CHƯƠNG 35
Phó Thư ngồi yên lặng, nghe hoàng đế dùng giọng nói thanh việt ôn thuận của mình kể chuyện:
“Phượng gia chúng ta đời đời làm Tiêu Dao Vương, vô quyền vô thế, chỉ có một mảnh phiên địa giàu có. Dù vậy, thái tổ vẫn kiêng kị Phượng gia, phụ vương ta phong lưu phóng khoáng, sinh cả đám con, ai ai cũng không tầm thường.”
Vì thế mới có bi kịch.
“Đại ca của ta niên thiếu thành danh, không chỉ ở Phong Lôi, còn vang danh khắp thiên hạ. Thái tổ sớm muốn diệt trừ hắn, đại ca cũng biết, một thân hoài bão không thể thi triển, cuối cùng âm thầm thoái ẩn sơn dã. Hắn vừa đi liền bặt vô âm tín. Nhị ca ta lúc ấy căn cơ còn chưa ổn định, bị thái tổ tìm cớ bắt vào đại lao giam giữ, bị ngục tốt tra tấn tới chết. Tam ca theo nghiệp kinh thương, một đêm ở hoa lâu bị cướp tập kích, cũng chết. Thất ca bái sư ở danh môn, còn chưa xuất sư đã bị đồng môn sư huynh ngộ thương chết. Mấy tỷ tỷ của ta còn chưa gặp chuyện không may đã đều được phụ vương đem gả đi, nhờ đó mới tránh được một kiếp. Mà phụ vương ta không lâu sau mắc bệnh nặng, cũng quy tiên. Ta còn một người đệ đệ là thập nhị, bởi vì không hiểu chuyện, liền được phụ vương đưa tới Chu Tước cung học tập, Phượng gia lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn mình ta chống đỡ. Thái tổ niệm ta tuổi nhỏ, liền tha cho một mạng.”
Phó Thư đau lòng thay cho Phượng Hữu Hoài, chợt muốn ôm lấy người kia mà an ủi.
“Không lâu sau, thái tổ đưa ta về hoàng cung, vừa để tỏ rõ ân đức với Phượng gia cho thiên hạ thấy, vừa để bẻ gãy cánh, kìm hãm ta.”
“Bệ hạ, khi đó người bao nhiêu tuổi?”
“Bốn tuổi rưỡi.”
“… Quá trẻ.” Tuổi nhỏ như vậy đã phải đối mặt đủ mọi chuyện, Phó Thư càng nghĩ càng đau lòng.
“Ở trong cung, ta nơi nơi bị người xa lánh, chỉ có Cửu ca là đối tốt với ta.” Nói tới đây, Phượng Hữu Hoài cười cười, “Chẳng qua hắn thấy ta xinh đẹp, nên mới tốt với ta. Thái tổ cực sủng hắn, cho nên Cửu ca cũng thoải mái mà trương dương bạt hỗ, được hắn bảo hộ, cũng không ai dám bắt nạt ta.”
Cũng từ khi đó, có một thiếu niên đã tự hứa với lòng mình, về sau nhất định sẽ báo đáp Cửu hoàng tử. Về sau, hắn quả thật tuyệt đối trung thành với Dung Cửu Châu, trừ có một lần phản bội duy nhất – chuyện Phúc Thân Vương.
“Hoàng tử sáu tuổi sẽ bắt đầu nhập học, nhưng ta không được tới học đường, dù ở ngoài cửa sổ nghe lén mà bị thái tổ biết cũng sẽ khiến hắn tức giận. Có Cửu ca giúp, thái tổ mới cho phép ta đi học. Ta cũng không dám tỏ ra thông minh, công khóa sư phó dạy dù đều lĩnh hội hoàn toàn, cũng phải ra vẻ không hiểu, vì thế thường bị đánh, bất quá sư phó cũng bị Cửu ca đánh tới thảm thương. Cửu ca còn lén tìm một sư phụ dạy võ cho ta. Sau này, sư phụ mang ta đi vân du tứ hải, nhờ đó mới quen biết nhiều người như vậy.
Hắn còn đang nói, Phó Thư đã nằm xuống, gối đầu lên đùi hắn. Phượng Hữu Hoài cũng thuận tay xoa xoa đầu y, giống như đối với một con tiểu cẩu.
“Sau đó thì sao?”
“Ta trưởng thành, trước mặt thái tổ thề sẽ trung thành cả đời với Cửu ca.”
Phó Thư ngẩng đầu lên nói: “Ngươi đối với Dung Cửu Châu quả thật tình thâm nghĩa trọng… a.”
“Phải.” Phượng Hữu Hoài không phủ nhận, “Sau này Cửu ca chấp chính, ta liền lợi dụng quyền lực của hắn làm đủ mọi chuyện xấu xa, ngươi có muốn nghe không?”
