CHƯƠNG 67:
Ảnh vệ tự ý bỏ đi sẽ bị Thập Tam hạ lệnh truy nã khắp giang hồ và sát lệnh. Vì muốn bảo toàn tính mạng của Phó Thư, hoàng đế liền gạch tên y khỏi đội ảnh vệ. Nói cách khác, Phó Thư đã không còn là ảnh vệ của hắn nữa, giờ nhiều nhất chỉ coi là một mễ trùng.
Muốn làm ảnh vệ chẳng phải quá dễ sao, hoàng đế khâm điểm xuống, dù ngươi có là kẻ gác cổng cũng được. Giống như trường hợp của Phó Vong Tổ cũng là được hoàng đế phá lệ sắp xếp. Nhưng Phó Thư há lại muốn làm hạng người luồn cửa sau như vậy. Y không thích đánh đồng với Phó Vong Tổ mà quyết tâm tham gia cuộc thi ảnh vệ sẽ tổ chức vào ba tháng sau, muốn đường đường chính chính thi đỗ tấm bằng ảnh vệ!
Cứ thế, trong ba tháng này, y vẫn là một mễ trùng.
Cho dù là mễ trùng, y cũng có mục tiêu và chí khí của một mễ trùng. Mục tiêu của y là kiếm dư dả tiền để ăn tiêu lúc về già, còn chí khí là sóng vai đứng bên cạnh hoàng đế!
Muốn có tiền để dành thì điều kiện tiên quyết là kiếm được tiền đã. Phương pháp kiếm tiền thì có nhiều loại, trong đó có một loại gọi là——- đầu cơ trục lợi.
Phó Thư buôn bán nhỏ, mang toàn bộ những đồ đạc mà hoàng đế không cần ra ngoài đường rao bán. Đồ trong cung đều có dấu hiệu nhận dạng, không cho phép buôn bán, cho nên Phó Thư đi sớm về khuya, lén lén lút lút, treo đầu dê bán thịt chó, bên trên là bình hoa ngọc khí bình thường, còn bên dưới là đồ trong cung. Một cái khăn tay mà hoàng đế từng dùng qua, y có thể nâng giá đến một trăm lượng. Còn chuyện hoàng đế làm gì với cái khăn tay ấy thì còn phải nghiên cứu thêm đã.
Việc buôn bán thuận lợi, lại có phu nhân tể tưởng giúp đỡ tuyên truyền, thế là không ít người mộ danh tìm tới của. Ai cũng lén la lén lút đến trước sạp thực hiện ám hiệu:
“Chào đồng chí!”
“Đồng chí vất vả rồi!”
Thực hiện ám hiệu xong, hai bên cùng đi vào một căn phòng nhỏ do Phó Thư thuê, bên trong bày đầy đồ đạc.
Nương nhờ bóng phu nhân tể tướng, nào có ai dám đến quậy phá cửa hàng.
Bạc trắng phau phau ào ào đổ vào, Phó Thư cười méo cả miệng, ban đêm trên giường cũng ngoan ngoãn lạ lùng. Bởi vậy hoàng đế đồng ý cho y buôn bán, chỉ cần Phó Thư không cầm những thứ đồ riêng tư của hắn đi đầu cơ trục lợi thì hắn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hoàng đế vừa bỏ một bộ quần áo cũ, Phó Thư cười ha ha cầm nó đến cửa hàng, yết giá một ngàn lượng. Y cũng nhìn thành ý và trình độ giàu có của khách mà ra giá thích hợp.
“Chào đồng chí!” – Có khách vào cửa, là một tiểu tư lạ mặt.
“Đồng chí vất vả rồi!” – Phó Thư bày ra vẻ mặt chào mời.
“Công tử nhà ta muốn xem vài món đồ, làm phiền các hạ.”
Sau lưng tiểu tư có một cái kiệu, Phó Thứ nhìn đáp. “Được, thỉnh quý công tử theo ta!”
Một lúc lâu sau, trong kiệu mới có động tĩnh. Người bước ra là một quái nhân băng bó dọa cho Phó Thư nhảy dựng.
Nói hắn là quái nhân băng gạc cũng không sai, từ đầu đến chân vị công tử này đều quấn kín băng vải, bên ngoài khoác trường sam màu đỏ sậm.
Hắn được tiểu tư kia dìu, bước theo Phó Thư vào căn phòng nhỏ.
“Xưng hô với huynh đệ thế nào đây?”
“Bỉ họ Nguyễn.” – Giọng nói của hắn thô to mà tang thương, khiến Phó Thư nhớ tới Hoàng gia gia ở gian hàng bên cạnh.
“Nguyễn công tử cứ gọi ta là Phó Thư đi!”
“Phó Thư hả? Tên rất hay.” – Nguyễn công tử cúi đầu cười u ám, Phó Thư sợ dựng tóc gáy.
