Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 34: Chương 34




CHƯƠNG 34

Khi thái thượng hoàng tới, hoàng hậu đã ngồi ngay ngắn trước một bàn điểm tâm. Chưa đợi hoàng hậu đứng dậy bái kiến, thái thượng hoàng đã nhảy lên ghế, cầm luôn một khối chi ma cao, cạp cạp hai cái hết luôn.

Một lúc sau, đồ ăn trên bàn đã bị hạ gục nhanh tiêu diệt gọn, mà tới tận khi uống hết một chén trà, hoàng hậu vẫn chưa mở miệng.

Phó Thư cẩn thận nhìn chăm chú từng động thái cử chỉ của thái thượng hoàng, từ vẻ mặt cao hứng ăn điểm tâm của hắn tới tận một tia nước bọt bắn ra, không bỏ sót chi tiết nào. Sau đó y lại nhìn nhìn soi soi hoàng hậu, sắc mặt người kia vẫn bình thản như thường, chỉ là ánh mắt liên tục lóe lóe, mà lòng bàn tay cũng bất giác nắm chặt y bào, xem ra quả thật có vấn đề.

Phó Thư tự hỏi ba giây, sau đó huy động dị năng, không chế bóng của thái thượng hoàng, đoạt lấy đồ ăn trong tay hắn. Đó là khối điểm tâm cuối cùng, thái thượng hoàng bị đoạt giận tới tím mặt, trừng mắt nhìn bốn phía, nhưng không thấy ai.

Phó Thư ăn thử một miếng, liền lập tức ói ra, nhíu chặt chân mày. Trong điểm tâm có vị lạ, bình thường khó có thể nhận ra, nhưng nếu ăn nhiều sẽ “muốn dừng mà không được.” Kiếp trước y thường tiếp xúc với thứ này nên mới có thể nhận ra ngay tức khắc – đây là vị hoa anh túc.

Cảnh Hoàng không dùng mấy loại kiến huyết phong gì gì đó hạ độc Dung Cửu Châu, mà dùng thuốc phiện, khiến người ta cứ từ từ mà tự sát, so với độc được còn đáng sợ hơn rất nhiều. Thái thượng hoàng có lẽ đã nghiện rồi.

Y cầm “chứng cứ” về trình cho Ninh Duệ xem, bởi vì sự tình liên quan tới cả Triệu Cảnh Hoàng lẫn hoàng hậu, Phó Thư không dám bẩm báo với Phượng Hữu Hoài.

Ninh Duệ ném thẳng khối thuốc phiện xuống đất, lạnh nhạt nói: “Bảo hoàng đế nhà ngươi bắt Dung Cửu Châu cai nghiện đi thôi.”

“Vậy hoàng hậu phải làm sao giờ?”

“Còn làm gì nữa? Thành toàn nàng đi. Phượng Hữu Hoài nhất định sẽ niệm tình vợ chồng, mà ngươi cũng không phải lo cho Dung Cửu Châu, còn cai được.”

Từ lúc khối điểm tâm kia thần bí biến mất, hoàng hậu liền đứng ngồi không yên, tâm loạn cào cào. Nàng không sợ bị xử tội, chỉ không biết là Triệu Cảnh Hoàng đưa loại độc gì, vì sao Dung Cửu Châu chẳng những không chết, mà còn sinh nghiện. Ở thế giới này, người biết hoa anh túc có thể tinh luyện ra thuốc phiện rất ít, mà Cửu quốc cũng không có loại hoa này, mọi người đương nhiên càng thiếu hiểu biết.

Đợi cho tới lúc du tẫn đăng khô, trong phòng chỉ còn ánh trăng chiếu rọi, người cần đến cuối cũng cũng đến.

“Sao không thắp đèn?”

“Để vậy cũng tốt.”

“Cửu ca là do ngươi hại?”

“Chính là thần thiếp.”

“Do ai sai khiến?”

Hoàng hậu cười, không đáp. Nàng có thể thương tổn bất cứ ai trên đời, Phượng Hữu Hoài nhất định sẽ không so đo, chỉ có người kia, chỉ có người kia là không được.

“Cảnh Hoàng phải không?” Hắn tự hỏi tự đáp, thở dài mệt mỏi, “Chuyện này dừng ở đây, ngươi tự lo lấy mình đi.”

Hoàng hậu vội nhấc quần bãi, quỳ gối trước mặt hắn: “Thần thiếp tự biết nghiệp chướng nặng nề, xin được ban chết!”

Phượng Hữu Hoài nhíu mày hỏi: “Ngươi chết? Vậy đám hài tử kia phải làm sao?”

Hoàng hậu cười thê lương: “Bệ hạ, xin hỏi đã bao lâu người không tới gặp bọn chúng? Không, từ lúc Lẫm Nhi sinh ra, người tới gặp nó được mấy lần?”

