CHƯƠNG 71:
Thời điểm lớp áo mỏng của Phó Thư lộ ra bên ngoài, ánh mắt Thương Vũ nhìn y hoàn toàn thay đổi.
Hắn đã xác định, Phó Thư không giống bất cứ tình nhân nào trước đây của Phượng Hữu Hoài. Những tình nhân trước đây của Phượng Hữu Hoài, sau khi hắn thi triển Phi Vân Tham Long Thủ (cái chiêu lột quần áo của anh Hoài ấy =))), đều lộ ra da thịt nõn nà, trắng muốt câu nhân. Nếu Phó Thư cũng là dạng tiểu yêu tinh như thế, sợ rằng Thương Vũ sẽ không từ thủ đoạn để diệt trừ y ngay. Nhưng mà, hắn không đành lòng xuống tay quá sớm với tiểu tử mở mắt ra liền tỏ rõ mình khác người thường, hắn còn chờ mong đứa bé này tạo ra kinh hỉ.
Phó Thư không hề biết chỉ trong thời gian ngắn, địa vị của y trong lòng Thương Vũ hết từ ‘tiểu yêu tinh’ lại chuyển sang ‘tiểu tử kia’ rồi cuối cùng là ‘đứa bé này’. Nếu y biết, y nhất định sẽ đánh bầm mắt hắn, để hắn biết thế nào là sức mạnh của một hùng thụ! (Hùng: gấu =)))
Mỗi lần hoàng đế nhìn thấy lớp áo trong của Phó Thư thì đều cười nghiêng ngả, cười run cả người. Cho dù nó rất sát phong cảnh, lại còn phá hoại không khí, nhưng đây mới đúng là Phó Thư của hắn, Phó Thư độc nhất vô nhị ngốc nghếch đáng yêu của hắn.
“Phó Thư, chúng ta về cung thôi.” – Hoàng đế nắm chặt bàn tay nhỏ bé của y, cười càng dịu dàng.
Phó Thư cụp mắt nói: “Ta bị bắt cóc bảy ngày, giờ ngươi mới thèm đến!”
“Nguyễn Vô Cầm uy hiếp không cho ta tìm đến, nếu không y sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
“Hừ, ngươi là hoàng đế, hoàng đế không phải là người toàn năng sao?” – Mệt cho y chờ lâu như vậy!
“Không có ai toàn năng cả.” – Hoàng đế hôn nhẹ lên trán y. – “Cứ nghĩ đến chuyện ngươi sẽ phải chịu tra tấn là ta lo lắng phát điên lên được.”
“Vậy ngươi đã điên chưa?”
Trước lời nói y hệt truyện Quỳnh Dao của hoàng đế, Phó Thư tỉnh bơ phá hoại bầu không khí.
Hoàng đế bất lực cười: “Nếu ta mà điên thì lấy ai cai trị quốc gia này?”
Phó Thư hầm hừ.
Đôi trẻ song song về nhà, coi thường Nguyễn Vô Cầm và Thương Vũ đang đứng ở cửa. Phó Thư không thể hận Nguyễn Vô Cầm, y luôn khoan dung với những người tàn tận. Nhìn hắn vừa giống cái xác ướp, vừa giống khuê trung oán phu, Phó Thư thương cảm: “Dược sư có thể chữa khỏi cho hắn không?”
Phượng Hữu Hoài cau mày: “Còn phải xem y có muốn hay đã.”
Phó Thư ảm đạm rũ mâu: “Hắn thật đáng thương, vì da bị cháy nên thường xuyên lở loét, ngay cả tắm cũng không được.”
Nguyễn Vô Cầm nghe thế, đột nhiên cực kỳ hối hận sao mình không ngược chết y: Hỗn đản, hình tượng của hắn đã nát lắm rồi đấy, y không cần phá hoại thêm nữa đâu!
Phượng Hữu Hoài cười xấu xa: “Chắc ngươi hâm mộ hắn lắm nhỉ?”
Phó Thư lười. Trước chưa theo hoàng đế, ba ngày tắm một lần y đã cảm thấy mình rất sạch sẽ rồi. Từ khi ở bên hoàng đế, một ngày không tắm sẽ bị hoàng đế ném xuống thủy trì, tắm đến khi nào cả người thơm ngào ngạt mới được lên.
“Hì hì.” – Phó Thư cười ngây ngô, được thoát khỏi nhà Ly Trần, y sẽ không bị ma âm của Nguyễn Vô Cầm hành hạ nữa, y cười còn không kịp. – “Thập Nhất, gặp lại ngươi, thật tốt.”
