CHƯƠNG 48
Phó Thư lang thang khắp kinh thành ba ngày, la cà từ quán cơm nhỏ tới tửu lâu lớn, trừ việc thỉnh thoảng có chút nhớ hoàng đế với Tiểu Chi, cùng với Lãnh Hàn Yên càng ngày càng phiền ra thì tất thảy đều ổn cả.
Lãnh Hàn Yên quả rất phiền. Nếu hắn dính như keo thì y đã không khách khí ra tay, nhưng đằng này người kia lại quân tử phong độ duy trì khoảng cách với y, chỉ lo nói nói cười cười với Tô Khinh Cuồng. Hai người lâu lâu ái muội chút thì chả nói làm gì, đằng này còn chả coi ai vào đâu, vui lên liền hôn hôn ôm ôm, muốn buồn nôn bao nhiêu có bấy nhiêu buồn nôn. Y trộm liếc Bạch Phi Tình, người kia nhìn như không thấy, còn bình thản hơn cả người trong cuộc, Phó Thư không khỏi khâm phục thêm mấy phần.
“Bạch cung chủ, tình cảm của ngươi với Khinh Cuồng xem ra rất tốt a, ha ha.” Tô Khinh Cuồng cùng Lãnh Hàn Yên ra ngoài chơi, chỉ còn y cùng Bạch Phi Tình ở lại khách ***, Phó Thư liền tìm cớ bắt chuyện.
Bạch Phi Tình lơ đãng nhìn xuống, nghe vậy liếc qua Phó Thư, “Cũng tạm.”
“Cũng, cũng tạm…” Phó Thư chậc lưỡi, tự nói “Hai người yêu nhau có thể ở cùng một chỗ, thật sự rất hạnh phúc.”
Bạch Phi Tình mở miệng, tựa hồ muốn nói gì, nhưng rồi chỉ phun ra hai chữ: “Cũng tạm.”
Phó Thư thở dài, muốn hồi cung. Có thể ở bên cạnh người mình yêu, cũng là một kiểu hạnh phúc.
Sáng sớm ngày thứ tư, mọi người còn đang ngủ, Phó Thư lén hồi cung.
Hoàng đế đang trên triều, Dưỡng Tâm Điện chỉ có mình thập tam.
“Về rồi sao?” Thập tam cười nhẹ, “Tìm Tiểu Chi? Nó giờ được sủng ái lắm, lúc nào cũng theo bệ hạ.”
Phó Thư cong môi: “Ta đã về.”
Thập tam sủng nịnh xoa đầu y: “Về là được rồi, lần sau ta đem ngươi đi Xuân Vũ Lâu chơi, giảm giá nga.”
Phó Thư đỏ mặt, lần trước bọn họ tới Xuân Vũ Lâu, Tô Khinh Cuồng luôn mồm chê cô nương tiểu quan chả ra gì mà tiền thì đắt, liền bị tú bà đá ra ngoài, mà tên kia còn ghê gớm gấp mấy lần tú bà, đứng giữa đại đường múa một đoạn, câu hết hồn của đám khách nhân, sau đó quyết định mở Đông Vũ Lâu ở đối diện.
Nhân lúc không có ai, Phó Thư lò dò tới trước giường, nhìn Dung Cửu Châu say ngủ, nhịn không được chọc chọc má tên kia: “Đều tại ngươi, chọc chết ngươi luôn!”
Bắt nạt một tên chết dở cũng chẳng được gì, nhưng Phó Thư vẫn muốn nhân cơ hội chút. Vừa nghe giọng An Đức cao vút báo hoàng đế đến, y ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, ánh mắt nhìn người trên giường tới ôn nhu tới đa tình.
“Phó Thư, về rồi?” Thanh âm của hoàng đế mềm mại như gió xuân, bàn tay ấm áp khẽ xoa xoa đầu Phó Thư.
Động tác giống hệt thập tam.
Phó Thư ngẩng mặt, hồn nhiên cười: “Bệ hạ, chúng ta chia tay thôi!”
“Gì?” Phượng Hữu Hoài giật mình, nhướn mày, tiểu tử này lại đang nghĩ thứ quỷ quái gì?
“Ngươi không yêu ta, ta không muốn làm với ngươi, tình nhân như vậy, còn không bằng cứ là bạn tốt, như ta với thập tam vậy.” Phó Thư trầm trọng nói, lòng đau như cắt máu, “Ta không muốn trở thành Bạch cung chủ thứ hai.”