Phượng Lẫm là đại hoàng tử, năm nay sáu tuổi. Phượng Hữu Hoài trước giờ vẫn chưa hề quan tâm tới hắn, giờ nghe hoàng hậu chỉ trích, tuy có tự trách, nhưng vẫn lạnh giọng vô tình nói: “Trẫm biết mục đích của ngươi. Nhưng trẫm lại không muốn thành toàn.” Hắn chỉ khi ở trước mặt ngoại nhân mới xưng “trẫm”, hoàng hậu nghe vậy, lập tức xám mặt, lệ rơi lã chã. Nàng biết, từ tối nay trở đi, Phượng Hữu Hoài sẽ không bao giờ đối xử với nàng như trước, tình cảm vợ chồng vốn chẳng còn bao nhiêu, từ nay, cũng là ân đoạn nghĩa tuyệt.

“Bệ hạ, xin người để cho thần thiếp đi!” Nàng giữ chặt lấy vạt áo Phượng Hữu Hoài khóc cầu.

Phượng Hữu Hoài lạnh lùng đáp: “Hài tử không thể không có mẫu thân, Hương Hà, ngươi đừng nhẫn tâm như vậy.” rồi dừng lại một chút, “Ngươi cũng biết vì sao trẫm không muốn gặp Lẫm Nhi.”

Hoàng hậu biết, nhưng Phó Thư không biết a! Y chỉ biết, Phượng Hữu Hoài lần này quá đáng rồi! Rất nhẫn tâm! Nhưng y còn biết một điều, đó là y cùng thập tam lần này sai lầm lớn rồi, không có tư cách mà đi chất vấn người khác.

Trong lòng buồn khổ, lại không có chỗ phát tiết, thập tam đồng bệnh tương lân liếc mắt nhìn y, chỉ khuyên một câu: “Chuyện hoàng gia, đừng quản.” rồi bỏ đi kiếm rượu uống.

“Phó Thư, vào đây.”

Đứng nửa đêm ngoài cửa, bị gió lạnh thổi tới tê tái, Phó Thư mới nghe thấy giọng hoàng đế gọi.

“Ai cũng muốn đi, chỉ có ngươi có thể khiến ta yên tâm.” Phượng Hữu Hoài chỉ vào chỗ trống bên cạnh hắn, “Ngồi đi.”

Phó Thư nghiêm mặt ngồi xuống.

“Ngươi nhất định đang nghĩ rằng ta quá nhẫn tâm với hoàng hậu, đúng không?”

Không hổ là con giun trong bụng Phó Thư, y nghĩ gì Phượng Hữu Hoài đều biết cả.

“Hương Hà là người Cảnh Vân Đế phái tới giám thị ta, Chiêu Vân Quốc thế cường lực đại, nơi đâu cũng có kẻ bị họ khống chế, để cho Cảnh Vân Đế khỏi đề phòng, ta chỉ có cách sủng ái Hương Hà.”

Cảnh Vân Đế là cha Triệu Cảnh Hoàng. Phó Thư cũng học được cách cười lạnh: “Sủng ái? Như bây giờ sao?”

“Giờ không cần nữa rồi. Hương Hà có tình có nghĩa với ta, ta cũng không muốn cô phụ nàng.” Hắn xoa xoa trán, một lời khó nói hết, “Ta không chịu được nữa, ngươi biết không?”

Phó Thư quay sang, bĩu môi: “Ta biết.”

Phượng Hữu Hoài giờ mới biết mình tìm lầm người kể khổ, nhưng đã nói rồi, thì tối nay không nói cho xong cũng không được nữa.

“Ngươi biết Phúc Thân Vương vì sao trở nên ngốc nghếch chứ?”

“Trúng độc a.” Phó Thư trả lời, y đã từng nguyền rủa tên hung thủ đoạn tử tuyệt tôn mấy lần mà, một tiểu hài tử cũng nhẫn tâm làm hại! Con mẹ nó, không thể tha được! Nhưng sau khi nghe câu tiếp theo Phượng Hữu Hoài nói, y lại muốn thu hồi lại những gì mình đã nguyền, trong lòng chỉ có thể tự an ủi: Người ta làm việc xấu đều vì quá tịch mịch a… Không phải là tịch mịch cũng là có nguyên nhân bất khả kháng cả!

“Lúc ấy ta hoàn toàn có thể ngăn cản, nhưng ta không, thậm chí còn thả hung thủ đi.”

“…” Phó Thư không đáp.

Phượng Hữu Hoài cười nhạt: “Khi đó Hương Hà đang mang thai Lẫm Nhi, ta không muốn để cho con cháu Phượng gia phải đời đời làm nô lệ, dù biết Cửu ca sẽ không có con nữa, nhưng vẫn để đầu đất uống bát độc dược kia.”

Chính là, đầu đất sau khi cứu được thực sự trở thành đầu đất, không còn có thể uy hiếp tới con cháu hắn nữa.

Chỉ vì khi ấy sai lầm, mà cuộc sống của một hài tử bị hủy trong tay hắn.

Sau đó, hắn vẫn luôn tự an ủi, chuyện đó không phải do mình gây nên, thậm chí, để tránh bị lương tâm dằn vặt, hắn sủng Phúc Thân Vương còn hơn cả con mình, chính là, không ai biết, là thật tâm, hay là chuộc tội.

Cũng bởi vì chuyện của Phúc Thân Vương mà bao năm qua hắn vẫn không quan tâm tới chính con mình, tạo nên một nghiệp chướng khác, mà thật lâu lâu sau, hắn mới hiểu được việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.