Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 61: Chương 61




CHƯƠNG 61:

Gần đây tinh thần Phó Thư rất không ổn định, lúc thì bưng nhầm nước thay rượu, lúc lại lộn trà, khiến cho Tô lão bản cực kỳ bất mãn.

“Ngươi đây là muốn phá hoại việc kiếm ăn của ta hả?”

“Không phải, xin lỗi lão bản…” – Phó Thư xấu hổ cúi đầu, thuận tay dúi vỏ bình rượu đã hết cho Tô lão bản.

Tô lão bản trừng mắt nhìn bình rượu: “Ngươi là lão bản hay ta là lão bản?”

Phó Thư phản ứng chậm vội cầm lại, bay ngay tới bếp rửa.

Đợi khi y bay ra thì Tô Khinh Cuồng bèn chặn lại: “Được rồi, ngươi bị đuổi việc. Đây là tiền lương của ngươi, cầm đi.”

Phó Thư nhận lấy túi tiền, đếm. Một trăm đồng, không bằng một phần mười tiền hoàng đế cho y, thậm chí còn chưa được bằng số lẻ tiền boa của Trình Tứ Thiếu. “Cám ơn lão bản!”

Y thật sự quay về phòng thu dọn đồ đạc, hừng hực khí thế, toàn bộ sức sống đã quay trở lại.

Tô Khinh Cuồng và Lãnh Hàn Yên đứng ngoài cửa nhìn nhau, cười toe toét.

“Muốn chạy thì cứ nói sớm, không cần phải phá hoại việc làm ăn của ta.” – Lúc tiễn biêt, Tô Khinh Cuồng không quên oán hận, “Này, cho ngươi lộ phí để tiêu trên đường. Cứ đi từ từ, đừng có vội.”

Phó Thư nhận mười lượng bạc mà hắn cho, khịt mũi, “Cám ơn ngươi, Khinh Cuồng!” – Hiếm lắm mới thấy hắn hào phóng như vậy, tuy rằng y biết một bộ quần áo mà Tô Khinh Cuồng mua cũng hơn đứt chỗ tiền này.

Trình Tứ Thiếu cũng đến tiễn, sai người đưa tới cho y một rương bạc trắng. “Trên đường dùng, từ từ tiêu, nếu thiếu cứ đến ngân trang của Trình gia ta lấy tiền.” – Nói xong còn đưa khối ngọc bội bên người cho y, “Đây là tín vật.”

Phó Thư đẩy ngọc bội lại, “Quý giá quá, ta không lấy được. Ngươi cũng đem bạc về đi, nặng thế này lưng ta không vác nổi.”

Trình Tứ Thiếu ân cần chuẩn bị một chiếc xe ngựa nạm vàng để chở bạc cho Phó Thư, “Lấy luôn cái xe này, đi đường cho mau.”

Phó Thư bèn than thở, “Bộ ngươi muốn ta bị cướp hả?”

Trình Tứ Thiếu cười ha hả, “Võ công của Thư Thư tốt như vậy còn ai dám cướp của ngươi!”

“Cấm gọi ta là Thư Thư!”

“Thư nhi, đi đường bảo trọng, ta sẽ đến kinh thành thăm ngươi.” – Chân thành thâm tình.

Đến giờ Trình Tứ Thiếu vẫn chưa biết tình nhân tiền nhiệm của y là hoàng đế. Nếu mà biết, thử xem hắn còn dám dụ dỗ Phó Thư không! Giống như Trình lão gia ấy, kể từ khi biết quan hệ giữa y và hoàng đế không bình thường thì liền kính sợ y ba phần.

Nhưng Phó Thư cũng chẳng có hứng thú khoe khoang quan hệ giữa y và hoàng đế. Bởi thế y lên ngựa, vỗ mông nó rồi chạy. Ngựa là quà của Lãnh Hàn Yên, trên cổ ngựa còn có tên của hắn.

Ba tháng sau, Phó Thư trở lại kinh thành nơi y hằng mong nhớ. Lúc này đã là giữa hạ, mặt đất bị thái dương nướng cho bốc khói. Phó Thư đội nón, một thân thanh sam, Tiểu Chi rúc trong ngực y chỉ lộ ra nửa cái đầu. Y bị binh lính canh cửa thành cho là phần tử khả nghi, bị gặng hỏi một lần, sau đó an toàn vào thành, đến một quán trà, gọi một bình trà lạnh, thở hồng hộc.

“Phó Thư!!”

Phó Thư quay đầu lại, vui mừng gọi, “Thập Tứ lão đại!”

Ảnh vệ trưởng Thập Tứ đã không gặp Phó Thư gần một năm rồi. Hắn là người đầu tiên ở dị giới này mà Phó Thư quen biết và nói chuyện. Phó Thư giống như con gà con mới sinh, gặp ai đầu tiên liền quyến luyến người ấy.