“…” – Một câu nói thật bình thường nhưng lại khiến cho hoàng đế bừng bừng xúc động. Trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào, ngọt đến ấm áp và hạnh phúc. Hắn mỉm cười siết chặt tay y cùng về nhà. Chợt hoàng đế nghĩ đến một vấn đề: “Phó Thư, mấy ngày nay ngươi… có tắm rửa không?”
Từ lúc bị trói lên giá treo, Phó Thư chưa từng đi đâu. Ăn cơm có người chăm, ngủ thì ngủ đứng, nhu cầu sinh lý… Hừ, ngươi có thấy mấy bộ tiểu thuyết viết về vấn đề đi nhà xí của tù nhân bao giờ chưa? Cho nên việc này bị Phó Thư tránh không nói tới.
Còn vụ tắm rửa? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nhận được đáp án cam chịu của y, hoàng đế nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, rút tay ra. Phó Thư túm lại, hoàng đế tiếp tục rút. Ánh mắt Phó Thư ai oán như muốn nói ‘Ngươi ghét bỏ ta’. Hoàng đế cười dịu dàng: “Mau buông tay, ta chỉ muốn múc nước cho ngươi rửa mặt thôi, bẩn.”
Lấy cớ!
Phó Thư tức giận. Y lôi thôi, hoàng đế thì yêu sạch sẽ, vì thế thường xuyên xảy ra giận dỗi. Mỗi lần hoàng đế dụ Phó Thư đi tắm phải mất nguyên nửa ngày, bởi vì tắm xong kiểu gì hoa cúc của Phó Thư cũng phải chịu tội, y mới không cần!
Có đôi khi, tập quán sinh hoạt bất đồng sẽ trở thành nguyên nhân cãi nhau vô cùng nghiêm trọng.
Dưới ánh hoàng hôn, Phó Thư bi phẫn quát: “Phó Vong Tổ tắm hai lần một ngày đó, ngươi đi mà tìm hắn!”
Hoàng đế đáp: “Vậy Tịch Kiến Trăn ngày tắm bốn lần, chẳng phải ta càng nên tìm y sao?!” – Rõ ràng Phó Thư đang cố tình sinh sự!
“Vậy lão tử tám ngày không tắm, xem ngươi làm sao để ăn được ta? Nào?”
“…” – Hoàng đế không thèm chấp trẻ con!
Sau lưng hai người là Thương Vũ và Nguyễn Vô Cầm.
Thương Vũ không khỏi kinh ngạc: “Chưa từng thấy ai dám cãi nhau với Thập Nhất.” – Hắn không khỏi trầm tư.
Nguyễn Vô Cầm u oán: “Đúng vậy, Phó Thư này rất đặc biệt. Thập Nhất không đáp trả mà còn nhường nhịn y.”
Hai người liếc nhìn nhau, lại thở dài quay đầu đi. Bao nhiêu năm nay, họ nhìn từng người bên cạnh Phượng Hữu Hoài, lần lượt đến rồi đi, chỉ có Phó Thư là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Không một ai, khiến hoàng đế vốn quen đi trước lại âm thầm sóng vai bên cạnh y.
Không một ai, khiến hoàng đế vốn quen giữ khoảng cách lại ngọt ngào nắm tay y.
Không một ai, khiến hoàng đế vốn quen duy ngã độc tôn lại học được cách nhường nhịn và nhân nhượng.
Không một ai, khiến hoàng đế vốn quen mang tấm mặt nạ kỳ nhân lại không thèm giữ hình tượng mà đi cãi nhau với y.
Cũng không một ai, có thể tám ngày không tắm rửa mà vẫn được ở bên cạnh hoàng đế.
Càng không một ai, có thể tặng cho hoàng đế một bóng lưng cáu giận thở phì phò.
Cho tới bây giờ, luôn là hoàng đế đi trước, không thèm quay đầu lại, tình nhân im lặng bước theo sau. Hình ảnh ấy đẹp đến tận cùng. Song tình cảnh của hai người kia lúc này, lại đáng yêu đến mức không thể nhịn cười được.
Đi mới vài bước, tiểu bằng hữu Phó Thư chợt quay đầu lại. Viu một tiếng bay tới trước mặt hoàng đế, quát: “Còn y phục của ta!”
Hoàng đế giữ chặt y phục trong tay: “Ngươi mặc thế này tốt hơn.”
Phó Thư lạnh lùng cười, định xé luôn lớp áo trong, lõa thể trước mặt mọi người.
Hoàng đế nhíu mày: … Được, hắn trả là được chứ gì!
Có câu rằng, tiểu thụ phải tự cường. Trong quan hệ đôi bên, Phó Thư đã lấy được vị trí cân bằng. Cảm tình là một chuyện, còn phải đạt được tiêu chuẩn nữa.