CHƯƠNG 69:
Phó Thư rất cưng những động vật nhỏ, nhưng dù đồng chí có nhỏ thế nào đi chăng nữa, chỉ cần dám chạm vào thức ăn thôi là không thể tha thứ được. Cùng lý lẽ đó, y tôn trọng con người, nhưng điều đó không có nghĩa là y sẽ để mặc cho người ta chém giết.
Phó Thư nguyên danh là Hách Khai Tâm. Kiếp trước y là sát thủ và là ảnh thuật sư, hành nghề chưa từng thất bại, người trong giới gọi y là ‘Thái dương chi tử’. Sở dĩ có cái tên này, là vì nụ cười của y tựa như ánh dương sáng lạn, mà năng lực của y cần đến sự hiện diện của ánh sáng.
Nếu nói lịch sử kiếp trước của Phó Thư vô cùng vẻ vang, ngoại trừ giết không ít người xấu xa ra thì cũng chẳng có gì. Thế giới kiếp trước của y rất kỳ huyễn, y sống ở Nhân Giới. Mà ngoài Nhân Giới còn có Thần Giới, Ma Giới, những thế giới mà con người bình thường không thể chạm tới được. Ở Nhân Giới, hành vi giết người của bang thiếu niên bọn y không hề to tát, mà trong lòng Phó Thư còn tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, nếu pháp luật không thể ngăn cản được người xấu, vậy y cũng không quan tâm việc tay mình nhuốm đỏ máu tanh.
Tô Khinh Cuồng từng cười nhạo bọn y là một bang ngụy đạo sĩ, thế nhưng Phó Thư cảm thấy con đường y chọn rất chính xác.
Giống như bây giờ, y chứng kiến năm nam nhân cao thấp mập ốm xấu đang tới gần mình, thì y chỉ làm một chuyện là giật đứt xiềng xích. Đám xiềng xích đã trói buộc y khoảng bảy ngày này, kỳ thực rất dễ thoát ra. Phó Thư hơi dùng sức thôi là nó đã vang lên tiếng đứt rời. Đừng nghĩ y chỉ là một ảnh vệ, Nguyễn Vô Cầm dùng thứ xích này mà không thấy có lỗi với thân phận của y ư!
Năm tráng hán thấy Phó Thư như quái vật bẻ gẫy xiềng xích, ai nấy đều choáng váng.
Phó Thư nhe răng cười: “Các ngươi muốn làm gì?”
Năm nam nhân liên tục lắc đầu tỏ ý không muốn làm gì hết. Họ chỉ là vật hi sinh mà Nguyễn Vô Cầm kéo tới, trước đó còn bị đút xuân dược. May mà thiếu niên họ cần luân bạo có vẻ ngoài thanh tú, không khiến họ cảm thấy ủy khuất. Nào ai ngờ… thiếu niên nhu nhược xinh đẹp tuyệt trần đột nhiên biến thành nam nhân có quái lực. Vì sinh mệnh quý giá của mình, họ chỉ có thể cúi đầu, bao gồm cả tiểu huynh đệ bên dưới nữa.
Không nghĩ tới, hóa ra đây là một đám trông thì tốt mà dùng chẳng được. Phó Thư cười lạnh.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gọi: “Phó Thư! Phó Thư!”
Giọng nói thanh nhuận nhuốm phần lo lắng, tràn ngập cảm giác quan tâm sâu sắc. Hoàng đế luôn biết kiềm chế, rất ít khi thấy hắn thất thố như vậy.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Phó Thư tự dưng nằm vật xuống. Ầm một cái gục, dọa cho năm nam nhân kia nhảy dựng lên.
Phó Thư đã quyết định một chuyện, đó là… để hoàng đế cứu y ra ngoài. Giờ y chỉ hận không thể đắp xiềng xích lên người một lần nữa!
Sau khi thấy Thương Vũ cười âm hiểm, Phượng Hữu Hoài hỏa tốc đuổi tới nhà Ly Trần. Nói không lo lắng là giả, Phó Thư không yếu đuối, nhưng có đôi khi hơi chậm chạp, mà Nguyễn Vô Cầm tuyệt đối chẳng phải hạng người lương thiện hiền lành, hắn sẽ làm chuyện gì gây nguy hiểm cho Phó Thư cũng không chừng.
Nhưng mà, hắn đã quên người thì sẽ thay đổi. Như Nguyễn Vô Cầm, năm đó hắn là mỹ nhân rắn rết, song hôm nay có thể chỉ còn là một xác ướp oán phu.
