CHƯƠNG 54
Phó Thư lập tức dùng chăn che mặt mình, Phượng Hữu Hoài bình tĩnh liếc nhìn thân thể y, kéo chăn xuống che. Phó Thư kéo kéo kéo lên trên, Phượng Hữu Hoài giữ giữ giữ không cho.
Hai người còn đang lôi kéo, hoàng hậu đã chạy đến trước cửa sổ, cự ly gần nhìn chồng mình và một thiếu niên lạ làm chuyện xấu hổ trên giường.
Ánh mắt hoàng hậu nhàn nhạt không một gợn sóng, làm cho Phó Thư giật mình.
“Bệ hạ, đêm đã khuya, xin hãy bảo trọng long thể.”
Đối với vị chính thất hợp pháp này, Phượng Hữu Hoài không phải hoàn toàn vô tình, chuyện đã đến nước này cũng đành lật bài ngửa: “Hương Hà, y gọi là Phó Thư.”
Hoàng hậu liếc mắt qua, dừng lại nhìn chăm chú vào gương mặt Phó Thư, thấy y tinh tế thanh tú, trong sáng mà xinh đẹp. Tình nhân của hoàng đế nàng đã từng gặp rất nhiều, những kẻ được hắn sủng ái hơn cả hoặc ít hoặc nhiều đều có bóng dáng của người kia, nhưng thiếu niên này không như vậy. Cho nên, một chớp mắt thấy y, tim nàng chợt nghẹn lại, tất cả đã rõ ràng, cũng đều tan vỡ.
Tối nay nàng đến đây, chỉ đề gặp Phó Thư một lần, muốn từ trên người y tìm được đáp án.
“Bệ hạ, có thể mượn y một chút không?”
Phượng Hữu Hoài cúi đầu cười một tiếng: “Có thể. Phó Thư, mặc quần áo.”
Phó Thư ngoan ngoãn nghe lời, mặc quần áo đến Thuận Thiên Điện, hoàng hậu đã đứng đợi từ lâu. Phó Thư thấp thỏm nói: “Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Dương như nghe được gì rất kỳ quái, hoàng hậu hồ nghi hỏi lại, “Xin lỗi cái gì?”
“Ta…” cướp chồng ngươi. Y định nói vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, cướp? Rõ ràng là hoàng đế cướp y!
“Phó Thư, ngươi là ảnh vệ của bệ hạ?”
“Phải…”
“Theo bệ hạ bao lâu rồi?”
“Rất, rất lâu…”
“Bao lâu?”
“…”
“Có phải… là lúc bệ hạ rời xa ta, ít đến Tê Phượng Cung không?”
“…” Phó Thư áy náy cúi đầu.
Hoàng hậu cười vui vẻ: “Phó Thư, tình nhân cũ của bệ hạ ta đều đã gặp, Liễu Khinh Vân, Nguyễn Vô Cầm, tam thập thất, ngươi không hề giống bọn họ một chút nào.”
Ba người này, trong số tình nhân của Phượng Hữu Hoài, cũng có phần nổi bật, Phó Thư chỉ nghe danh, chưa từng gặp mặt. Vì thế yên lặng nghe hoàng hậu nói.
“Liễu Khinh Vân giống ta, đều là thủ hạ của Cảnh Vân Đế, hắn coi như là tiền bối của ta. Khi ta vẫn còn là đệ tử của chủ thượng, hắn đã từng nói với ta, Phượng thập nhất tương lai sẽ nổi danh thiên hạ, không thể không đề phòng. Khuôn mặt Liễu Khinh Vân rất giống thái thượng hoàng, bệ hạ nhìn qua đã thích. Đêm ta gả cho bệ hạ, bệ hạ hỏi ta có quen Liễu Khinh Vân hay không, ta thật hoảng sợ, hóa ra hắn đã sớm điều tra ta, cũng điều tra Liễu Khinh Vân. Về sau, ta ở bên cạnh hắn, đem tất cả tin tức có thể lấy được báo cáo cho chủ thượng. Mãi đến khi…”
Yêu hắn, nàng bắt đầu vì Phượng Hữu Hoài giấu diếm tin tức. Nhưng Cảnh Vân Đế là ai, lập tức lại phái một quân cờ khác đến giám thị. Chỉ là, trái tim Phượng Hữu Hoài một lòng hướng về Dung Cửu Châu, vì hắn đầu rơi máu chảy, chuyện đề phòng của Cảnh Vân Đế trở nên buồn cười, dù sao, trên thế giới này, không còn kẻ đệ tử nào trung thành với hắn hơn Dung Cửu Châu.
“Liễu Khinh Vân bây giờ vẫn ổn chứ?” Phó Thư hỏi.
“Làm sư phó, dạy người học nghệ, cũng có vợ con.”
