CHƯƠNG 57:
Tại tửu lâu dựng ven sông, Phó Thư vui vẻ ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh quan bên bờ. Sóng gợn lăn tăn, thuyền nhỏ dập dềnh, đôi lúc y cũng sẽ theo dõi trận đại chiến của hai người Bạch Lãnh. Cảnh này cứ phải gọi là trên cả tuyệt vời.
Bạch Phi Tình và Lãnh Hàn Yên không thèm nói tiếng nào cứ thế đấu với nhau bảy tám hiệp trên thượng du sông Trường Giang, phấn khích tuyệt luân, không thể bỏ qua. Nhưng từ khi Phó Thư đến thì tình huống liền thay đổi theo chiều hướng lạc quan. Dù là người mù cũng biết Lãnh Hàn Yên có ý với y, Bạch Phi Tình mắt to như vậy tất nhiên sẽ nhìn ra được. Nhưng chỉ cần Lãnh Hàn Yên không câu dẫn lão bà của hắn thì Bạch Phi Tình có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Phó Thư là kẻ vừa ngốc vừa đui mù đến nỗi không hiểu được Lãnh Hàn Yên hư tình hay giả ý. Hắn đối với y không tệ, không hề ngạo nghễ ngang ngược như với người khác, có thể gọi là chăm chút tỉ mỉ cẩn thận, thậm chí lời ăn tiếng nói đều nhẹ nhàng nhún nhường. Chẳng qua đây không phải người y có thể yêu. Lãnh Hàn Yên là người như thế nào, Tô Khinh Cuồng rõ hơn y. Hắn chỉ nói: “Chơi thì được. Thật miễn bàn.”
Lãnh Hàn Yên yêu cái đẹp, phàm là mỹ nhân, hắn sẽ cố gắng tiếp cận và trêu ghẹo. Phó Thư chính là một trong số đó. Hiểu được điểm này, Phó Thư bắt đầu coi hắn như bằng hữu bình thường. Dùng lời của Tô Khinh Cuồng để nói thì chính là: Không hợp để làm người yêu, lăng nhăng. Còn làm bạn tốt, tuyệt đối đủ nghĩa khí!
Phó Thư thích nhất là được kết giao bạn bè để cùng uống rượu, cùng ăn thịt, cùng trêu đùa nữ nhân!
Ngoài Lãnh Hàn Yên có ý ra, người còn là chính là Trình tứ thiếu. Mỗi sáng mở cửa, trong viện bày đầy hoa hồng. Mỗi sớm đi làm, công việc bị người ta giành làm xong hết. Mỗi bữa cơm trưa, thức ăn luôn nhiều nhất. Mỗi giờ tan tầm, về đến nhà có sẵn nước ấm tắm rửa.
Lúc làm việc mà gặp khách khó nhằn, sẽ được người giải vây. Nếu khách không cho tiền boa, tự khắc sẽ bị ai đó dằn mặt. Chiều tối mà được mời cơm thì ngay lập tức có người thay măt từ chối.
Có người, nấp ở nơi mà ngươi không nhìn thấy, để ngắm trộm ngươi, thăm dò ngươi, lén lút sắp xếp chu toàn cho ngươi.
Có người, cứ nghĩ đến những cống hiến thầm lặng của mình, cứ nghĩ ngươi không biết đến sự tồn tại của hắn, rồi tự cho là mình vĩ đại.
Nhưng mà, cái mũi thính như chó của Phó Thư nói cho y biết, ở gần đây, có người theo dõi y, rất lâu rồi. Lòng yêu tự do của Phó Thư cũng nói rằng, y ghét bị người ta khống chế và sắp đặt cuộc sống!
Nếu đối phương là hoàng đế, y còn có thể âm thầm cười trộm. Còn Trình tứ thiếu chỉ khiến y thấy nổi hết cả da gà.
Khổ nỗi hắn lại là khách hàng cao quý, là thượng đế bỏ tiền ra, là cái kho vàng của y, cho nên không thể trở mặt. Một chữ tiền, như mộng như tố. Trên đầu giường của Phó Thư còn đặt một con lợn đất dùng để tiết kiệm tiền. Y quyết định mỗi ngày bỏ vào đó một đồng, chờ đầy rồi sẽ quay về bên cạnh hoàng đế.
Ở chỗ này, Phó Thư nổi danh, làm tiểu nhị mà sống cuộc đời như đế vương. Ở chỗ khác, hoàng đế chân chính bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, cộng với sốt cao ba ngày ba đêm không đỡ tưởng chừng như đem tất cả ốm đau suốt gần ba mươi năm cuộc đời hợp lại cùng một lúc. Ý thức mơ hồ, hoàn toàn không thể nhận ra mình hiện đang ở đâu nữa.
