CHƯƠNG 52
Việc này nói to thì là to, mà kêu nhỏ thì cũng nhỏ, dù sao Phong Lôi bắt đầu là một dân tộc thiểu số trên thảo nguyên, dân phong vừa cởi mở vừa bạo dạn, chẳng qua từ khi sát nhập với tiền triều, hơn nửa triều đình thành một đám văn nhân cứng đầu cứng cổ.
Đối với triều đình Phong Lôi Quốc, Tô Khinh Cuồng chưa bao giờ hết thích thú. Quan văn đứng một bên, đa phần là người Nguyệt Hòa Quốc cũ. Võ tướng đứng một bên, hầu hết là dân bản xứ Phong Lôi. Hai phe gai mắt lẫn nhau, võ tướng là công thần khai quốc, quan văn là hiền tài quốc gia, thiếu bên nào cũng không được. Chẳng qua để hoàng đế thiên vị đôi phần, hai phe cũng chẳng ngại đại chiến hai trăm hiệp. Trăm hiệp đầu đấu khẩu, trăm hiệp sau đấu đến tay chân.
Để phòng miệng lưỡi văn nhân, Phó Thư, Tô Khinh Cuồng, Tể tướng phu nhân ba người chỉ có thể lén lén lút lút mà làm. Báo trước cho hoàng đế một câu xong, ba người mở hội nghị bàn tròn.
Tể tướng phu nhân xuất thân từ Chu Tước Cung, vốn là thủ lĩnh ám bộ của Chu Tước Cung, thu nhập tình báo là sở trường. Nàng đem tư liệu của lớn nhỏ hậu cung từ phu nhân đến tài nữ tập hợp thành một quyển sách, tổng cộng chín mươi bảy người, tính ra cũng không quá nhiều.
Tô Khinh Cuồng thì lôi báu vật “Danh lưu sách” của hắn ra, trong đó có tên của tất cả những công tử có tiếng tăm hắn thu thập suốt bao lâu nay. Khắp thiên hạ, chỉ cần vị nào có chút danh tiếng, hắn liền chạy tới lôi kéo, quyến rũ, rồi ghi tên vào “Danh lưu sách”. Tới giờ con số lên tới chín trăm năm mươi hai người.
Bạch Phi Tình mà thấy không băm cả sách lẫn người ra mới là lạ… Phó Thư khinh bỉ nhìn một tập dày “Danh lưu sách”.
Loại bỏ hết những người đã có vợ, số thanh niên tài tuấn chưa kết hôn còn lại là bốn trăm năm mươi mốt vị. Xem tỉ lệ, chắc hẳn cũng có thể đem cả đám hậu cung tống khứ hết ra ngoài đi.
Vấn đề nan giải nhất là làm sao thuyết phục được mấy nàng trong hậu cung kia – người ta đều xuất thân danh giá, vụng trộm làm chuyện như thế này cũng hơi hoang đường thật. Cứ coi như Tô Khinh Cuồng có thể tìm chín mươi bảy cô gái khác vào cung thay, các nàng chưa chắc đã chịu xuất cung đâu.
Nhưng, họ không chỉ đơn giản là thiên kim tiểu thư, mà còn là những cô gái bị giam cầm tuổi thanh xuân giữa thâm cung. Cứ chờ đợi một vị hoàng đế năm năm không liếc mắt nhìn thoáng một lần, không bằng tìm lấy một kẻ có thể gửi gắm cả đời, dù sao ước mong của hầu hết nữ giới cũng chỉ là như thế. Ở trong cung bao nhiêu năm, tịch mịch bằng ấy năm, kể cả có từng ôm mộng bay lên cành cao, hiện giờ hẳn cũng đã tỉnh cả rồi.
Việc thuyết phục được giao cho Tể tướng phu nhân. Một là thân phận dễ dàng, hai nữa cùng là nữ giới, biết phải khuyên nhủ như thế nào.
Nhóm đầu tiên tính tình hào sảng, lấy Thái vương phi làm thần tượng, liền rõ ràng đồng ý, có thể ra thế giới bên ngoài dạo chơi, các nàng cầu còn không được. Nhóm tiếp theo không yêu hoàng đế, chỉ mong có hạnh phúc, cũng thoải mái mà đi. Phiền toái nhất là nhóm yêu hoàng đế, vẫn ôm một tia hy vọng, nghĩ đúng theo kiểu Phó Thư trước kia “chỉ cần ở bên người mình yêu”. Tể tướng phu nhân khuyên gãy lưỡi cả ngày không có kết quả.
“Bọn họ nói, không gặp con hồ ly tinh kia thì nhất quyết không đi.” Tể tướng phu nhân uống một ngụm trà lạnh.
“Hồ ly tinh?” Phó Thư không hiểu.
“Là ngươi chứ ai! Hồ ly tinh mê hoặc hoàng thượng!” Tể tướng phu nhân chọc chọc y, “Tự giải quyết đi!”
