Thấy y khổ sở, Phượng Hữu Hoài liền an ủi: “Cảnh Hoàng đối với ai cũng vậy cả, hai năm nay lại đắc thế, càng phải kiên cường hơn, ngươi đừng để ý.”
“Bệ hạ, người hiểu hắn lắm sao?”
“Ân, phải, hắn là ngoại sinh của ta.”
“Gì?” Ngoại sinh lớn như vậy? Hai người chỉ cách nhau có sáu tuổi mà! “Ngươi cũng được nha! Hắc hắc.”
“Cảnh Hoàng cũng bảo vậy, ngươi nói coi, được là được cái gì?” Phượng Hữu Hoài thâm ý nhìn y. Triệu Cảnh Hoàng có thể “Nháy mắt biến mất”, hắn biết, Phó Thư với người kia cùng tới từ một chỗ, ắt cũng phải có khả năng hơn người.
“Có ngoại sinh lớn như vậy a.” Phó Thư cười ngu.
“Năng lực của ngươi là gì?”
“Khống chế bóng.” Phó Thư đáp ngay, sau đó liền lập tức bịt miệng mình, phi phi phi, sao lại hỏi với cái này vậy nè!
“Thảo nào,” Phượng Hữu Hoài mỉm cười, xoa đầu y, “Ngươi quả nhiên tới đây để làm ảnh vệ của ta mà.”
Hai má Phó Thư tự nhiên ửng hồng, cái này có thể gọi là số mệnh đã định không đây.
Triệu Cảnh Hoàng tới, cuộc sống của Phó Thư cũng phong phú hơn. Phó Thư suốt ngày bám lấy hắn, cố gắng tìm “tiếng nói chung”. Kết quả là Phượng Hữu Hoài cũng suốt ngày vểnh tai nghe được một đống điểu ngữ chả hiểu nghĩa là gì, trực tiếp khiến cho hiệu suất công tác của hắn tăng lên gấp đôi.
Nhị hoàng tử nhớ mẹ, nhất nhất đòi về “nhà”, Phượng Hữu Hoài đành phải đi tới chỗ Chu Thục Phi. Phó Thư ngay lập tức đề cao cảnh giác, chạy sát theo đuôi, Triệu Cảnh Hoàng thấy vậy cũng te te bám tới.
Mà vừa nhắc tới Chu Thục Phi, Triệu Cảnh Hoàng liền nói: “Cái vị Chu Thục Phi kia a…” Hiển nhiên là có quen biết.
“Ngươi biết người ta sao?”
“Trước kia ta ở Dưỡng Tâm Điện một thời gian, khi ấy nàng đang được sủng ái, liền giương cung bạt hỗ chạy tới khiêu khích ta, sau đó mới bị Hữu Hoài ghét bỏ đó.”
Phỏng chừng hắn bị người ta cho là nam sủng của Phượng Hữu Hoài đi, Phó Thư tặng cho người kia một tia nhìn đồng cảm.
Phó Thư ẩn trên xà nhà, thâm trầm nhìn màn mẫu tử gặp nhau phía dưới. Nhị hoàng tử lớn lên thật giống mẫu thân, thậm chí còn tinh tế hơn mấy phần. Nhìn dung nhan diễm lệ của Chu Thục Phi, Phó Thư thở dài một tiếng.
Triệu Cảnh Hoàng liền một tiễn xuyên tâm luôn: “Đừng nói là ngươi thích Phượng Hữu Hoài nha?”
Oanh một tiếng, Phó Thư đỏ mặt nói: “Không có.”
“Tốt nhất là không.” Triệu Cảnh Hoàng nói, “Ta thấy Hữu Hoài cũng thích ngươi, các ngươi đừng có lửa gần rơm thì hơn.”
“Nói bậy, ta và hắn là tình đồng đội đồng chí cách mạng hẳn hoi!”
Triệu Cảnh Hoàng cười nhạt: “Trong lòng hắn có người khác rồi.”
“Ai?” Rađa hóng hớt của Phó Thư lập tức khởi động.
“Ngươi tự đoán đi.” Đây là cung đình bí sử nha, Triệu Cảnh Hoàng không thể nói bừa được.
Nhưng mấy câu này của hắn lại làm Phó Thư nghĩ nhiều thật nhiều, lúc nào cũng muốn biết người trong lòng Phượng Hữu Hoài là ai, chỉ thiếu nước chạy tới hỏi thẳng.
