CHƯƠNG 53
Phó Thư làm vậy nhất định có ý đồ của mình, mấy người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hiểu được – đại mỹ nam siêu siêu siêu đẹp trai tuyệt đối có sức công phá lớn hơn mỹ nữ quốc sắc thiên hương vô số lần, huống chi, vị mỹ nam này lại có lịch sử tình cảm lâm ly bi đát với hoàng đế, cho nên, đây chính là minh chứng cho cái gọi là vận mệnh an bài…
Chuyện là thế này, ngày xửa ngày xưa, ngày ấy thập tam còn tên là Vạn Sĩ Hạnh, không đâu xa đích thị là đại ma đầu không đội trời chung với cả võ lâm. Đi đêm lắm thì gặp ma, cuối cùng có một ngày, hắn bị võ lâm chính đạo vây công, thân mang trọng thương, chạy trốn vào khách ***.
Vừa lúc khi ấy phòng số 1 chữ thiên ở một đôi sư đồ. Sư phụ vô tình, đồ đệ thiện lương, cứu đại ma đầu, từ từ cảm hóa, cứu vớt tâm hồn tội lỗi của hắn. Thế là mãi về sau về sau, ma đầu bị đồ đệ thu phục, cam nguyện làm ảnh vệ cho y, lại huấn luyện hết lượt ảnh vệ.
Quá ư là hợp tình hợp lý, đáng tin hơn cả sự thật, mọi người đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ không còn ai hợp hơn thập tam.
Mà thập tam, mặt xanh mét, dùng mắt giết người giết chết Phó Thư nhát gan của chúng ta.
“Té.” Một chữ ngắn gọn nói hết tâm sự bi phẫn khôn tả trong lòng thập tam.
Phó Thư tha thiết nói: “Thập tam, vì tương lai tốt đẹp của ta và bệ hạ, ngươi chịu khó một chút…”
“Liên quan quái gì tới ta?”
Phó Thư hất hàm, nói cứng: “Đương nhiên có liên quan! Sau này nếu ta với bệ hạ cãi nhau đều là lỗi của ngươi!”
Thập tam cười lạnh: “Thì sao nào?”
Phó Thư nói: “Ta mà lỡ tay làm bị thương bệ hạ nhà ngươi cũng đừng có trách!”
Thập tam trầm mặt: “Phó Thư, chuyện của mình đi mà tự giải quyết lấy.”
Phó Thư lắc đầu: “Ta đây bộ dạng quá yếu đuối, không gây choáng nổi. Thập tam… hay hỏi bệ hạ xem đi!”
Trong khi tất cả mọi người nháo nhào nhào một bên, hoàng đế vẫn ngồi vững trên long ỷ, xử lý đám tấu chương cao như núi, đồng thời phân tâm hóng chuyện. Nghe Phó Thư nói xong, hoàng đế giả khuông giả dạng trầm ngâm một lát: “Thập tam… Ngươi chịu đựng vậy…”
Lần này mặt thập tam đã nổi đầy gân xanh, cơ mà nổi là nổi, vua đã có lệnh, tôi không thể trái lời, thập tam liền thành tình nhân giả dạng của hoàng đế.
Thập tam xuất hiện, sóng to gió lớn cũng nổi dậy, từ hậu cung đến triều đình, tiếng than ngập trời, còn bi thương hơn năm ấy thái thượng hoàng băng hà, thế mới biết Phượng Hữu Hoài thu được bao nhiêu lòng dân. Phi tử trong hậu cung thì kinh ngạc không ngờ hoàng đế lại diễn bài kim ốc tàng “kiêu”, thần tử trong triều thì sợ hoàng đế tiếp bước thái thượng hoàng đắm chìm trong nam sắc không quản chính sự.
Nhưng cũng có một đám người ở trong tối ngồi xem kịch vui.
Không ai khác, chính là đồng đội của thập tam, tập đoàn ảnh vệ.
Hôm đó, đôi “bích nhân” Phượng Hữu Hoài cùng thập tam cùng xuất hiện trong hậu cung, hai người vai về vai, thỉnh thoảng cúi đầu nói thầm, không khí trong sáng thánh thiện thường xuyên bị nụ cười ái muội của hoàng đế nhuộm đen sì sì.
Hai người tuy không phải cao thủ chốn trăng gió, nhưng giả vờ yêu đương cũng không trúc trắc chút nào, chỉ cần một nụ cười đã có thể khiến người ngoài phải than: “A! Bọn họ yêu nhau!”, chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể kiến người ngoài cảm thán: “A! Trong mắt họ chỉ có lẫn nhau!”.
