CHƯƠNG 47
Phó Thư ngủ một đêm ở trắc điện, nửa đêm say giấc cảm giác có người trèo lên giường, nghĩ là hoàng đế, y cũng mặc kệ, ôm chặt lấy người kia khò khò khò.
Hôm sau, mặt trời lên quá đỉnh đầu, Phó Thư vẫn cứ ôm người ta ngủ.
Lạ nha, bình thường hoàng đế dậy rất sớm, không phải lên triều thì cũng chạy đi làm việc, sao có thể ngủ nướng với y? Phó Thư lơ mơ mở mắt, liền thấy một gương mặt rất đẹp, tu mi phượng mục, môi hồng răng trắng, chẳng qua là vẫn kém hoàng đế nhà y một chút! Từ đã, vấn đề là, vấn đề là… Y ôm người ta ngủ một đêm? Lần này… chết không nhắm mắt rồi!
“Tại sao ngươi lại ở đây!” Phó Thư kêu ầm lên, thẳng chân đạp người kia xuống gầm giường!
“Ngươi ôm ta mà.” Nam nhân ngáp một cái, cười tới lưu manh, “Hê, đỏ mặt rồi.”
Trước đây Phó Thư từng may mắn gặp nam nhân một lần, người này bề ngoài trông như thiếu niên, thực ra tuổi đã gần ba chục, là siêu siêu siêu trong số những siêu biến thái. Phó Thư vẫn luôn cực kỳ ghen tỵ với thân phận của người này – ma giáo giáo chủ … đệ đệ, Thánh tôn ma giáo Lãnh Hàn Yên.
Chính là, eo người ta cũng nhỏ, lơ mơ lờ mờ ôm lấy thấy giống hệt Phượng Hữu Hoài, Phó Thư khóc không ra nước mắt, trời biết tối qua mơ ngủ có tiện thể sờ sờ hôn hôn không, không có thì tốt, nếu lỡ có, y coi như xong phim, chỉ có nước chạy tới chỗ hoàng đế xin chịu đòn.
“Tối qua thấy ngươi ngủ ngon, người ta không nỡ đánh thức thôi, ha ha, cũng thật đáng yêu nha, cho ta sờ cái nào.” Nam nhân vươn tay kéo mặt Phó Thư lại, thơm một cái thật kêu.
Nụ hôn của hắn thì đúng là rất ngọt, nhưng trừ Phượng Hữu Hoài ra, Phó Thư không muốn ai chưa đánh răng hôn mình cả! Xí!
“Cút ra cho ta!” Phó Thư hùng hổ quát, dù sao cảm giác bị người khác giở trò cũng chẳng hay ho gì.
Lãnh Hàn Yên mở to mắt-hồ-ly chớp chớp, đáng thương nhìn y, ánh mắt này… cực kỳ giống Tiểu Chi lúc xin đồ ăn, Phó Thư thấy liền mềm lòng. Mà Tiểu Chi xịn lúc này đang lấp ló trên xà nhà, vừa chít chít kêu vừa cố hóng xuống phía dưới, từ khi Phó Thư ngủ cùng hoàng đế, Tiểu Chi bị bỏ rơi, mỗi đêm tịch mịch chỉ có thể tới làm bạn với Tiểu Tông, liếm lông nhau ngủ.
Lúc này Phó Thư với Lãnh Hàn Yên cũng giống Tiểu Chi với Tiểu Tông, y bị Lãnh Hàn Yên đè lại liếm tới liếm lui, liếm tới da gà rơi rụng khắp nơi, cảm giác bị nam nhân ôm khiến y khó chịu, trừ Phượng Hữu Hoài ra, Phó Thư chưa bao giờ hứng thú với bất kỳ ai, mà với người không hứng thú, y chưa bao giờ nương tay!
“Đình!”
Phó Thư cao giọng nói, cả người Lãnh Hàn Yên lập tức cứng đơ, chỉ có thể kỳ quái nhìn Phó Thư. Phó Thư đẩy hắn ra, cười hắc hắc, vòng ra sau, nhìn nhìn bóng người kia, thẳng chân đạp lên đầu nó.
“Au!” Lãnh Hàn Yên chỉ cảm thấy đầu bị người ta đá mạnh một cái, đau suýt khóc. Phó Thư còn chưa hết giận, đạp tới tấp lên thắt lưng của cái bóng.
“Hư…” Lãnh Hàn Yên đau đớn gập người ôm eo, khóe mắt lướt qua Phó Thư, thấy người kia đang nhảy nhót sung sướng, mặc dù không rõ vì sao, nhưng cũng đủ biết là y làm trò quỷ.
