Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 62: Chương 62




CHƯƠNG 62:

 

Hàng nhái mang tên Phó Thư kia cũng không phải là rất đẹp, hắn có một đôi mắt sáng ngời linh hoạt, rất là động lòng người. Nhìn qua mới chỉ khoảng mươi lăm mười sáu tuổi nhưng ở hắn có cái khí chất lãnh ngạo không ăn nhập với độ tuổi, đặc biệt là cặp mắt mèo kia, ngạo mạn đến độ làm Phó Thư chán ghét.

“Trâu già còn gặm cỏ non!” – Phó Thư lẩm bẩm. Phượng Hữu Hoài ngươi cũng sắp đầu ba rồi mà còn cả ngày chạy theo thiếu niên xinh đẹp tươi ngon, có biết xấu hổ không đấy!

Phượng Hữu Hoài cười dài, hiển nhiên là tâm trạng tốt lắm.

Mà vị Phó Thư hàng nhái kia, một đôi mắt mèo lợi hại nhìn chằm chằm vào y không chớp lấy một cái, tư thế như chỉ hận không thể đục thủng y khiến Phó Thư cho rằng hắn vừa mắt mình.

Y nghĩ, chắc mình cũng không có mị lực lớn đến vậy đâu nhỉ.

Sau đó, Phó Thư hàng nhái nói, “Ngươi chính là Khai Tâm?”

Khai Tâm… Người biết tên kiếp trước của y không nhiều. Phó Thư ai oán nhìn hoàng đế: Hắn đã quan trọng đến mức cái gì ngươi cũng khai hết rồi ư?

Nội tâm của y đau khổ, chua xót bốc lên nhưng trên mặt vẫn không hề biểu hiện ra: “Không liên quan đến ngươi!”

Đây không phải là Phó Thư hoạt bát đáng yêu, bình dị gần gũi, lễ phép, yêu nước kính thầy mến bạn của chúng ta. Hoàng đế càng cười vui vẻ hơn, đẹp đến đau đớn mắt y.

Ánh mắt của Phó Thư hàng nhái đột nhiên lạnh đi, phát ra hào quang chói mắt như mười thanh lợi kiếm, “Ngươi biết tên của ta chứ?”

“Hừ, Phó Thư chắc!”

Phó Thư hàng nhái cười lạnh, “Đây chính là tên của ta.”

Phó Thư hàng thật: “Gì chứ? Ta cũng tên là Phó Thư!”

Người kia tiếp tục cười lạnh: “Ngu xuẩn, ta nói là từ khi ta sinh ra đã có tên này, từ khi ta sinh ra đã dùng cái xác mà ngươi đang chiếm cứ. Cơ thể của ngươi là của ta, đồ ngốc nhà ngươi đã hiểu chưa?”

Ngu ngốc như Phó Thư tất nhiên là hiểu được.

Tiếp tục nhìn Phó Thư hàng nhái kia. Nghe nói mười bốn năm qua, chủ nhân cơ thể này rất lãnh mạc kỳ quái, khó ở chung, vả lại còn khiến người ta vô cùng chán ghét. Người trước mặt này quả thật phù hợp tới bảy tám phần. Hóa ra, hóa ra… Y mới là hàng nhái!

Nhưng, đây là sao?

Không phải Phó Thư thật đã chết rồi ư?

Cho nên y mới xuyên vào cơ thể của hắn!

Phó Thư hàng thật bị giáng cấp thành bản nhái nói: “Ngươi, ngươi, ngươi không phải đã chết rồi sao!”

Phó Thư thật vẫn tiếp tục cười lạnh, “Vốn đã chết, nhưng lại có người đưa hồn phách của ta nhập vào cơ thể này, vì thế ta sống đến tận bây giờ.”

Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện cơ thể vô duyên vô cớ thay đổi, càng khó hiểu hơn là có người đã thay thế vị trí ban đầu của hắn, phát triển mối quan hệ xấu xa mờ ám với kẻ thù của hắn!

Vậy nên hắn không bình tĩnh được nữa. Nguyên bản hắn muốn trốn ở Sâm Sơn Lão Lâm tu luyện võ công tuyệt thế rồi tiếp tục tìm Phượng Hữu Hoài báo thù giết cha, nhưng khi gặp được Thập Tứ, hắn bèn theo về.

“Có người?” – Phó Thư nghẹo đầu. Ngoại trừ BOSS của y ra thì còn ai có thể tùy ý đem linh hồn của người này nhập vào cơ thể người khác được. Cũng chính hắn đã nhập linh hồn y vào cơ thể Phó Thư. “Có phải là một nam nhân tóc vàng mang mặt nạ không?”

Phó Thư thật lưỡng lự gật đầu: “Là hắn.”

Phó Thư tỉnh ngộ, không khỏi rên rỉ: BOSS, ngươi nhập hồn ta vào xác Phó Thư là vì thế này sao!

