CHƯƠNG 56
Phó Thư vô cùng vừa lòng với công việc tiểu nhị, mỗi ngày gặp đủ loại khách hàng, cuộc sống có thú hơn hẳn. Vốn y tính tình sáng sủa, thích kết bạn, chỉ vì làm ảnh vệ ít có cơ hội tiếp xúc với người khác, nên ở thế giới này mới ít bạn bè đến đáng thương.
Hơn nữa từ khi xuyên việt đến đây không được ra ngoài nhiều, mỗi ngày không phải thấy thái giám cung nữ thì gặp quan to tướng lớn, thỉnh thoảng được xuất cung một lần, lại toàn đến những chốn xa hoa, đầy những mùi xã hội thượng lưu.
Mà quán rượu Cửu Giang là nơi tụ họp tam giáo cửu lưu, Phó Thư gặp ai cũng muốn kết thân. Người đến đều thuộc loại tính cách thẳng thắn không thích vòng vo tam quốc, đúng là rất hợp với kẻ đơn giản ngây ngốc như Phó Thư.
Cùng người nói chuyện mấy câu còn có thể nhận được kha khá thưởng, Phó Thư cười càng vui vẻ, khách hàng thích nụ cười của y, ra tay cũng hào phóng hơn. Tuy không bằng tiền lương làm việc cho hoàng đế, nhưng ngày nào cũng kiếm được tiền, Phó Thư thích công việc này!
Thêm vào đó, lão bản – tức Tô Khinh Cuồng, đối xử với y không tệ, cho ở một gian phòng đơn, có nhà vệ sinh riêng, đãi ngộ hơn hẳn người khác, không khỏi khiến cho viên công bất bình.
Đối với việc này, lão bản giải thích thế này: “Y là bạn của ta! Ai không phục? Không phục thì đi đi!”
Chỉ bằng chữ “bạn” này, bảo Phó Thư bán mạng cho hắn, y cũng cam tâm tình nguyện.
Quán rượu ngày ngày khách nhiều như mây, từ lúc mở cửa tới khi đóng quán, Phó Thư chạy đông chạy tây, đi đi lại lại, tiếp đón bắt chuyện với từng vị khách. Tô lão bản cũng không nhàn rỗi, thường vui vẻ cùng khách nhân uống rượu, đùa giỡn mấy vị công tử trẻ tuổi lắm tiền.
Bạch lão bản thỉnh thoảng rảnh rỗi mới tới, quá nửa là để soi xem Tô Khinh Cuồng lại quyến rũ kẻ nào.
Quản lý Lãnh Hàn Yên mặt mày nghiêm túc, chuyên môn theo dõi có tên ngốc nào dám đùa giỡn nhân viên của hắn hay không, dù sao cái quán rượu này… so ra càng giống chốn nguyệt hoa! Nói đây là chỗ kinh doanh đứng đắn cũng hiếm có người tin.
Phó Thư không uống rượu, có lúc gặp phải mấy kẻ khó chơi, quyết bắt y uống vài chén, y còn chưa kịp chối khéo, Lãnh Hàn Yên đã viu một tiếng bay tới đá bay tên kia ra khỏi quán, sau đó quan tâm hỏi: “Thư Thư, ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Để ta coi nào.”
Phó Thư mặc kệ kiểu xưng hô buồn nôn của đối phương, dù sao được lợi cũng là y. Nhưng mà… kiểm tra thì không được! Tên quản lý Lãnh này lúc nào cũng thừa cơ sàm sỡ, Phó Thư kêu thế nào cũng không xong, cuối cùng cũng kệ hắn luôn – dù sao không không mất miếng thịt nào.
Ngày qua bận rộn mà yên bình, rất thoải mái. Phó Thư có khi cũng nghĩ tới hoàng đế, rồi lại nhớ Tiểu Chi, hối hận không dẫn Tiểu Chi theo – sự thật chứng minh, trong lòng Phó Thư, Tiểu Chi còn quan trọng hơn hoàng đế nhiều.
“Hắt xì!” Hoàng đế đang trên đường chợt hắt xì một tiếng, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Chi đứng trên vai, không hiểu sao đột nhiên lại thấy nó rất xấu, hoàn toàn không hợp với bộ dáng ngọc thụ lâm phong của mình!
Thêm một ngày đường nữa là tới Phong Châu, nơi giàu có đông đúc nhất trên đất Phong Lôi, cũng là chốn đất phong cũ của Tiêu Dao Vương hắn, là huyết mạch kinh tế Phong Lôi. Phong Châu thủ phủ là nhà vợ hoàng đế, phú khả địch quốc, vẫn là cái đinh trong mắt hắn, nhiều lần muốn đối phó, lại ngại có hoàng hậu. Tuy rằng Trình gia không có lòng nguy phản, song vẫn cứ là một trở ngại.