Thật ra, kiểu phát triển này rất dễ xảy ra. Cứ dựa theo định luật cẩu huyết, thì những kẻ từng bị ngược đãi đều có tâm hồn vặn vẹo, những kẻ đó cần phát tiết sự biến thái của mình lên người khác, mà đứng mũi chịu sào còn ai khác ngoài nhân vật tiểu thụ.
Có điều, Nguyễn Vô Cầm rơi vào trường hợp ngoại lệ. Hắn từng rất vặn vẹo, rất biến thái. Sau nhờ sự ‘dạy dỗ’ của Dung Cửu Châu mà ‘cải tài quy chính’, trở nên bình thường hơn.
Sự ngược đãi của Dung Cửu Châu là nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm của hắn, đáng sợ đến nỗi khiến hắn không dám… biến thái nữa.
Thêm nữa, hắn biết Phó Thư là người trong lòng Phượng Hữu Hoài. Đắc tội với y là đắc tội Phượng Hữu Hoài, mà đắc tội Phượng Hữu Hoài cũng chính là đắc tội Dung Cửu Châu. Dung Cửu Châu có táng tận thiên lương đến đâu nhưng vẫn thật lòng bảo vệ vị thủ túc này.
Nguyễn Vô Cầm nhát gan giúp Phó Thư tránh được rất nhiều tra tấn không thuộc về con người.
Nhưng Phượng Hữu Hoài không biết Nguyễn Vô Cầm đã thay đổi.
Tại cửa lớn nhà Ly Trần, hắn gặp Nguyễn Vô Cầm. Thiếu niên trong trí nhớ đáng yêu đáng thương giờ phủ kín toàn thân bằng băng vải. Hắn biết, đó là những vết thương mà Dung Cửu Châu để lại.
Hắn nhớ tới Liễu Khinh Vân, bởi vì dung nhan bị hủy hoại mà không dám gặp hắn nữa.
Mà Nguyễn Vô Cầm, vẫn dũng cảm đứng trước mặt hắn trong tình trạng xấu xí nhất, nhìn thẳng vào hắn.
Hắn đang nghĩ, có một ngày Phó Thư cũng sẽ có được dũng khí như Nguyễn Vô Cầm.
Để hai người từ từ bên nhau đến già. Tuy hắn biết là rất lâu, thậm chí họ còn không dám chắc là có ngày đó hay không nữa. Nhưng Phượng Hữu Hoài biết, hắn thích Phó Thư, không thể mất đi, không thể thương tổn, không thể làm y khổ sở, càng không thể để y bị người khác thương tổn, dù chỉ là chút da chút lông, hắn cũng muốn đem kẻ kia ngũ mã phanh thây.
“Phó Thư đâu?”
Xem đi, dù năm đó hắn chán ghét y thì hắn vẫn chưa từng dùng giọng điệu đè nén nguy hiểm như vậy để nói chuyện, thậm chí hắn chưa từng lạnh lùng với y một lời. Đúng là có những thứ hắn đã tập thành thói quen dịu dàng, để cho y vương vấn hơn mười năm.
Hiện giờ, đã đến lúc phải tỉnh mộng.
Nguyễn Vô Cầm cười âm lãnh. “Ngươi thử nói xem? Y hiện tại… ha ha.” – Ái muội cười nhẹ, giọng Nguyễn Vô Cầm khàn khàn. – “Ta mời tận năm người đến ‘chăm sóc’ y đấy.”
Y mới vừa nói xong, Phượng Hữu Hoài đã xông vào rồi.
Hắn nhìn thấy gì?
Năm đại nam nhân quần áo xộc xệch vây quanh một thiếu niên đang ngã trên đất. Thiếu niên hôn mê, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống từ khuôn mặt thanh tú của y.
Trừ cảnh này, Phượng Hữu Hoài không còn thấy bất cứ điều gì nữa.
Tưởng chừng trong nháy mắt, năm vật hi sinh kia thực sự trở thành vật hi sinh.
Thứ khảm vào cơ thể họ chính là mấy cục đá mà Phượng Hữu Hoài tùy tiện nhặt trên đường đến.
Hắn từ từ tới gần Phó Thư, từng bước chân đau đớn nặng nề. Hắn thậm chí không dám nhìn Phó Thư, không dám nhìn thương tổn của y.
Nếu hắn chịu liếc một cái thôi, hắn sẽ thấy mi mắt Phó Thư rung động, khóe mắt y run rẩy…
Không gian bốn phía ngưng đọng, bi thương, lo lắng bao phủ cả hai người.
Phó Thư giả chết nằm trên đất lập tức chột dạ: Bây giờ mà mở mắt vui vẻ cười nói, liệu có bị hắn giết chết luôn không?!