Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 21

Tiểu Chi đi rồi, Phó Thư cảm thấy như mất mát chút gì, cũng bắt chước Tiểu Chi trước đây cứ ngơ ngơ đơ đơ ngồi trên xà nhà chờ hình bóng xinh đẹp của Tiểu Chi xuất hiện.

Mà lúc này, cuối cùng Triệu Cảnh Hoàng cũng chịu bò ra khỏi ổ, lười biếng vươn vai lắc mông, bước ra khỏi phòng gọi Phó Thư: “Rượu nho được rồi nè, xuống xem đi.”

Ba tháng trước, mấy tên hâm đơ nhàn rỗi quá thể liền đem nho tiến cống đi ủ, sau đó đóng gói chôn xuống đất.

Tìm được việc để làm, Phó Thư lên tinh thần, lập tức ôm một vò rượu ra. Triệu Cảnh Hoàng đặt chén lên trên ngự án, rồi mở nút rượu, hương thơm thấm lòng người lập tức tràn ra, Phó Thư chỉ ngửi thôi cũng đủ say, huống chi là Phượng Hữu Hoài vốn đã thích rượu.

Triệu Cảnh Hoàng dùng chén trà làm chén rượu, rót một chén đưa cho Phượng Hữu Hoài: “Nếm thử hương vị đi.”

Phó Thư tròn mắt nhìn chén trà chạm vào đôi môi mỏng mỏng của Phượng Hữu Hoài, giật mình một cái, nhớ tới hôm đó –

.

Ném hết đống nho vào trong chậu xong, Triệu Cảnh Hoàng cởi giày, nhảy luôn vào, còn gào ầm lên: “Phó Thư, cũng tới luôn đi.”

“Úc, được.” Phó Thư ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng.

Tới khi cởi xong giày, Phó Thư sực nhớ ra một điều, hét: “Cảnh Hoàng, ngươi không rửa chân à!!!”

Triệu Cảnh Hoàng vẫn đang đứng trong chậu giẫm giẫm giẫm đám nho, “Úc, quên mất, thôi ngươi đi rửa cả phần ta là được.”

… Hồi tưởng chấm dứt…

Phượng Hữu Hoài đã uống xong một chén, Phó Thư ngơ ngác nhìn, môi khẽ nhếc lên, muốn nhắc một tiếng, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt xuống – không nên khiến người khác buồn nôn đi! Ô!

“Hơi ngọt chút, nhưng cũng không tệ lắm.” Phượng Hữu Hoài khen, Triệu Cảnh Hoàng lên rót thêm một chén nữa cho hắn.

“Phó Thư, ngươi có muốn uống không?” Triệu Cảnh Hoàng ân cần kinh rượu tới trước mặt Phó Thư, y liền vội vàng lắc đầu lùi về phóa sau ba bước.

Triệu Cảnh Hoàng buông chén, kéo y sang bên cạnh: “Cho ngươi cả vò rượu này, ta mượn ảnh vệ dùng chút nha.”

Phượng Hữu Hoài nhướn mày: “Làm gì?”

“Ra ngoài thành đón một người về.”

“Chỗ của ta là nhà trọ miễn phí sao.” Phượng Hữu Hoài bất đắc dĩ, “Phó Thư, đi sớm về sớm.”

“Biết!” Vừa nghe có thể ra khỏi thành, Phó Thư liền vui vẻ hết biết, bi tráng nhìn Phượng Hữu Hoài uống thêm chén rượu nữa, khẽ a di đà Phật một tiếng.

Ra cung, Triệu Cảnh Hoàng thấy trời còn sớm, liền nói: “Chúng ta xuống phố chơi chút đã.”

“Hảo!”

Hai người y phục bất phàm, khí độ phiên phiên, khiến không ít cô nương phải quay lại nhìn. Khỏi phải nói cũng biết gương mặt của Phó Thư cùng chuỗi hắc trân trâu trên tay Triệu Cảnh Hoàng sáng chói tới mức nào.

Hắc trân trâu là đặc sản của Hải Lan Quốc, đừng nói người qua đường, tới Phó Thư cũng không kiềm được nhìn mấy lần. Mà hắc trân trâu như vậy Triệu Cảnh Hoàng có khối ra, còn lấy làm đá ném chơi.

Giơ tiền cho thiên hạ xem, kết cục đương nhiên là bị theo dõi.

Triệu Cảnh Hoàng ăn trắng mặc trơn, nhìn thế nào cũng là loại công tử trói gà không chặt. Phó Thư mi thanh mục tú, dáng người tinh tế, chắc chắn là loại gió thổi cũng bay.

“Cảnh Hoàng, có người theo dõi chúng ta.”

“Ân.”

“Còn không ít người nha!”

“Ân.”

“Ít nhất cũng bảy tên!”

“Ân.”

“Chúng ta làm gì bây giờ?”

“Ban ngày ban mặt, giữa đường mà.”