Phó Thư có dịp đi ngang Trình gia cũng quay lại nhìn mấy lần, Trình gia rất khí phái, người hầu Trình phủ nhìn người bằng lỗ mũi, chủ nhân Trình phủ không dùng mắt nhìn người, dân thường gặp phải nhường đường, kể cả quan lại thấy cũng phải hỏi trước một tiếng, ai bảo đại nữ nhi Trình gia là quốc mẫu đương thời đâu. Trình gia là thủ phủ Phong Châu, là hoàng thân quốc thích.
Chẳng qua, Trình gia ngoại trừ hoàng hậu, không kẻ nào ra gì, trước có tên gì chặn đường muốn cướp của y và Triệu Cảnh Hoàng, Phó Thư không nhớ rõ tên, cũng quên cả mặt. Giờ lại có Trình gia tứ thiếu gia thích Phó Thư xinh đẹp, theo đuổi không tha.
Trình tứ thiếu là khách quen của quán rượu, quan hệ với Tô Khinh Cuồng coi như là tốt. Vì sao chỉ là coi như tốt mà chẳng phải tốt hẳn đâu? Trình tứ thiếu coi thường Tô Khinh Cuồng, chê hắn phong trần đầy mùi hồ ly *** đãng, vì thế đắc tội Tô Khinh Cuồng, Tô lão bản cũng không thèm nhìn hắn. Cũng rượu ấy thức ăn ấy, người khác tính mười lượng bạc, hắn tính một trăm lượng. Trình gia thừa tiền, ai thèm quan tâm mấy món vụn vặt. Huống chi, từ khi theo đuổi Phó Thư, ngày nào hắn cũng tới tiêu tiền. Thưởng còn mạnh tay hơn hoàng đế, sém chút Phó Thư đã chịu bán mình, sau lại bị Tô Khinh Cuồng gõ đầu một chập mới tỉnh lại, đem hết tiền Trình tứ thiếu thưởng đi giúp đỡ người lang thang trên đường.
Trình tứ thiếu không phải là xấu, cũng có thể coi là phong lưu phóng khoáng, lớn hơn Phó Thư bốn tuổi, chỉ là khuôn mặt có phần thô thiển, cười to trông hết sức *** tiện, làm sao có thể so được với hoàng đế mềm mại như gió xuân. Khí chất càng không cần so sánh, Phó Thư tuy không phải là người trông mặt bắt hình dong, nhưng cũng phải tìm ai dễ nhìn một chút mới nghĩ tới chuyện kết giao chứ!
— Đúng vậy, tứ thiếu yêu cầu muốn kết giao với Phó Thư.
Trước đó là đề nghị “bao dưỡng”, bị Phó Thư từ chối nhiều lần, cuối cùng biến thành “kết giao”.
Bạn tốt Tô Khinh Cuồng biết bèn khuyên thế này: “Ta thấy cũng được, ngươi gặp quá ít người, cho nên mới khăng khăng yêu Phượng Hữu Hoài, nên thử kết giao với nhiều người hơn, biết đâu lại ưng kẻ khác.”
Bạch Phi Tình liếc nhìn hắn, ánh mắt khó lường: “Khăng khăng yêu một người có gì sai?”
Tô Khinh Cuồng nói: “Không có gì sai, nhưng ta khó chịu! Phó Thư không cần phải chịu thiệt thòi!”
Bạch Phi Tình lạnh nhạt nói, “Phải, ta cũng rất thiệt thòi!”
Tô Khinh Cuồng là ai, lập tức thức thời cười nói: “Nhị ca, đời này ta chỉ yêu một mình ngươi, thật sự!”
Bạch Phi Tình hừ lạnh một tiếng.
Phó Thư gãi đầu: Thiệt thòi? Tình yêu đâu phải đổi trác, nói làm chi thiệt thòi hay không.
Nhưng y quả thật muốn có đối tượng mới thay đổi không khí, cảm giác có người quan tâm chăm sóc chính mình rất tuyệt vời, Phó Thư nhớ cái cảm giác được sủng ái ấy.
Nhưng mà… giả như đối tượng là Trình tứ thiếu thì thôi đi, có bao nhiêu tiền cũng không thể chấp nhận được! Kể ra Lãnh Hàn Yên cũng không tệ… có lẽ… Phó Thư đau đầu nghĩ chuyện thay đổi đối tượng.
Cùng lúc ấy, Phượng Hữu Hoài đi suốt đêm, liên tục hắt xì, hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị bệnh, ngay lúc quan trọng như thế này lại ốm, hơn nữa ốm rất nặng. Nhưng hắn vẫn ngoan cố chạy tới Phong Châu, sau đó, bỗng nhiên ngã xuống ngựa, bất tỉnh nhân sự.