Khi hắn tỉnh táo lại thì thấy một vị tiểu cô nương đáng yêu, khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi. Nàng có một đôi mắt hồn nhiên linh động, môi thường mỉm cười rất ngọt ngào. Phượng Hữu Hoài không khỏi mỉm cười nhìn nàng. Tiểu cô nương đỏ mặt ngại ngùng, rụt rè e lệ hỏi: “Công tử, cuối cùng ngài cũng đã tỉnh!”
Phượng Hữu Hoài cố sức gượng dậy. Người đã hôn mê lâu nên mềm oặt vô lực. Hắn nhìn sơ qua bốn phía, đây là một căn phòng mộc mạc và yên tĩnh. Có điều giường màn màu hồng nhạt phỏng chừng là khuê phòng nhi nữ.
Tiểu cô nương dịu dàng nói: “Ta thấy ngươi xỉu ở vệ đường nên đưa về đây. A, giờ ta cứu ngươi, ngươi định tạ ơn ta thế nào đây?”
Phượng Hữu Hoài cười cười: “Ngươi nói thử xem?”
Nam tử vốn dĩ đã tuấn mỹ, nụ cười lại làm hắn càng trở nên đẹp đẽ vô song. Tim thiếu nữ đập loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng sợ hãi cúi đầu, xoắn xoắn góc áo. “Tiểu thư dặn ta phải chăm sóc cho ngươi thật tốt. Ngươi không nên đi lung tung, Trình phủ có rất nhiều quy củ!”
Phượng Hữu Hoài ừ một tiếng, thì ra là sau khi hắn ngất đi đã được người của Trình phủ cứu. Hơn nữa nàng vừa nhắc đến ‘tiểu thư’, vậy chắc là vị ‘tiểu thư’ kia có biết hắn.
Dưới tình huống này, thân phận chưa bị lộ khiến Phượng Hữu Hoài rất hài lòng. Dù sao từ lúc xuất cung đến giờ hắn chưa từng nói chuyện này với bất cứ ai. Trấn thủ hoàng cung hiện giờ là người giả do Thập Tam đóng, ít nhất cũng lừa được dăm bữa.
Lao lực nhiều năm khiến hắn chưa từng có thời gian ngơi nghỉ, mỗi ngày ngủ nhiều nhất ba canh, thường thường chỉ được hai canh giờ là cùng. Cơ thể người luyện võ cường tráng hơn thường nhân đấy, nhưng cứ mãi bòn rút thì có làm bằng sắt cũng không chống được ốm đau tìm đến thăm hỏi. Vừa lúc tận dụng cơ hội lần này để nghỉ ngơi, đợi an dưỡng đầy đủ sẽ tóm tên tiểu tử Phó Thư đó về.
“Tối nay quý phủ thật náo nhiệt.”
Việc Lục tiểu thư Trình phủ cất giấu nam nhân, lại còn là hoàng đế đâu phải chuyện đùa. Phượng Hữu Hoài luôn phải ở trong phòng của nha hoàn, còn nha hoàn kia ở chung bên phòng tiểu thư. Hai gian phòng liền kề nên để tránh hiềm nghi, nha hoàn cũng ít khi tìm Phượng Hữu Hoài nói chuyện phiếm.
“Tỷ phu, là khách do Tứ ca mời đến đó!” – Trình Lục có lá gan lớn, lại thẳng thắn, cứ thế gọi luôn Phượng Hữu Hoài là tỷ phu. Phượng Hữu Hoài thích tính cách của hắn nên cũng không ý kiến gì.
Phượng Hữu Hoài nhẹ đáp một tiếng liền tiếp túc dạy Lục tiểu thư đánh đàn.
Ước chừng sau nửa canh giờ, tiếng động từ bên ngoài mỗi lúc mỗi lớn, dường như hắn còn nghe thấy một thanh âm rất quen thuộc. Đây là tiếng gào thét, hơn nữa còn là tiếng gào thét vọng với trăng cao.
Bắt đầu từ đầu vai lan ra, lông mao xổ tung.
Trình Lục bất mãn hừ lạnh. “Tứ ca điên mất rồi, vì một người nam nhân mà bất chấp cả phép tắc!”
“… Nam nhân?”
“Đúng vậy. Toàn bộ Phong Châu đều biết Tứ ca để ý một nam nhân, gọi là gì gì đó Thư, chỉ là tên tiểu nhị có tí nhan sắc mà thôi!”
Phượng Hữu Hoài từ từ đứng dậy, im lặng không nói. Chỉ là Trình Lục cảm nhận được đấng cửu ngũ chí tôn đột nhiên tỏa ra lệ khí sôi trào mãnh liệt, khiến người ta không rét mà run.