CHƯƠNG 70:
Phượng Hữu Hoài bước từng bước tới gần, Phó Thư đành điều chỉnh hơi thở, cố gắng để mình bình thường, xác định bản thân đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Hoàng đế ngồi xổm xuống ôm lấy y, cho dù Phó Thư đang nhắm chặt mắt cũng vẫn cảm nhận được ánh mắt thâm tình, nóng cháy của hoàng đế. Tâm trạng của y nhất thời trở nên hỗn độn, không khỏi vui mừng nhảy múa.
Lại nghe hoàng đế nói: “Phó Thư, ngươi không sao là tốt rồi.”
Hoàng đế không ngu, nhìn Phó Thư chỉ hôn mê chứ không bị thương thì hắn đã biết y không bị ngược đãi hay xâm phạm. Chỉ riêng điều ấy đã khiến hắn thoải mái không ít rồi. Hoàng đế kiềm lòng không được, kéo y vào lòng mình, buộc chặt thắt lưng y: “Gầy.”
Hoàng đế sờ đủ ba vòng của Phó Thư, chỉ cần sờ là hắn biết y gầy hay béo ngay. Tim Phó Thư run lên, không khỏi xúc động tâm huyền, nhất thời cảm thấy mình giả chết như vậy rất đáng hận. Y muốn từ từ mở mắt, song hoàng đế lại nói: “Phó Thư, tuy ta thích nhìn thấy vẻ mặt vui tươi của ngươi, nhưng bây giờ, xin ngươi cứ tiếp tục ngủ đi.”
Hở?
Phó Thư không hiểu gì cả.
Một giọng nam nhân hùng hậu vang lên ngoài sân, khí vũ hiên ngang tựa như khai thiên ích địa: “Thập Nhất, kia là tiểu tình nhân của ngươi?”
Phó Thư vẫn tiếp tục hôn mê, lỗ tai dựng lên hòng nghe trộm. Y nghe thấy hoàng đế nói: “Thương huynh, quan hệ của ngươi và Nguyễn Vô Cầm không tệ đâu.”
“Ha ha, nếu không phải bổn vương không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để cứu hắn, hắn há lại có thể sống đến tận bây giờ?” – Thương Vũ tiếp tục. – “Cái thân thể hiện tại của hắn mà không nhờ thuốc thang chạy chữa thì biết sinh tồn kiểu gì đây?”
Phượng Hữu Hoài quay đầu cười với hắn: “Ngươi không tiếc tiền muốn hắn sống, chẳng lẽ ngươi yêu hắn sao?”
Thương Vũ cười to: “Đúng vậy, chỉ cần là đứa nhỏ ngài chạm qua, bổn vương nhìn thôi cũng đủ thoải mái rồi.”
Lại là một tên biến thái. Phó Thư oán thầm.
Người đang nói chuyện có giọng nam trầm, tên là Thương Vũ, Thương Hoài Vương của Bắc Thương Quốc, là kẻ duy nhất trên đời dám dùng ánh mắt sắc lang để ngấp nghé hoàng đế. Ngay cả Phó Thư cũng chỉ dám trộm ngấp nghé, ảo tưởng trong mộng. Mà ánh mắt của Thương Vũ rất công khai rõ ràng, rõ ràng đến mức Phó Thư có nhắm mắt lại cũng cảm nhận được.
Phượng Hữu Hoài không thèm nói gì, dựa vào cánh tay khẽ run của hắn, hiển nhiên không còn gì để nói nữa.
Thương Vũ bước tới, không khỏi chăm chú nhìn Phó Thư đang say ngủ, trầm ngâm: “Quả thật là đứa nhỏ mà ngươi sẽ thích.”
Đứa nhỏ, đứa nhỏ, đứa nhỏ! Đứa nhỏ cái đầu ngươi á!
Từ đứa nhỏ Nguyễn Vô Cầm đến đứa nhỏ y, Phó Thư đã ghê tởm cái phong độ quân tử của hắn, nhịn không được mà bạo phát.
Phượng Hữu Hoài cúi đầu cười, thập phần mê người: “Thương Vũ, từ ngày quen ngươi đến nay đã mười bảy năm, quả thực rất vui vẻ.”
Thương Vũ cũng sáng khoái: “Đúng vậy, thời gian ta quen ngươi dài hơn y.”
Khoe khoe cái gì?
Phó Thư khinh thường: Y và hoàng đế có tương lai, mà hoàng đế và Thương Vũ, ngay đến quá khứ cũng không có, nhiều nhất chỉ được xem là một tên đại thúc biến thái ngấp nghé mỹ thiếu niên dịu dàng, còn lâu mới đi vào lịch sử.
“Năm ấy, ngươi cự tuyệt ta, nói ngươi đã có người khác.”
Lòng Phó Thư nảy sinh vướng mắc, Thương Vũ chọc vào chỗ đau của y.
Hoàng đế vẫn dịu dàng cười nhẹ: “Đúng vậy, ta còn nói ta không muốn làm người ở dưới.”