“…” Phó Thư nghĩ, sau này y bị hoàng đế đá, cũng sẽ học theo Liễu Khinh Vân cưới vợ sinh con. Y luôn là người lạc quan, nhưng đối mặt với những chuyện có liên quan đến Phượng Hữu Hoài, y lại trở nên bi quan. Hôm nay còn cùng hoàng đế nùng tình mật ý, ngay mai đã nghĩ đến kết cục của chính mình sau khi bị hoàng đế vứt bỏ… Hoàng đế mà biết trong đầu tình nhân nhỏ của mình suốt ngày nghĩ cái gì, nhất định sẽ đánh vỡ đầu y ra xếp lại một lần!
“Tính tình Nguyễn Vô Cầm rất giống thái thượng hoàng.” Vị cầm tuyệt công tử kia khó tính đến chết người, “Chính là dạng tính cách này, khiến cho người thường không cách nào chịu được.”
Cho nên, hắn trở thành kẻ hoàng đế nằm mơ cũng không muốn gặp lại.
“Tam thập thất…”
“Gần đài thủy lâu sớm trông trăng thôi” Hoàng hậu khẽ cười nhạt, “Phó Thư, bệ hạ chỉ là… muốn có một người ở bên, người đó là ai không quan trọng.”
Phó Thư ngơ ngẩn, chuyện này y cũng từng nghĩ đến, chỉ là… “Vậy vì sao không tìm thập tam hoặc thập tứ làm bạn?”
Hoàng hậu bật cười, tựa như cười Phó Thư ngốc nghếch: “Thỏ không ăn cỏ gần hang, càng thân thiết, hắn càng không muốn chạm vào.”
Phó Thư thấp giọng nói: “Hiện tại ai thân thiết với hắn hơn ta chứ!”
Hoàng hậu hiểu ý nhìn Phó Thư: “Tuy rằng đã lấy bệ hạ, nhưng ta chưa bao giờ quên bổn phận của mình, chuyện của ngươi ta sẽ bẩm báo lại tới chủ thượng, ngươi cố gắng bảo trọng.”
Kết quả này đúng là ngoài ý muốn, Phó Thư nghĩ rất nhiều, thậm chí kể cả hoàng hậu nhục mạ y trước mặt mọi người y cũng chấp nhận, ai ngờ hoàng hậu lại tiến bộ như vậy.
Hoàng hậu dường như hiểu nỗi nghi hoặc của y, mỉm cười nói: “Tình nhân của hắn rất nhiều, thê tử lại chỉ có một mình ta, dù bệ hạ yêu ngươi bao nhiêu thì người có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn, là ta.”
Một câu đâm trúng tử huyệt của Phó Thư.
Y không dám lạc quan yêu đương, chính là bởi vì y chỉ là tình nhân ngầm của hoàng đế. Hoàng đế không công khai chuyện với y, không phải để bảo vệ y, mà đó là thói quen của hắn.
Một kẻ không muốn thừa nhận cả chuyện mình mê nam sắc, làm sao có thể để nam tình nhân của mình lộ diện?
Kẻ “hồ ly tinh” như hắn, cho dù có đồng ý cho mọi người biết mặt, hoàng đế cũng sẽ ngăn cản.
Chỉ có cho thập tam giả dạng diễn một trận trò cười, lão nhân gia hắn mới không ngại.
Mấy ngày sau, tin thập tam là ảnh vệ của hoàng đế truyền khắp mọi nơi, kẻ phao tin chính là thập tam, hắn hết chịu nổi trò cười này, cố gắng rũ sạch quan hệ với hoàng đế. Mà hậu cung của hoàng đế, dưới sự khuyên bảo của hoàng hậu, các nữ nhân thậm chí nghĩ tới cả chuyện xuất gia làm ni cô.
Hậu cung vẫn còn, lấy hoàng hậu đứng đầu, giữ vai trò là những thành viên gia đình kiên cố nhất, thể diện nhất của Phượng Hữu Hoài.
Mà ảnh vệ Phó Thư nho nhỏ, chiếm hết sủng ái của đế vương, thực ra chẳng là gì cả.
“Thập nhất… Nghe nói Trung Thiên Quốc có một nam phi rất lợi hại!”
“Ừ.”
“Hóa ra hoàng đế cũng có thể nạp nam phi!”
“Ừ.”
“… Thập nhất, ta không muốn làm ảnh vệ, ta muốn làm…”
“Nam phi?” Hoàng đế ngẩng đầu lên khỏi núi tấu chương, khóe mắt khẽ run run.
Phó Thư lắc đầu quầy quậy: “Ta muốn làm ngự tiền thị vệ!”
Như vậy có thể quang minh chính đại đứng cạnh hoàng đế, dù lùi lại phía sau một chút!