Ý của Triệu Cảnh Hoàng là, ban ngày ban mặt, giữa đường người đến người đi khối ra, tại sao hai người lại là kẻ xui xẻo gặp cướp chứ?

Một cỗ kiệu từ phía trước đi tới, hai người tránh sang trái, cỗ kiệu cũng chạy sang trái, hai người tránh qua phải, cỗ kiệu cũng vòng sang phải. Hai người cau mày, chả thèm tránh nữa, cỗ kiệu liền ngã nhào tới.

Lần ngã này cũng không nhẹ nhàng gì, cỗ kiệu thẳng hướng Triệu Cảnh Hoàng bay tới, Triệu Cảnh Hoàng né không kịp, bị đè xuống, phía trên truyền ra một giọng nữ chói tai.

“Lưu manh a ”

“Cảnh Hoàng!” Phó Thư vội vàng ném kiệu đi, phía dưới là một nam một nữ đè nhau, nữ nhân kia vừa xấu hổ vừa tức giận nhảy ra, mà nam nhân thì nhíu nhíu mày. “Cảnh Hoàng! Ngươi không sao chứ?”

“Đại tiểu thư, người không sao chứ???????” Một hai ba bốn… tổng cộng bảy cái mồm cùng lúc lên tiếng.

Cô đại tiểu thư kia liền che mặt khóc ầm lên, bọn hạ nhân nhào vào, đòi Triệu Cảnh Hoàng giải thích, nếu không liền bắt lên quan phủ.

“Gì chứ, bị đè chết rồi lại còn gặp phiền toái.” Triệu Cảnh Hoàng thấp giọng lẩm bẩm.

Phó Thư a một tiếng, hoàn toàn choáng váng trước một đám lộn xộn trước mắt, chả biết làm sao.

Triệu Cảnh Hoàng nói: “Lên quan rồi phỏng chừng ra không nổi nữa, trừ phi…” Hai tay xoa xoa khối hắc trân châu, “Phó Thư, chạy!”

“Biết!” Phó Thư cái gì không nói, chứ khả năng nghe lời là số một luôn! Lập tức cầm tay Triệu Cảnh Hoàng té khẩn!

“Đứng lại!!!!!!!” Lại là bảy miệng một lời.

Thế là, trên đường liền diễn ra một màn truy đuổi rất là kinh điển, mà kinh khủng hơn là các bác quần chúng không hiểu chuyện tưởng có gì to tát xảy ra, lại nghe bảy người đằng sau gào ầm lên “Bắt lưu manh”, liền nổi lòng chính nghĩa thiện lương kiêm nhàn quá chả có việc gì làm, cũng gia nhập vào đội truy đuổi! Cuối cùng, giữa ngã tư đường nơi kinh thành phồn hoa của Phương Lôi quốc liền diễn ra một màn trăm người đuổi hai người, độ hoàng tráng khỏi phải nói!

Phó Thư chạy nhanh, thể lực tốt, trốn cứ gọi là như trạch. Triệu Cảnh Hoàng không bằng y, đây là lần đầu tiên trong đời hắn phải chạy nhiều như vậy, cho dù có Phó Thư kéo đi cũng thật hao thể lực. Cuối cùng kiệt sức không nhấc nổi chân lên nữa, liền bỏ tay tên kia ra đứng thở dốc.

Phó Thư ở phía trước vẫn lo chạy cho nhanh, không hề phát hiện mình đã để lạc mất Triệu Cảnh Hoàng.

Triệu Cảnh Hoàng thở xong, phía sau cả đám người đông như kiến cũng đuổi tới, hắn cố chạy vào bước, bất lực gọi: “Phó Thư…”

“Bắt lấy hắn!” Người chạy đầu tiên gào ầm lên, to tới mức Phó Thư cũng nghe thấy.

Y liền quay đầu lại, kháo! Triệu Cảnh Hoàng ở cách đó ba trăm thước đang bị cả đám người vây quanh! Y liền hít sâu một hơi, hét một tiếng lên tinh thần, sau đó nhào vào, đánh bạt hết mấy người đang giữ áo Cảnh Hoàng!

“Cảnh Hoàng! Ta cõng ngươi!”

Y liền cõng Triệu Cảnh Hoàng lên, lảo đảo một cái, ngã xuống, hai tên hâm đè lên nhau.

“Xin lỗi, ai bảo ngươi nặng vậy đâu!” Giờ thì hai người đã bị vây kín mít.

Phó Thư thấy vậy, lập tức quát to: “Các ngươi… Lấy nhiều đánh ít!”

Nam nhân cầm đầu hừ lạnh một tiếng: “Dám chạm vào đại tiểu thư của chúng ta, còn muốn chạy trốn? Người tới, bắt bọn họ a!”

Sáu nam nhân liền vung dây thừng tiến lên, đám quần chúng thì tranh nhau đứng thành một bức tường người rắn chắc.

Lòng bàn tay Phó Thư ướt đẫm mồ hôi, y liếc nhìn bình nước bên hông, hận không thể biến nó thành lợi kiếm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.