Chuyện Tô Khinh Cuồng cùng Dung Cửu Châu, y đã nghe Lãnh Hàn Yên kể lại, cũng rất đồng cảm với kẻ hi sinh tinh thần như Bạch Phi Tình, coi như đồng bệnh tương lân, tình huống của y bây giờ chẳng phải cũng thế sao?
“Cho nên…?” Phượng Hữu Hoài hỏi.
“Chúng ta cứ như trước đây, người là bệ hạ của thuộc hạ, thuộc hạ dùng tính mạng bảo vệ cho người!”
“Giống như trước đây?” Phượng Hữu Hoài nghĩ nghĩ, trước kia bọn họ là như thế nào? “Không được.” Hắn không muốn trở lại những ngày “thấy được sờ không được”.
Phó Thư căm phẫn: “Ngươi đừng có đứng núi này trông núi nọ!”
Đây là lần đầu tiên y nói chuyện với Phượng Hữu Hoài như vậy, không phải được sủng sinh hư, mà đã không thể nhịn được nữa. Y chỉ thẳng vào Dung Cửu Châu: “Giờ hắn không thể phản kháng, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, không có ta thì đã sao!”
Vợ chồng mới cưới cãi nhau là chuyện bình thường, thập tam ngồi một bên xem kịch, không nhúng tay.
“Làm gì thì làm? Ta không biến thái tới mức đó.” Phượng Hữu Hoài nghiến răng, thế này là sỉ nhục nhân cách người khác!
Phó Thư hừ lạnh: “Hứ, mỗi lần lau người cho hắn, ai sờ sờ thêm mấy cái thế, đừng tưởng ta không có mắt!”
Phượng Hữu Hoài giật giật khóe môi, không nói lời nào.
“Long Uyên cởi hết, ngươi xem đi xem lại, mà ta thì chẳng thèm liếc mắt một cái!” Phó Thư giận tới ngu người, nói mà thập tam bên cạnh chỉ muốn nhảy vào đánh y bất tỉnh luôn.
“…” Phượng Hữu Hoài dở khóc dở cười.
“Sao? Đúng rồi đi! Ngươi chỉ coi ta là sủng vật, giờ có Tiểu Chi rồi, không cần ta nữa đi? Nếu thấy ta phiền, thì điều đi chỗ khác, lão tử không thèm!”
Phó Thư lần đầu tiên thấy mình cũng biết nhỏ nhen, mà từ lúc Dung Cửu Châu xuất hiện, rồi Phượng Hữu Hoài bỏ mặc y, sự nhỏ mọn ấy lại càng được thể bùng phát.
“Ngươi muốn ta nhìn ngươi nhiều hơn?”
Một lúc lâu sau, Phượng Hữu Hoài đột nhiên hỏi.
Phó Thư hất mặt, hừ lạnh: “Tùy!”
Ánh mắt sắc bén của Phượng Hữu Hoài lướt qua, Phó Thư sợ tới run rẩy, giống hệt tia nhìn đe dọa dùng với mấy đại thần.
“Phó Thư, là ngươi tự tìm!”
“Hả?”
“Thập tam, đóng cửa.”
Phượng Hữu Hoài ra lệnh, thuận tay ném Tiểu Chi cho hắn.
“Có.” Thập tam liếc nhìn Phó Thư thương hại, nắm đầu Tiểu Chi đi ra ngoài.
Phượng Hữu Hoài nhìn y tới xấu xa, nhìn rồi lại nhìn nữa, nhìn tới mức Phó Thư tự hối hận vì nhất thời xúc động nói linh tinh.
Phượng Hữu Hoài từ từ đi tới, đưa tay về phía y phục y, Phó Thư lập tức giữ tay hắn lại.
“Cởi quần áo cho ta xem.”
Phó Thư xấu hổ lắc đầu liên tục, bình thường đi tắm, cởi hết liền chui xuống hồ, nào có bao giờ cho Phượng Hữu Hoài cơ hội nhìn!
Phượng Hữu Hoài hơi nheo mắt, cười khẽ, sờ hết từ trên xuống dưới một lần, rất rất ái muội mà sờ.
Mà sờ xong, Phó Thư cũng thấy người lành lạnh, cúi xuống thì quần áo đã bị lột sạch sẽ!
Chiêu này quả thật ngoài dự kiến, xa cả dặm ngoài dự kiến của y, xích thân đứng trước người mình yêu, Phó Thư giật mình, nhảy thẳng lên giường, chùm chăn kín mít. Đùa với lửa quả thật sẽ bị bỏng mà!