Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 51: Chương 51




CHƯƠNG 51

Trước giờ Phó Thư vẫn cho rằng chỉ có loại vô cùng vô cùng không ra gì mới đi tranh chồng người khác, dạng đáng giết đánh đáng trăm trăm ngàn lần. Có lý do nào để nương tay đâu? Giờ nghĩ lại, trong đống khách hàng của Tô Khinh Cuồng ngày trước, cũng không thiếu mấy gã đã có vợ. Người khác đã sa đọa, cớ gì y lại học theo?

Nhưng mà, chuyện của y với Phượng Hữu Hoài lại không thể tính như vậy được…

Chưa kể đến đây là ở thế giới khác, vẫn còn là xã hội phong kiến cổ đại, đàn ông ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường; chỉ tính riêng việc Phượng Hữu Hoài là hoàng đế thôi, hoàng đế còn có hậu cung ba ngàn kia mà. Phó Thư cảm thấy mình có lỗi, đúng, nhưng phải chia tay với hoàng đế thì y không cam tâm — sớm biết vậy, ngày xưa việc gì? Mãi mới hiểu được nhau, mới được nắm tay người kia bước đi, giờ lại chợt biết được, giữa bọn họ còn rất nhiều, rất nhiều kẻ thứ ba chen giữa.

Phó Thư nghĩ thầm: Từ trước khi y tới, Phượng Hữu Hoài đã không tới hậu cung nữa rồi!

Phó Thư lại tự bảo: Hậu cung của Phượng Hữu Hoài vốn chỉ để làm cảnh, người kia nào có cần!

Y tức giận nói: “Ngươi không yêu bọn họ, còn đem về làm gì!”

Hoàng đế bình tĩnh trả lời: “Các nàng đều là phi tử của Cửu ca, đáng ra Cửu ca băng hà, tất cả đều phải chôn theo. Cửu ca thực ra chỉ ngất đi thôi, ta thấy bọn họ cũng đáng thương, mới thu nạp.” Lúc ấy còn phải chịu đủ loại dị nghị, nào có dễ dàng gì đâu!

Phó Thư lại mắng: “Đã vậy thì tìm cho người ta một chỗ tốt gửi thân, giữ trong cung chậm trễ tuổi xuân là sao!”

“…” Hoàng đế không nói gì, chẳng lẽ bảo từ mười sáu tuổi hắn đã chạy khắp ngõ ngách trong hoàng cung, còn ai chưa biết, so với Cửu ca còn lắm kẻ thầm yêu. Được yêu cũng là lỗi của hắn?

Phó Thư tự kỷ nửa ngày, mới vừa chọc kiến vừa thỏ thẻ: “Về sau ngươi còn nạp phi nữa chứ?”

“Không.” Hoàng đế cười, cam đoan. Tuyển tú ba năm một lần, bây giờ hắn còn không thèm tuyển, khiến cho một đám đại thần chỉ lăm lăm muốn nhét con gái vào trong hậu cung còn kháng nghị mãi không thôi…

Phó Thư thoải mái cười, nhưng nghĩ tới hai nữ nhân người kia từng chạm vào, hoàng hậu cùng Chu Thục phi, lại thấy áy náy: “Vậy hoàng hậu nương nương với Chu Thục phi phải làm sao bây giờ?”

Phượng Hữu Hoài thở dài: “Chuyện của Hoàng hậu, không cần ngươi quan tâm, nàng dù sao cũng là đệ tử của Cảnh Vân Đế, coi như là sư muội của Cửu ca, sao có thể mềm yếu như vẻ ngoài được. Còn Chu Thục phi… Cũng không cần ngươi quan tâm, nàng nên biết thân biết phận từ lâu rồi.”

Bạc tình bạc nghĩa… Phó Thư dường như thấy được kết cục của mình sau này, tới khi Phượng Hữu Hoài đã chơi chán, y có lẽ cũng sẽ thành kẻ “không cần quan tâm”. Khó đó, y hẳn chỉ có thể ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, đóng gói đồ đạc, phất tay áo xông pha giang hồ!

Giang hồ… Hấp dẫn quá đi!

Lương tâm Phó Thư hãy còn bất an, nhưng ngoại trừ Tô Khinh Cuồng y không biết phải tâm sự với ai, mà nếu tìm Tô Khinh Cuồng thì trăm phần trăm tên kia sẽ chỉ khuyến khích y làm chuyện xấu. Nghĩ tới nghĩ lui, mới nhớ tới Tể tướng phu nhân. Nàng vừa biết sự tồn tại của y, lại là phụ nữ, hẳn cũng có thể hiểu được cảm giác của Hoàng Hậu và Chu Thục phi.