Phó Thư vẫn không hiểu, Tô Khinh Cuồng ngược lại đầy mình kinh nghiệm: “Phó Thư, ngươi giả gái đến gặp bọn họ, dùng nhan sắc của mình khiến cho cả đám bay tuốt luốt đi!”
“Đừng có đùa! Ta là ảnh vệ, không thể xuất hiện trước mặt người khác!”
“Chẳng qua không muốn mặc đồ nữ thôi chứ gì.”
“Còn phải nói!”
“Cũng phải thôi, ngươi mặc đâu có được như Hàn Yên, người ta đẹp hơn nhiều, ha ha.”
Phó Thư khinh thường hừ một tiếng, đẹp mấy thì trong mắt hoàng đế cũng chỉ có một mình y!
Làm sao khiến cho một đám mỹ nữ ưu tú sau khi gặp “hồ ly tinh” phải nhìn là thấy sợ, gặp là xấu hổ, nản lòng thối ý trở thành câu hỏi khó cho cả ba người.
Tô Khinh Cuồng ai cũng biết, mặc đồ nữ cũng chẳng lừa được ai. Lãnh Hàn Yên đẹp thì có đẹp, nhưng người ta thà chết không làm, trừ khi Phó Thư lấy thân báo đáp. Bạch Phi Tình… thôi đừng hoang tưởng. Dung Cửu Châu… không cần giả nữ cũng đủ kiến cho cả đám chạy té khói về nhà! Người ta lại còn chính xác là người trong lòng hoàng đế kia. Long Uyên, cả người xương xẩu ấy mà mặc đồ nữ thì sở thích của hoàng đế cũng hơi bị đặc biệt quá. Lăng Thiên Thư, về ngoài bình thường, gọi tỷ tỷ hắn đến còn được.
Tuyển tới tuyển lui, cuối cùng chỉ còn ba người.
Thập nhị, vẻ ngoài trong sáng đáng yêu ngây thơ vô tội, lại ít khi lộ diện trong cung, có thể đem ra lừa đảo được, còn có thể dùng một đôi mắt to thuần khiết đánh bại chúng nữ — người đứng đầu phải đối mặt với quyền lợi tranh đoạt phức tạp luôn yêu một kẻ đơn giản đáng yêu, đây là định luật sến muôn đời.
Dược sư… khí chất băng thanh ngọc khiết, bề ngoài mảnh mai gầy yếu, khuôn mặt tuấn tú lãnh diễm, quả thật là một đóa sen trắng nở rộ trên đỉnh Thiên Sơn, trong bùn mà không dính bẩn, đúng là dạng quyến rũ không thuộc về trần thế, chuẩn loại hình đế vương có thể thích.
Phó Thư… hàng thật giá thật, chả bỏ đi đâu được.
Nhưng mà, thập nhị kiên quyết không làm, nói nếu ai dám ép, hắn liền quay về làm vương gia. Tô Khinh Cuồng không nỡ để hắn đi, liền xóa tên khỏi danh sách.
Dược sư, lướt mắt qua một vòng, trừ Dung Cửu Châu ngáp dài, Bạch Phi Tình nhìn xéo, không ai thèm phản ứng.
Phó Thư, y… xấu hổ.
Thực ra câu trên là bốc phét. Y sợ bị một đám gái bao vây, cảm giác còn khó chịu hơn ba ngày đói cơm.
Thiên hạ to lớn, không ngờ không tìm thấy ai có thể khiến hoàng đế yêu.
Trong khi mọi người còn đang đau đầu tìm người, Phó Thư liền nhìn thấy thập tam… Một chữ thôi, chuẩn!
Đương nhiên, Phó Thư không có ý định để thập tam giả nữ. Thập tam anh tuấn cao lớn, muốn cũng chẳng giả được. Chẳng qua… ai bảo hoàng đế phải thích nữ? Ai bảo hồ ly tinh phải là nữ?
Cho các nàng biết hoàng đế thực ra chỉ thích nam, chẳng phải càng choáng váng sao?
Tại sao lại là thập tam?
Bởi vì thập tam và hoàng đế là thanh mai trúc mã, một trung khuyển một nữ vương, còn gì xứng bằng! Có hơn hai mươi năm tình cảm sâu đậm, thập tam lại ưu tú như vậy, nào có nữ nhân không bại trận!
Cho nên, Phó Thư cười tươi roi rói: “Thập tam, hôm nay ta mới thấy người đẹp trai cực kỳ…”
Thập tam đang uống rượu giải sầu, quay đầu lại nhìn y, hử?
“Ta phát hiện, trừ ngươi ra không có ai thân thiết với bệ hạ như vậy…”
“Sáng nay ngươi vừa từ giường của hoàng thượng lăn xuống…”
Phó Thư đỏ mặt: “Không phải, trước ta, không có ai thân cận với bệ hạ như ngươi!”
“Muốn gì nói đi?” Thập tam có linh cảm xấu, cho nên lập tức ôm chặt lấy đàn rượu.
“Thập tam, ngươi làm “hồ ly tinh” của bệ hạ đi!” Phó Thư nhanh tay cướp đàn rượu, trừ bỏ khả năng thập tam dùng nó đập y.