Phó Thư bịt tai, y không muốn hịnh tượng ôn lương quang huy của Phượng Hữu Hoài đổ vỡ, liền lắc lắc đầu.
“Kỳ thực cũng chẳng có gì, mọi người đều nói Cửu ca bạo lệ thị sát, hắn phải giết hết người thân mới có thể ngồi lên vương vị, chính là không ai biết, mọi việc vốn đều do ta thao túng. Mấy tên hoàng tử của thái tổ toàn đám vô dụng, đối phó với họn họ dễ như trở bàn tay. Nhưng quả là phiền toái tới Cửu ca, khi hắn đăng cơ, ác danh vang xa, bách tính tiền triều oán thán dậy đất. Cho nên hắn thượng vị chưa được bao lâu, ta liền thay mặt thiên tử đi tuần, trấn an dân chúng.”
Phong Lôi trước kia chỉ là một tiểu quốc trên thảo nguyên, sau khi thôn tính hết tất cả các tiểu quốc khác, rồi xuống tay với Nguyệt Hòa Quốc mới có được bờ cõi ngày nay.
Chiến tranh, có mang đến gì hơn ngoài sinh linh đồ thán, bao nỗi oán hận của dân chúng Nguyệt Cùng với Phong Lôi khi ấy đều được tính đến trên đầu tuần phủ Tiêu Dao Vương, Phượng Hữu Hoài suốt hai năm gặp không ít chuyện. Nhưng rồi khổ tận cam lai, cuối cùng dân chúng quy thuận triều đình, xét ra vẫn là đáng giá.
Chính là, năm ấy Dung Cửu Châu mười sáu tuổi đăng cơ, nguyên lão trong triều cùng những đại thần đều lấy cớ bệ hạ tuổi nhỏ mà tìm cách gạt bỏ quyền lực của hắn, chính Dung Cửu Châu lại ham mê nam sắc mất hết ý chí, vô tâm triều chính, tới khi Phượng Hữu Hoài trở về, cục diện vẫn cứ là rối rắm.
Kỳ thực, khi đó hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng lại quen biết nhiều quý nhân khắp các nước, âm thầm liên minh với thế lực các nơi, cuối cùng nắm được chính quyền Phong Lôi quốc trong tay. Mà binh quyền vốn đã ở trong tay Dung Cửu Châu.
Vì thế, bụi trần lắng đọng, thiên hạ thái bình, Dung Cửu Châu liền phất tay mang theo Hiệp Quân Trúc du sơn ngoạn thủy, vứt hết chính vụ cho Phượng Hữu Hoài.
Phó Thư nghe xong lập tức thầm mắng hỗn đản!
Y đau lòng nhìn hoàng đế, nhẹ giọng an ủi: “Bệ hạ, người thật vất vả….”
“Cũng quen rồi.” Khi ấy, hắn xắp xếp thế lực của mình vào trong triều, đề bạt nhân tài có thực học, mãi rồi cũng tự vào hệ thống, trừ những đại sự cần thiết tam giác bọn họ thương thảo ra, đa phần việc đều có hạ nhân làm.
Cuối cùng, Phượng Hữu Hoài nói: “Cửu ca tự biết mình không thể làm hoàng đế, sớm có ý thoái vị cho ta, ta vẫn vâng lời hắn cố gắng. Tiểu thái tử thật thông minh, lúc ấy ta nghĩ, ngày sau ngôi vị hoàng đế dù sao cũng phải trả lại cho Dung gia, cho tới lúc Hương Hà có thai, ta mới đổi ý.”
Mọi người đều có tư tâm, trong kế hoạch của hắn vốn không có đứa con nào cả, nhưng nếu đã xuất hiện, bao nhiêu tình yêu thương trong lòng hắn cũng bùng phát. Sau đó hắn liền tìm ra vô số lý do tiểu thái tử không thích hợp làm hoàng đế, cuối cùng khiến cho Tô Khinh Cuồng đưa bát độc được cho tiểu thái tử, thế mới có Phúc Thân Vương hôm nay.
Phó Thư thở dài, không biết nên nói gì, y đau lòng Phúc Thân Vương, nhưng lại không đành lòng, cũng không có quyền trách cứ Phượng Hữu Hoài.
Mãi tới đây, y mới chợt nghĩ ra gì đó, liền hỏi.
“Bệ hạ, người trong lòng ngài chẳng lẽ là… Cửu… Cửu…”
Phượng Hữu Hoài nhướn mày, không đáp.
Phó Thư lập tức nhảy dựng lên: “Kháo! Mắt ngươi có vấn đề sao!”