Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt

Chương 66: Chương 66




CHƯƠNG 66:

Hoàng đế keo kiệt không để Phó Thư nhảy vào dục trì tắm mà dùng xô dội cho Phó Thư, đợi đến khi nước chảy ra không bẩn nữa, trong đến mức uống được rồi thì hắn mới đẩy Phó Thư vào dục trì. Về việc tại sao lại không ôm thả vào á hả? Thì tại giờ Phó Thư béo hơn rồi, hoàng đế tính ôm nhưng loạng chà loạng choạng, vóc dáng quá khổ không thể bế được, vì vậy đành phải làm như thế.

Hoàng đế dịu ngọt xoa mái tóc lại mềm mại xinh đẹp như xưa của Phó Thư. “Lần sau không được làm ta sợ nữa.”

“Sợ?’

“Ngươi có già đi có xấu đi cũng không sao, nhưng đừng nghịch bẩn. Giờ mỗi ngày tắm hai lần rồi chờ ta đến ăn.”

“Mơ đẹp.”

Phó Thư vội vã muốn xem bí mật mà hoàng đế đề cập đến, vì thế ngâm người với cánh hoa xong, cả người thơm nức thì nhảy nhanh ra khỏi dục trì, trận truồng xích lõa nhìn ánh mắt sáng ngời của hoàng đế đột nhiên thâm trầm.

Hoàng đế hít sâu, lại nắm tay Phó Thư. “Đi theo ta.”

Nơi họ đến là ngự án mà ngày thường hoàng đế làm việc, trên bàn có hai chồng tấu chương chất cao như núi, đổ đống linh tinh. Hoàng đế thích như vậy. Mỗi lần đám thái giám vừa sửa sang lại cẩn thận là lão nhân gia hắn lại lấy tốc độ khiến người ta kinh ngạc để biến cái bàn trở lại bừa bãi như cũ.

Gạt đám tấu chương ở trên ra, lộ ra phía dưới mặt bàn.

Hoàng đế nói. “Đã lâu rồi ngươi không còn ở trên xà nhìn ta phê duyệt tấu chương, đúng không?”

Phó Thư thành thật gật đầu, nhìn theo mắt hắn, thấy một bức tranh.

Trên đời này, người vẽ ra bức tranh siêu việt đến vậy chỉ có thể là đồng hương của y. Nhưng đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là nhân vật trong tranh chính là y. Đây là cảnh y đá bóng ở kiếp trước, tóc ngắn nhẹ nhàng vuốt dựng, da thịt màu mật ong khỏe mạnh, mày rậm mắt to, thần thái sáng láng, quần áo cầu thủ màu trắng dán chặt vào dáng người rắn chắc thon dài cân xứng, đường nét cơ thể mạnh mẽ lưu loát. Không phải khoa trương nhưng đúng là đẹp đến tận cùng.

Vẽ y, cười rực rỡ như ánh mặt trời, y như một đứa trẻ ngây ngô.

Sống mũi Phó Thư cay cay.

Y nghe thấy hoàng đế nói. “Ta vẫn luôn tò mò về dáng vẻ kiếp trước của ngươi. Trữ Duệ nói ngươi chính là một đại nam hài sáng sủa thích cười, vui vẻ giúp người, thích vận động, siêng năng hiếu học, là một đứa trẻ thiện lương. Khi ấy, ta ngày nào cũng tưởng tượng về ngươi, lông mi, ánh mắt, cái mũi, cái miệng nên như thế nào. Sau đó, ta nhờ Tô Khinh Cuồng vẽ một bức họa về ngươi, mua lại bằng giá cao. Lúc mở ra nhìn, ta nhận ra ngươi không khác với tưởng tượng của ta lắm. A cho nên ta thích ngươi của hiện tại.”

Thật đáng tiếc, bao nhiêu lời chân thành thâm tình mà hoàng đế nói, Phó Thư chỉ cho vào tai được hai chữ – “Giá – cao.”

Y thử dò hỏi: “Ngươi cho Tô Khinh Cuồng bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều lắm, một ngàn lượng thôi.”

“… Đưa ta, một trăm lượng là được rồi. Ta cho ngươi tranh, mua một tặng một!”

Phó Thư nghiêm túc!

Không khí bỗng chốc bị phá hỏng, hoàng đế dở khóc dở cười ôm y, thổi vào tai y. “Phó Thư, đừng rời xa ta. Trẫm lấy thân phận thiên tử ra lệnh cho ngươi, không được đi!”

Xong rồi xong rồi.

Mang tai là điểm trí mạng của Phó Thư, thẳng thắn mà nói, là chỗ mẫn cảm nhất trên người y.

Hễ ghé vào bên tai y nói chuyện là cả người y sẽ mềm nhũn, thổi vào tai y là sức chiến đấu liền nháy mắt tan rã, một câu cũng đủ khiến chân y lảo đảo không vững.

Phó Thư đỏ bừng cả mặt.