“Ngươi…” Lãnh Hàn Yên nhăn mặt, Phó Thư cười tà, đột nhiên giang tay ra, Lãnh Hàn Yên cũng giang tay theo, Phó Thư quay một vòng, Lãnh Hàn Yên cũng quay một vòng, Phó Thư quay quay quay một chập, Lãnh Hàn Yên đen mặt cũng phải quay vòng liên tục, Phó Thư giả vờ ngã ngửa, thân thể Lãnh Hàn Yên cũng bị bắt phải ngã bổ nhào ra sau…
“Bốp!” Đằng sau hắn là tường, kết cục đương nhiên là đầu lừng lẫy đọ cứng với đá.
“Ha ha ha!” Phó Thư cười ha hả, vui vẻ chưa từng thấy, hóa ra bắt nạt người khác cũng vui vẻ như vậy! Chẳng trách ai cũng muốn trêu chọc y!
Y thần thanh khí sảng ra khỏi phòng, mặt vênh lên trời, vui vẻ miễn bàn.
“Khai Tâm, hôm nay tâm trạng tốt vậy!” Một người nhẹ nhàng bay tới, thân ảnh đẹp tựa tinh linh lạc phàm, không ai khác ngoài Tô Khinh Cuồng rảnh hơi đi bắt chim.
“Hắc hắc.” Phó Thư cười ngu, “Ngươi bắt chim yến làm gì?”
“Ríu ra ríu rít ồn ào muốn chết, ngủ không được, ta bắt hết đem nướng.”
Phó Thư nghe vậy chớp chớp mắt thương cảm nhìn Tô Khinh Cuồng. Tô Khinh Cuồng liền cười vang, “Nhỏ tý thế này, nướng lên cũng không ngon, thôi, ngươi đem tổ nó đi chỗ khác, ta không khai sát giới nữa.”
Tô Khinh Cuồng làm việc tùy ý, Phó Thư từ lâu đã biết, lại cũng không muốn nói nhiều, đi bắt chim cũng tốt.
“Tối qua Hàn Yên ngủ trong phòng ngươi?” Tô Khinh Cuồng cao giọng nói, vừa đủ để hoàng đế đang vùi đầu giữa đống tấu chương trong phòng nghe thấy.
“Đúng vậy, sáng nay còn đè ta ra hôn, đáng ghét.” Phó Thư khó chịu nói, “Còn dám thò mặt ra ta sẽ đánh chết hắn.”
“Sao vậy? Ta thấy, Hàn Yên rất thích ngươi nha, đi theo hắn là có thể thực hiện giấc mộng ra nhập ma giáo rồi.”
… Đúng là rất hấp dẫn. Phó Thư vẫn muốn ra ngoài chơi, ngồi mãi trong cung sắp đẻ trứng được luôn rồi.
Nhưng, y cũng không muốn rời xa Phượng Hữu Hoài.
“Ta không quen hắn.” Y ảm đạm nhìn xuống.
“Không quen rồi sẽ quen, tình cảm từ từ bồi dưỡng sau.” Tô Khinh Cuồng vỗ vỗ tay, bắt chim xong rồi, đành phải trêu đứa ngốc này chơi. “Ngươi vừa ý liền theo chúng ta đi luôn nha!”
Phó Thư ngơ ngơ a một tiếng, y còn chưa chuẩn bị tâm lý rời xa hoàng đế.
Tô Khinh Cuồng nhăn mày: “Không có ngươi, Phượng thập nhất có Long Uyên có Lăng Thiên Thư giúp ấm giường, giờ này trên giường hắn còn một người kia! Bớt ngươi cũng chả ít!”
Lời này nói quả chọc đúng chỗ đau của Phó Thư, nhớ tới tối qua Long Uyên cùng Phượng Hữu Hoài hôn nhau, y cắn răng nói: “Được, ta đi với các ngươi!”
Bọn họ là người trong giang hồ, đi theo họ, Phó Thư thực hiện được giấc mộng giang hồ.
Đúng lúc này hoàng đế liên tiếng: “Phó Thư, ngươi đi, ai bảo vệ ta?”
“Còn có thập tam.” Phó Thư bĩu môi.
“Ai tới ấm giường?”
“Long Uyên!” Phó Thư nghiến răng.
“Vậy được, đi đi.” Hoàng đế gập tấu chương, chẳng thèm quan tâm.
Phó Thư đỏ mắt, vừa định đổi ý, đã bị Tô Khinh Cuồng xách cổ đi.
Thập tam nhìn hai người, lại nhìn hoàng đế: “Cho y đi thật sao?”
Hoàng đế cười cười, lôi cổ Tiểu Chi ra: “Có tên này làm con tin, y dám đi bao lâu đây?”