Liếc nhìn Phượng Hữu Hoài đang trộm đắc ý, có lẽ… là để quay bánh răng vận mệnh!

Hàng thật cùng hàng giả quyết đấu một lúc làm lộ ra chuyện thân thể mới của Phó Thư thật vừa gầy gò lại nhiều bệnh, động tí là cảm mạo, động tí là phát sốt. Phó Thư thấy vậy sinh lòng thương hại, bèn nói: “Ta trả cơ thể lại cho ngươi.”

Cặp mắt mèo lãnh liệt của Phó Thư thật nâng lên, nhìn thoáng qua Phượng Hữu Hoài đang cắn tai y, hắn run giọng: “Dơ bẩn, ta không thèm!”

Phó Thư trề môi: “Bị kẻ thù của ngươi chạm qua một chút thôi chứ mấy!”

Phượng Hữu Hoài cười nhẹ, “Không phải một chút thôi đâu, từ trong ra ngoài đều chạm qua hết cả rồi!”

Phó Thư thật lại khẽ run rẩy, giận đến xì khói đầu, Phó Thư thì lại cho rằng hắn sốt nặng hơn.

Trở lại vấn đề chính, y và hoàng đế đã kiên quyết phân rõ giới hạn, ấy thế mà hoàng đế còn mặt dày, thích động tay động chân với y.

“Phó Thư, ngươi trở về là vì ta đúng không?”

“Không, ta chỉ về lấy tiền riêng thôi.”

“Phó Thư, ngươi không ngoan.”

“Hừ, ai mà không biết người và người đó là tình nhân!”

“Là kẻ thù đối địch, đừng nghe người khác nói lung tung.”

Đáng ghét, Tô Khinh Cuồng và Lãnh Hàn Yên, dám bịa đặt để đuổi lão tử đi!

Phó Thư cắn răng nói: “Ngươi yêu ta không?”

Phượng Hữu Hoài nghiêm túc tự hỏi một lúc, “Phó Thư, ngươi muốn nghe lời thật lòng?”

“Hỏi thừa!”

“Ta không biết, ta chỉ biết là mình không muốn rời xa ngươi!”

Phó Thư cười to, “Ai không muốn – rời xa ai chứ! Ngươi chỉ coi ta là sủng vật mà thôi!”

Phượng Hữu Hoài nói, “Không phải.”

“Phải!”

“Không phải.”

“Phải phải!!”

“Không phải.”

“Phải phải phải!!!”



Thập Tam không nhịn được, gào lên: “Các ngươi câm hết cho ta! Qua chỗ khác mà ghê tởm với nhau!”

Phó Thư thật vẫn cười lạnh, “Cẩu hoàng đế, còn gọi tên ta nữa, ta chặt ‘Phó, Thư’ của ngươi!”

Nói đến những đánh giá về Phó Thư thật, có một câu hết sức chuẩn xác là: Người này, cực kì đáng ghét!

Phó Thư quyết định đổi tên, sửa lại thành Khai Tâm như cũ. Hoàng đế mỉm cười nói, “Hình như không có họ nào là ‘Khai’.”

Phó Thư cúi đầu, càu nhàu: “Ta không phải họ ‘Khai’!”

“Hử, vậy họ gì?” – Hoàng đế luôn cảm thấy tên Khai Tâm rất kỳ quái, nhưng Phó Thư nói đây là BOSS đặt cho y, nói y chính là nguồn vui của mọi người, vì vậy mới đặt tên cho y là Khai Tâm.

Phó Thư xấu hổ nhếch mép, “Hách.”

“Hảo?”(1) Hoàng đế cười khì, “Thật hợp với tên ngươi.”

(1): Hai từ ‘Hách’ và ‘Hảo’ có cách đọc gần giống nhau nên anh Hoài nhầm. 

Phó Thư hầm hừ, “Hừ, thích thì cứ cười đi, từ nhỏ tới lớn ta bị người giễu cợt quen rồi!” – Còn tốt hơn họ Đỗ, Đằng gì đó nhiều!

Chẳng qua, cuối cùng Phó Thư đổi tên không thành, bởi vì Phó Thư thật nói cái tên này bị hoàng đế gọi quá ác tâm, cho nên hắn quyết định đổi tên. Thành họ Phó, tên Vong Tổ.

“Vong Tổ…” – Dường như tên này nói nên điều gì đó. Phó Thư nhìn Phó Vong Tổ đang đứng cùng một chỗ với Thậ Tam, cười nhạo, “Ngươi này, thật sự là đồ bất hiếu!” (2)

(2): Vong nghĩa là quên. 

Phó Vong Tổ không cười lạnh được nữa, cau mày nói, “Ta không thể sinh con là có lỗi với tổ tông, vậy nên rõ ràng là đã quên!”

Phó Thư giả ngu, “Vì sao không sinh được con?”

Phó Vong Tổ cũng chẳng ngại ngùng, “Lý do giống ngươi!”

 

 

…. Phó Thư cảm thấy mình bị vũ nhục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.