Chính là y cũng biết, Phượng Hữu Hoài nhất định sẽ không trả lời, thậm chí cả việc hắn thích nam nhân cũng còn không muốn thừa nhận nữa là.
Không hiểu vì sao, Phó Thư lại có cảm giác ghen tỵ với người trong lòng Phượng Hữu Hoài, y còn nghĩ mình đã bị tẩu hỏa nhập ma luôn rồi.
Triệu Cảnh Hoàng ở lại hết cả mùa thu. Mùa đông tới, Tiểu Chi ủ ê mệt mỏi, lúc nào cũng rã rời cả ra, Phó Thư muốn đào một cái động ở Ngự Hoa Viên cho nó ngủ đông.
Động vật ngủ đông, cả người cũng ngủ đông. Triệu Cảnh Hoàng cả ngày nằm trên giường không đứng dậy, giống hệt như một con trư mang bộ gen của mọt gạo.
Thừa dịp nguyệt hắc phong cao, Phó Thư liền ôm xẻng thẳng hướng Ngự Hoa Viên mà tiến, Phượng Hữu Hoài vừa lúc xử lý xong quốc vụ, cũng muốn đi theo.
“Bệ hạ, cứ để thuộc hạ đi.” Thấy Phượng Hữu Hoài cũng đòi hoạt động gân cốt, Phó Thư lập tức lên tiếng ngăn cản, y không muốn nhờ bất cứ ai cả, dù sao tình cảm của y với Tiểu Chi cũng rất là thắm thiết nha.
Đào xong một cái hố, Phượng Hữu Hoài méo miệng cười: “Ngươi chắc chắn là muốn tìm chỗ cho Tiểu Chi ngủ đông, không phải muốn chôn sống nó luôn chứ?”
Phó Thư buồn bực nói: “Vậy ta đào sâu chút nữa!”
“Được rồi, cứ tìm một cái hộp ném nó vào, rồi nhét thêm mấy miếng bông là xong chứ sao.”
“Không được, chuột cũng phải có cách ngủ đông đúng kiểu chuột!”
“Phó Thư, ngươi có từng nghĩ xem Tiểu Chi từ đâu tới không?”
“Dưỡng Tâm Điện a.”
“Dưỡng Tâm Điện làm sao có chuột? Cung nhân từ sáng tới tối quét tước ba lần liền, cả kiến còn không có nữa là.”
Phải nha, y cũng thấy quai quái, Tiểu Chi giống như đùng cái biến ta vậy, chẳng lẽ… cũng xuyên qua tới?
Đúng lúc ấy, thập cửu đi ngang qua, nghe thấy hai người nói chuyện, liền hảo tâm nói: “Phó Thư, bên trong cái núi giả sau lưng ngươi chính là hang chuột đó, xem ra nó là từ trong đó ra.”
Phó Thư xoay người, ngơ ngác nhìn núi giả.
Thập cửu lại nói: “Động chuột rất sâu, con người không vào được đâu.”
Sau đó phất phất tay đi mất.
Phó Thư chần chừ ôm Tiểu Chi, không biết phải làm sao, y không hiểu vì sao Tiểu Chi có thể thông minh tới mức chạy một mạch từ Ngự Hoa Viên tới Dưỡng Tâm Điện được, nhưng biết nó cũng có “nhà”, y lại do dự không biết có nên thả Tiểu Chi đi không.
Phượng Hữu Hoài dùng ngón tay thon dài của mình chọc chọc vào người Tiểu Chi, nói: “Chắc là muốn tới Ngự Thiện Phòng ăn vụng, lại chạy nhầm chỗ thôi. Phó Thư, thả nó ra đi.”
Tiểu Chi trong lòng y vặn vặn thân, Phó Thư thả tay ra, Tiểu Chi tự mình trèo xuống, cong đuôi chạy vào trong núi giả, cả một mùa đông không trở về.
Phó Thư đau lòng chẹp miệng, nước mắt lưng trong, nghĩ tới Tiểu Chi thực sự rời xa mình. Đầu khẽ nghiêng nghiêng, dựa vào vai Phượng Hữu Hoài, thân mình cũng khẽ động, chui vào trong lòng hắn, y thực sự đau lòng nha, không phải là muốn thừa cơ chiếm tiện nghi đâu…