Nghe đến đó, Phó Thư không khỏi nghĩ: Nếu y cũng lạnh lùng nói với hoàng đế như vậy, liệu hoàng đế có nguyện ý vì y mà làm thụ không? Hay là trời nam đất bắc, vì vị trí trên dưới mà cả đời không thèm dây dưa?
Thương Vũ nói: “Ngươi không yêu Dung Cửu Châu sao?”
Chuyện yêu hay không yêu có cần phải nói trắng ra như vậy không. Cũng chẳng sợ buồn nôn nữa. Còn là hai người cao cao tại thượng, lại ở đây bàn phong hoa tuyết nguyệt, nhi nữ tình trường. Phó Thư nhịn hắt xì được, nhưng toàn thân vẫn nổi đầy da gà.
“…”
Tuy nhiên, hoàng đế im lặng.
Đây không phải lần đầu tiên hắn im lặng, nhưng mỗi lần như thế đều khiến trái tim thủy tinh của Phó Thư đau đớn.
Cứ tưởng rằng ngày đêm bầu bạn với hắn sẽ dần dần lật đổ được vị trí của người kia trong lòng hắn, hóa ra thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất, thứ ăn không tới mới là thứ ngát hương.
“Thương Vũ, đừng nói chuyện này nữa, hiện giờ ta với Phó Thư vậy đã đủ rồi.”
“Vì không thể ở bên Dung Cửu Châu nên ngươi mới dùng đến hàng thứ phẩm, đúng không.” – Thương Vũ lạnh lùng nói.
Hoàng đế cười, im lặng.
Thương Vũ vẫn kiên trì châm ngòi ly gián. “Y cũng có vẻ ngoài giống Dung Cửu Châu năm đó.”
Gì cơ?
Phó Thư choáng váng. Mắt của Thương Vũ không sao đó chứ? Nói vẻ ngoài của của y giống Dung Cửu Châu năm đó? Vớ vấn, y là mỹ thiếu niên ngọc thụ lâm phong, đừng đánh đồng y với tên biến thái họ Dung kia! Dung biến thái có ánh mắt thuần khiết không tỳ vết như y hả? Có hả? Có hả?
Y mở to hai mắt, sợ Thương Vũ mù lòa không nhìn rõ ánh mắt vô cùng thuần khiết của y, hoàn hảo.
…
Dường như có một khắc yên ắng, hoàng đế hết chỗ nói, Thương Vũ thì không có gì để nói. Một đôi hổ mâu sắc bén như đao nhìn chằm chằm ánh mắt trong sáng không nhiễm bụi trần của Phó Thư.
Phó Thư còn ngại chưa đủ, lại cố trừng to mắt, rất có khả năng vượt qua đôi mắt chiếm nửa gương mặt của nữ chính trong shoujo manga.
Vì vậy, Thương Vũ thu hồi câu nói trước đó: “Không, y không giống.”
Hoàng đế nở nụ cười.
Thương Vũ nói: “Thập Nhất, ta không biết khẩu vị của ngươi đã thay đổi. Vốn nghĩ ngươi vĩnh viễn thích thiếu niên yêu diễm côi lệ như Dung Cửu Châu, không ngờ, hiện giờ đã đổi thành…” – Hắn nhìn chằm chằm Phó Thư, tìm tòi câu chữ để miêu tả. Mất cả buổi mới nhảy ra ba từ: “Tiểu hài tử.”
Trước vẻ mặt trợn trừng của Phó Thư, hắn lại than thở. “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ngươi theo Dung Cửu Châu lâu như thế, ngay cả khẩu vị cũng giống hắn.”
Dung Cửu Châu là người luyến đồng, nhưng hoàng đế không phải. Dầu sao Phó Thư cũng là người cao lớn, sắp vượt qua cả hắn rồi!
Hoàng đế nhìn y, thở dài: “Phó Thư, ngươi cứ nằm xuống đi.”
“Để làm gì?” – Phó Thư giận.
“Ngươi như thế, sẽ giống người ta đã từng nhìn thấy.” – Hoàng đế cười khẽ. – “Điềm đạm đáng yêu yêu diễm côi lệ được ngay thôi.”
Cả người Phó Thư nổi đầy da gà.
Hoàng đế nhịn cười ghé vào tai y thì thầm: “Ngươi có biết không, ta vừa đến gần liền biết ngươi chỉ giả vờ ngủ.”
Mắt Phó Thư đầy nghi hoặc.
Hoàng đế nói: “Buổi tối ngươi ngủ ngáy như heo, làm sao được như thế này, đến ta thấy còn thương.”
Phó Thư giải thích: “Ta ngất mà!”
Hoàng đế nói: “À, vậy ngươi cứ ngất tiếp đi. Ta thích dáng vẻ ban nãy của ngươi, nhìn rất muốn ăn, ngon miệng.”
Hai bàn tay linh hoạt của hoàng đế lập tức lột sách quần áo của Phó Thư, chiêu này hắn luyện đến mức diệu kỳ. Khiến Phó Thư cam bái hạ phong.
Nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng, vì cái tay thần sầu của hoàng đế nên Phó Thư đã tập cho mình thói quen mặc một lớp áo ở trong, không thiết kế nút thắt mà quấn chặt vào người.