Hai người niềm nở ôm ấp. ân cần hỏi han lẫn nhau. Phó Thư phát hiện Thập Tứ ngày một đẹp trai, Thập Tứ thì phát hiện y đã cao lớn hơn rồi.

“Phó Thư, ngươi có quay về không?”

“Có thể chứ?”

“Ách, thi lần nữa là được!”

Chế độ lựa chọn ảnh vệ là thế này: Thập Tam tự mình chọn những đứa nhỏ có thiên phú và tư chất, phần lớn đều là cô nhi hoặc nghèo khổ, sau đó tiến hành huấn luyện, mười năm sau sẽ cho tham gia thi ảnh vệ. Nếu qua liền được đề bạt làm ảnh vệ, không qua thì làm thị vệ trong cung.

Phó Thư xị mặt, “Vậy thôi, ta muốn đổi nghề!”

“Nhưng mà Thập Tam còn đang giữ văn tự bán thân của ngươi. Ngộ nhỡ hắn lấy khế ước kiềm chế thì ngươi sẽ gặp phiền phức lớn.”

“Quan hệ của ta và Thập Tam tốt như vậy, hắn sẽ không uy hiếp ta đâu!”

“Hửm? Phải không vậy? Lúc ta hỏi quan hệ giữa hắn và ngươi thế nào thì hắn nói bình thường thôi!”

Phó Thư đau lòng “Do Thập Tam ngượng đấy!”

Thập Tứ nhìn ánh mắt hiền hòa của y, “Ừ, ngoài ngươi ra những kẻ khác hắn đều nói không quen!”

Phó Thư cười thỏa mãn, này là bạn tốt nha, may mắn quá!

Suy xét về chỗ ở, Phó Thư muốn đến khách *** trọ, Thập Tứ lại muốn để y ngụ tại túc xá ảnh vệ. Dù sao phòng trống cũng rất nhiều, Phó Thư không cần phải câu nệ. Còn hoàng đế bên kia thì hắn có thể hỗ trợ che giấu giùm.

Cơ mà hoàng đế là ai chứ, trong hoàng cung này chỉ cần gió thổi cỏ lay hắn cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Vì vậy ngày đầu tiên Phó Thư tiến cung, hắn đã nhận được tin tức rồi, chỉ là chưa thèm phản ứng gì.

Phó Thư xoắn xuýt vì đồng chí cũng tên là “Phó Thư” kia, y hỏi thử Thập Tứ xem người hắn nhặt về là ai. Thập Tứ trả lời úp úp mở mở lại càng khiến Phó Thư thêm sôi gan.

Y quyết định chờ đến đêm khuya sẽ bí mật đến điện Dưỡng Tâm để tra rõ ngọn ngành.

Đêm, rất tối. Trăng, rất sáng. Quả thực rất thích hợp để Phó Thư hành động. Y đem thân mình hòa lẫn vào bóng tối, một đường từ lãnh cung thẳng tới điện Dưỡng Tâm như qua chốn không người. Lúc này trong điện còn sáng đèn, hoàng đế vẫn ngồi tại chỗ ngày thường hắn luôn ngồi, khêu đèn phê duyệt tấu chương. Mà bên cạnh hoàng đế lòi ra thêm một thiếu niên xa lạ.

Phó Thư vừa thấy hắn, lòng liền chua xót.

Thiếu niên lặng lẽ ngủ gục bên cạnh bàn, trên người đang đắp áo choàng của hoàng đế.

Con bà nó, trời nóng thế này đi đắp áo choàng lông!

Trong lòng Phó Thư bạo phát, nguyền rủa từ hoàng đế đến đời gia gia của hắn.

Một phòng nồng nặc vị chua.

Thiếu niên kia đột ngột tỉnh lại, xoa xoa cặp mắt mơ màng buồn ngủ, nghi hoặc nhìn về phía Phó Thư. Hoàng đế thấy vậy, dịu dàng hỏi, “Sao thế?”

Thiếu niên nói: “Hình như bên kia có người.”

Phó Thư hoảng, kết giới của y còn chưa bị phá, sao thiếu niên này có thể phát hiện ra?

Thiếu niên mở to mắt nhìn chằm chằm về phía y, sau đó đứng dậy đi tới.

Phó Thư theo bản năng lùi vào trong góc.

Lúc này, hoàng đế gọi một câu, “Phó Thư, ra đi.”

Thiếu niên quay đầu, a một tiếng.

Hoàng đế cười nói. “Ta không gọi ngươi. Phó Thư, xuất hiện đi. Ta biết là ngươi đến, Tiểu Chi rơi ra rồi kìa.”

Phó Thư cúi đầu nhìn. Tiểu Chi đã chạy khỏi kết giới của hắn, hưng phấn nhào đến đĩa điểm tâm trên bàn của hoàng đế.

Phản đồ!

Phó Thư bất lưc, ngẩng đầu ưỡng ngực bước ra, đối diện với Phó Thư hàng nhái kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.