Tới căn phòng nhỏ, tiểu tư chờ ở ngoài, Phó Thư đóng cửa lại.
Nguyễn công tử chỉ để lộ một con mắt, hắn quét mắt khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở bộ quần áo mà Phó Thư vừa mới mang tới.
Thấy hắn có vẻ hứng thú với quần áo, Phó Thư nhiệt tình giới thiệu: “Đây là bộ quần áo mà đương kim Thánh Thượng đã mặc tám năm rồi đấy! Do Lăng La sơn trang sản xuất ra. Ngươi xem, thoạt trông vẫn còn rất mới!”
Mới cũng vô dụng, ai mua cống phẩm mà chẳng phải giấu ở nhà, hơn nữa, người Nguyễn công tử nhỏ gầy, mặc sao nổi.
“Ngươi rất thân với Thánh Thượng?”
Phó Thư cười hì hì, mọi người đều biết ngày trước y là ảnh vệ. Vì sao phải để lộ thân phận này? Là vì để gia tăng mức độ tin cậy của cửa hàng đó!
“Vâng, trước đây tại hạ là ảnh vệ bên cạnh bệ hạ.”
“Bên cạnh à…” – Nguyễn công tử sâu sa nói. – “Vậy nhất định là rất thân thiết.”
Phó Thư đỏ mặt.
“Phó Thư, Thánh Thượng tốt với ngươi chứ?”
“A?” – Phó Thư không hiểu nguyên nhân đối phương hỏi vậy.
“Tốt đến mức nào?” – Nguyễn công tử không đợi y trả lời đã tiếp tục hỏi, buồn bực, Phó Thư có dự cảm không tốt.
Con mắt lộ ra của Nguyễn công tử lạnh lùng nhìn y, đến gần giá đặt đàn, gảy vài tiếng, cộc cằn hỏi: “Đêm nào cũng ngủ cùng nhau, đúng không?”
“…” – Phó Thư vừa định đáp trả thì bỗng phát hiện ra mình không thể nói được.
Nguyễn công tử cúi đầu mỉm cười, tiếng đàn khó nghe tàn phá khả năng nghe nhìn của người khác. Nhưng chính thứ âm thanh khó nghe này đã khiến Phó Thư không thể động đậy, giống như là ma âm quán nhĩ.
Nguyễn công tử nói: “Ngươi biết không, bộ y phục này là thứ ta tặng hắn, chiếc đàn này cũng từng là của ta. Vậy mà ngươi dám lấy nó ra bán.”
… Vì hoàng đế vứt nó đi. Phó Thư âm thầm trả lời hắn, y đã đoán được thân phận của đối phương.
Họ Nguyễn, đánh đàn cực khó nghe, là tình nhân trước đây của hoàng đế. Ngoại trừ Cầm Tuyệt công tử dùng ma âm giết người như chớp thì còn có thể là ai!
Nguyễn Vô Cầm lại gảy đàn, tiếng đàn bén nhọn khiến Phó Thư chỉ muốn la lên một tiếng: Giết ta đi!
Ngay sau đó, y nhận được đãi ngộ giống như nữ chính trong manga shoujo —- Hôn mê và rồi yếu đuối đợi nam chính đến cứu.
Loại chuyện này dù có là ai gặp phải cũng sẽ lo lắng cho an toàn của bản thân. Nhưng Phó Thư khác, sau khi y tỉnh lại, thấy mình bị trói gô trên giá thì hưng phấn sáng cả mắt lên, vui run cả người!
Đồng thời, y cũng là một người tốt. Nhìn Nguyễn Vô Cầm lạnh lùng trông y, y ngượng ngùng vì đã quá phấn khích. Để miễn chạm vào hứng thú của đối phương, y bèn thảm thiết kêu: “Hỗn đản, thả ta ra!”
Nguyễn Vô Cầm cười lạnh: “Ta đang nghĩ xem, Thánh Thượng thích ngươi ở điểm gì nhỉ.”
Phó Thư ngạo nghễ nâng cằm: “Toàn bộ!”
Nói khoác mà không biết ngượng.
“Toàn bộ? Tốt, ta sẽ từ từ từng chút một, lóc hết toàn bộ thịt của ngươi.” – Nguyễn Vô Cầm cầm một thanh chủy thủ sắc bén.
“… Đợi, đợi đã, đấy là ta nghĩ ai cũng mê mình, hắn thích ta vì…” – Phó Thư suy nghĩ, thịt trên người không thể bị lóc được. Mất một miếng là Phó Vong Tổ giết sống y ngay. Vì vậy y đành phải hi sinh chính mình…. “Thập Nhất không thích ta vì vẻ bề ngoài nông cạn, hắn thích vì ta có một linh hồn cao-thượng-mỹ-lệ!”
Cực kỳ dõng dạc!