Phó Thư tới bái phỏng Tể tướng phu nhân, không ngờ Tô Khinh Cuồng đã ở, hắn cùng Tể tướng phu nhân vốn thân như chị em, lúc ấy hai người đang ôn chuyện.

“Tể tướng phu nhân… Khinh Cuồng… chào.”

Tô Khinh Cuồng mỉm cười: “Bọn ta đang nói về ngươi này, qua đây ngồi.”, thuận tay đưa cho y một đĩa lê.

Phó Thư vừa cắn lê vừa nói: “Phu nhân, ta muốn hỏi ngài một việc.”

“Nói đi.” Tể tướng phu nhân khẽ phất quạt, cười hiền hòa.

“Nếu có người thứ ba tranh giành chồng ngài, ngài sẽ làm gì?”

“Giết.”

Tể tướng phu nhân nhẹ nhàng khẽ nói, Phó Thư cảm thấy miếng lê nhai dở tự dưng chua loét.

Thấy Phó Thư im lặng, Tô Khinh Cuồng ngay lập tức hiểu y nghĩ gì: “Ngươi đang nghĩ tới đám hậu cung của Phượng thập nhất phải không?”

Phó Thư chớp mi, cam chịu.

Cái tên ngốc này, vẫn cứ vừa ngây ngô vừa hiền lành… Tô Khinh Cuồng cười nói: “Việc gì phải quan tâm? Không có ngươi, Phượng thập nhất cũng không yêu bọn họ, trong mắt loại người như hắn, nữ nhân chỉ là công cụ sinh dục thôi.”

Phó Thư kinh ngạc: “Nam nhân thì sao?”

“Tiết dục.”

“…” Phó Thư phun lê đầy đất, muốn khóc không được. Y không hiểu quá khứ của Phượng Hữu Hoài, không hiểu lòng hắn, không hiểu rất nhiều thứ, đối với Phượng Hữu Hoài, y từ đầu tới cuối, vẫn là không hiểu…

“Nhưng trước khi ta tới, bệ hạ đối xử với Hoàng Hậu tốt lắm.”

Tể tướng phu nhân nói: “Quan hệ của ta với Hoàng Hậu cũng khá tốt, chuyện hai vợ chồng họ, người hiểu rõ nhất có lẽ không ai ngoài ta. Bệ hạ kính nàng trọng nàng, nhưng không yêu nàng. Người yêu bệ hạ rất nhiều, bệ hạ làm sao có thể đáp lại hết? Hắn mà đáp hết, ngươi còn không khóc chết đi. Đồ ngốc.” Nàng đưa khăn tay, Phó Thư chưa rơi nước mắt, liền mượn tạm lau mồ hôi.

“Nhưng Hoàng Hậu khác, Hoàng Hậu là thê tử chính thức của bệ hạ, cả đời nàng đều cho bệ hạ!” Phó Thư đau lòng. Trong hôn nhân, phái nữ dường như lúc nào cũng đáng thương, nhất là khi thật lòng yêu đối phương.

“Ngốc, cứ đợi con nàng làm hoàng đế thử xem.” Tể tướng phu nhân nói, “Nếu nghĩ không thông, vậy chia tay, rời đi, chẳng phải sẽ rõ cả sao.”

“…” Phó Thư thừa nhận, y ích kỷ, y không muốn.

“Vậy lằng nhằng làm gì nhiều? Sớm biết vậy, ngày xưa việc gì?” Tô Khinh Cuồng hết chịu nổi, bộc lộ bản chất, “Ta mà là ngươi thì đã bắt Phượng Hữu Hoài giải tán hậu cung, ngoan ngoãn làm Phượng thập nhất của ta lâu rồi!”

Phó Thư lắc đầu: “Không được, ta muốn sắp xếp cho các nàng một chỗ tốt hưởng thụ hạnh phúc nửa đời sau, nếu không cả đời ta không thanh thản được. Khinh Cuồng, ngươi quan hệ rộng, nhất định có thể giúp phải không?”

“… Ngươi muốn làm gì?”

“Giúp bọn họ tìm đối tượng! Tìm người phó thác chung thân!”

Tô Khinh Cuồng nghẹn giọng: “Ngươi… đùa phải không?” Tìm đối tượng cho vợ hoàng đế? Hắn ngu sao? Dung Cửu Châu hoang đường một đời cũng còn chưa làm nổi loại chuyện này! A, đúng, Dung Cửu Châu, sao lại có thể quên người này, hậu cung của Phượng Hữu Hoài trừ Hoàng Hậu và Chu Thục phi, tất cả đều do tên điên kia để lại. Nhìn Phó Thư vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, Tô Khinh Cuồng thở dài, được rồi, đã vậy thì quyết hoang đường một trận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.