“Thập Nhất… Ngươi thực sự thích ta của hiện tại sao?”

“Ừ.”

“Một người vừa cao vừa to? Ôm không hề mềm mại?”

“Ừ.”

“Cũng càng thích ta của kiếp trước?”

“Ừ.”

“Vậy ta để BOSS đổi lại thân thể nhé.”

“Ừ.”

Thời gian trao đổi bốn câu, hoàng đế song song hoàn thành bốn bước: Thủ thỉ bên tai – hôn môi – sờ soạng – ôm lên giường.

Sau đó, cao à, nặng à, hoàng đế vĩ đại của chúng ta đều có thể dễ dàng vượt qua, thực hiện kiểu ôm công chúa hoàn mỹ.

Hai người lại hòa bình như trước. Mặc dù trong mắt người ngoài, họ chưa từng có gì xích mích.

Chỉ mong đây là kết cục tốt nhất.

Phó Thư tiếp tục làm thùng cơm, hoàng đế tiếp tục cai quản giang sơn.

Phó Vong Tổ lại làm ảnh vệ, Thập Tam thì bắt tay vào huấn luyện một đám ảnh vệ mới dự khuyết, Thập Tứ vẫn cứ là trưởng nhóm ảnh vệ.

Tiểu Chi theo chủ nhân đâm ra béo lên, Tiểu Tông có bạn về nhà, Tiểu Hoa béo không chạy nổi.

Nhị hoàng tử bắt đầu đọc sách và tập võ, thỉnh thoảng hoàng hậu sẽ đưa đồ ngọt đến, phần lớn lọt hết vào bụng Phó Thư.

Phó Thư chuẩn bị tìm việc làm mới, y muốn tìm việc tách khỏi hoàng đế, để giữa hai người có không gian riêng. Hoàng đế không chịu, Phó Thư bèn kháng nghị, “Cả ngày dính lấy nhau thì phiền lắm, khoảng cách sinh ra cái đẹp, biết chưa!”

Hoàng đế tương đối bá đạo: “Không được rời xa ta!”

Phó Thư tiêu sái hất tóc: có quỷ mới thèm quan tâm đến ngươi!

Không thể không nói, Phó Thư đang dần dần cởi bỏ lớp xác cừu bên ngoài, để lộ ra bản tính hoang dã của một con sói.

Cứ thành thật thì ngươi sẽ thua. Lời này quả là đúng đắn.

Sau khi y phát hiện ra người này không giống như trong tưởng tượng của y, không còn gì để mất, tính ỷ lại vào hắn cũng bớt đi nhiều, muốn y thỏa hiệp đã không còn dễ dàng nữa.

Phó Thư muốn nhập ngũ, làm một người có thể sóng vai bên cạnh hoàng đế.

Hoàng đé nói. “Vậy ngươi nhập sĩ đi, việc này phải làm nhanh.”

Y sợ hoàng đế dùng thủ đoạn xấu xa để y được thăng cấp nhanh. Nhưng Phó Thư mù chữ thì biết phải nhập sĩ như thế nào đây?

“Làm ngự tiền thị vệ không phải là mong muốn của ngươi sao?” – Hoàng đế lôi chuyện cũ ra, đáng tiếc là Phó Thư không chịu tiếp thu.

“Không cần, còn không có phong cách bằng ảnh vệ, ta muốn lập chí làm đại tướng quân.”

Hoàng đế trầm ngâm. “Nếu ngươi đến sớm hai mươi năm thì tốt rồi.” – Khi đó Phong Lôi vẫn chỉ là một nước nhỏ, nơi nơi chinh chiến, quân công dễ lấy, cứ từ từ mà thăng tiến. Hiện nay thiên hạ thái bình, Phó Thư muốn từ một binh sĩ nhảy đến chức đại tướng quân, ít nhất cũng mất mười năm. Bởi vì trong vòng mười năm tới, hắn không có ý định kêu gọi chiến tranh.

Phó Thư nói. “Ta cũng đâu nói muốn làm tướng quân Phong Lôi.”

“Hửm?”

“Làm tướng quân Phong Lôi chẳng phải vẫn là thủ hạ của ngươi sao? Ta nói, muốn làm việc gì để có thể sóng vai đứng cùng ngươi cơ mà!”

Cho nên y sẽ chạy tới làm đại tướng quân của địch quốc, vậy thì ít nhất lúc chiến tranh cũng không cần cúi đầu với hắn.

Hoàng đế cực kỳ bội phục suy nghĩ của Phó Thư, mỉm cười hỏi. “Ngươi muốn làm đại tướng quân của nước nào?”

“Chiêu Vân đi, dưới trướng Cảnh Hoàng, có thể đi lại thoải mái, như vậy ta sẽ thường xuyên về thăm ngươi được.”

“À, nghĩ hay đấy.”

Hoàng đế cười cười, sau đó ấn Phó Thư về, điên cuồng vò đầu y. “Ngươi cứ nên trở về làm ảnh vệ cho ta!”

Không cho thương lượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.