Phó Thư sung sướng thưởng thức hai đại mỹ nam, hê hê!
Chưa đầy một ngày, đã có bảy bị phi tử tới nơi gào thét, mười một vị đòi treo cổ ngoài Dưỡng Tâm Điện, mười chín vị mời thập tam tới uống trà, chỉ có một người bình tĩnh sai người tới tặng một chai cao dược. Thập tam xem xong sắc mặt vô cùng khó tả, nghiến răng ném cho Phó Thư. Phó Thư đỏ bừng mặt, lại ném sang chỗ Tô Khinh Cuồng, Tô Khinh Cuồng sung sướng định lấy, liền bị Bạch Phi Tình cướp mất, giao cho Dược sư, Dược sư chê túi đựng không đẹp, đưa cho Phượng Hữu Hoài, Phượng Hữu Hoài không hề khách sáo cầm luôn, đêm đó dùng trên người Phó Thư.
Vị nữ nhân bình tĩnh kia đương nhiên không ai khác ngoài hoàng hậu. Chỉ cần cửa người ngồi ngoài cửa nghe trộm một đêm, nàng liền đoán được, thập tam chỉ là ngụy trang, tình nhân thật sự được hoàng đế cẩn thận bảo vệ, không nỡ cho người khác thấy.
Hoàng hậu không khỏi nghĩ, là dạng người nào mới có thể làm cho Phượng Hữu Hoài trân trọng như thế, càng nghĩ lòng càng chua xót, làm kẻ đứng đầu hậu cung, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn lâu hơn nữa.
Thập tam mấy ngày nay rất uất ức, mặc kệ hoàng đế cười bao nhiêu dịu dàng bao nhiêu thâm tình, cũng không thể khắc chế được lửa giận của hắn. Hắn thật sự sợ ngày nào đó nộ hỏa công tâm, tẩu hỏa nhập ma, vặt đầu Phó Thư xuống làm bóng đá.
Phó Thư ngược lại, đội hắn lên đầu cung phụng như thờ ngọc hoàng đại đế, đồ ăn đồ uống có bao nhiêu cũng chia cho hắn trước. Thậm chí cả Phượng Hữu Hoài cũng đau đớn đem tất cả những thứ mình thích nhét cho hắn.
Lại nói, tuy rằng chuyện này Phượng Hữu Hoài cũng có một chân, nhưng người ta lão nhân gia cũng chẳng có cao hứng chút nào đâu, cụ thể chỉ cần nhìn vào sức mạnh cùng tốc độ làm việc cao bất thường mỗi đêm là biết.
Đại khái là vì… có kẻ cả ngày nhìn chằm chằm hắn cùng Thập tam cười ngu ngơ đến là đen tối… Nhưng cũng không thể trách được, y cảm thấy, hai người bọn họ ai bị đè cũng đều là một việc đáng kinh ngạc cả!
Chỉ nhìn từ bề ngoài, hoàng đế có vẻ giống thụ hơn một chút. Cho nên trong đầu bạn Phó Thư luôn-luôn-là-thụ cũng xuất hiện ý định phản công, thỉnh thoảng lại say mê ngắm mông hoàng đế cười *** tà.
Đêm đến, Phó Thư vừa hồi hộp bất an, lại có phần chờ mong đôi chút. Dù rằng đã có kinh nghiệm nhiều lần, nhưng “chỗ kia” vẫn chưa thể thích ứng với việc bị dị vật xâm nhập, bắt đầu lúc nào cũng đau, sau rồi lại sướng đến mức không thể khống chế được bản thân. Y bắt đầu sợ, có ngày thích khách đến, y chẳng những không bảo vệ được hoàng đế mà còn bắt hoàng đế bảo vệ.
Đêm ấy, mây tản mưa ngừng xong, Phó Thư nằm trên giường lăn đi lăn lại chán chê, không biết thế nào lại lăn lên người hoàng đế không chịu xuống.
“Còn muốn nữa?”
Phượng Hữu Hoài tinh lực dồi dào, nhưng tự kiềm chế rất tốt, hiếm khi Phó Thư chủ động, hắn vui vẻ hỏi.
“Được.” Phó Thư gật đầu, “Ta làm công nhé?”
“Miễn bàn.” Hoàng đế đáp không cần nghĩ, “Vào luôn đây.”
Hoàn đế nương ẩm ướt lần trước muốn vào lại, Phó Thư xoay người, không cho: “Ta muốn làm công!”
Hoàng đế nheo mắt, dễ tính đến mấy, đang lúc này mà bị quấy rầy cũng sẽ bực mình.
Cạch một tiếng… Cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở toang – bị bắt gian rồi.