CHƯƠNG 72:
Tắm rửa chỉ là một phần nguyên nhân làm Phó Thư phát hỏa, lý do chính khiến y rối rắm vẫn là chuyện kia, thứ cơ hồ mỗi tháng đều khiến y phiền não một lần.
Y luyện tập cùng với cái gương: “Rốt cuộc ngươi có yêu ta không?”
Phó Vong Tổ rất không nể mặt, ói.
Phó Thư nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục than vãn với cái gương: “Vì sao ngươi đã có ta rồi còn nghĩ tới Dung Cửu Châu? Ta không xinh đẹp như hắn, nhưng lại trẻ trung hơn, không biến thái như hắn nhưng lại đáng yêu hơn. Vì sao ngươi lại không thích ta? Vì sao!”
Phó Vong Tổ đã không thể nuốt nổi điểm tâm nữa, quăng bánh mỳ sang cho gian phu của hắn. Thập Tam không tỏ thái độ, có vẻ rất chi là bình tĩnh.
Không biết hoàng đế đang lâm triều có nổi da gà không nữa.
Cuối cùng Phó Thư thở dài, bi tráng nói: “Mặc kệ ngươi yêu ai, ta vẫn sẽ là người cuối cùng ở bên cạnh ngươi!”
Dường như xong rồi, Phó Vong Tổ lại cầm cái bánh mì to lên cắn.
“Phành phạch!” – Hai tiếng vỗ tay khô giòn vang lên, kỳ quái y như khí chất chủ nhân của nó.
“Tốt lắm.” – Dược sư nói. – “Tương lai của Thập Nhất giao cho ngươi đấy.”
Phó Thư vỗ ngực cam đoan: “Giao cho ta đi, ta thề sẽ thay đổi thói quen của hắn!”
Sắc mặt dược sư vốn lạnh, lúc này càng lạnh hơn: “Nếu ngươi thương hắn, sao ngươi không vì hắn mà thay đổi?”
“Không, ta không muốn vì tình yêu đánh mất chính mình!”
“Đấy không phải là yêu.”
“Không, ta yêu hắn! Hắn cũng yêu một ta như vậy, cho nên vì sao ta phải thay đổi chứ?”
Phó Vong Tổ đang cắn bánh nướng chợt phun ra, ghét bỏ ném vào đầu Phó Thư: “Chỉ là chuyện ngày tắm một lần thôi mà, ngươi có cần nói như thế ngày ngày bị xẻo thịt không hả?!”
Phó Thư ủy khuất: “Ngươi không biết mỗi lần tắm xong bị ném lên giường là một việc đau khổ như thế nào không!” – Đây không phải là xẻo thịt, đây là hiến thân!
Ánh mắt dược sư liếc qua như dao găm: “Bị đồ đệ của ta thượng đau khổ đến thế à?”
Phó Thư không dám trả lời.
Nếu trả lời, nhất định dược sư sẽ tự tiến cử!
“Một khi đã vậy, để ta dạy ngươi, đảm bảo hoa cúc của ngươi sẽ co dãn thoải mái ngay.”
Aizz, dù có không trả lời thì dược sư cũng sẽ tự tiến cử!
Thật sự là một lão nhân gia đáng ghét, già cả bó tuổi rồi mà không nên nết, không biết kiểm điểm chính mình, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm hoa cúc của tiểu bối, ánh mắt thì âm trầm, ngón tay thì rục rịch.
Phó Thư liên tục oán thầm, đáng tiếc cảm xúc trong lòng đều viết hết lên mặt y, Thập Tam và Phó Vong Tổ chẳng tốt bụng mà đi nhắc nhở, vì thế dược sư mặt lạnh bèn dùng ánh mắt giá rét để giết chết y.
Đôi khi Phó Thư cũng cảm thấy thực tủi thân, nhưng ai kêu đây là địa bàn của hoàng đế chứ. Dược sư là sư phụ hắn, Thập Tam là ảnh vệ của hắn, Thập Tứ cũng là ảnh vệ của hắn, Phó Vong Tổ vẫn là ảnh vệ của hắn. Nhìn khắp bốn phương, nếu không phải người của hắn thì cũng là thái giám của hắn.
Y cãi nhau với hoàng đế, dẫu cho y có lý hay không thì tất cả mọi người đều cảm thấy y đang cố tình gây sự? Vì sao?
Vì hoàng đế chỉ có ngươi là tình nhân thôi, ngươi nên biết thỏa mãn.
Hoàng đế tốt với ngươi như vậy, người lại còn tham lam!
Hoàng đế là hoàng đế, nên ngài là công, người làm thụ mà còn tủi thân cái gì?
Tất cả mọi người đều che chở cho hoàng đế, đứng ở phía bên kia, Phó Thư đáng thương một mình tác chiến, chịu ngàn người lên án.
Y nghĩ đến Trữ Duệ, tủi thân có thể đi tìm hắn, nhưng chuyện giữa vợ chồng son với nhau, người giám hộ không nên dính vào. Dựa theo tác phong hành động của Trự Duệ, hoặc là băm chết hoàng đế, hoặc là xách y đi.
Y không nhịn được mà miên man suy nghĩ: Thái thượng hoàng đi vắng, hoàng đế liền toàn tâm toàn ý đối tốt với mình. Thái thượng hoàng ở đây, hoàng đế liền chần chừ đối xử với ai cũng tốt, vả lại ánh mắt sâu thẳm và đen nhánh của hắn còn tỏa sáng thứ niềm vui toát ra tự đáy lòng.
Có người từng nói, nhìn thấy người mình yêu thì mắt sẽ tỏa sáng.
Ánh mắt mà hoàng đế nhìn thái thượng hoàng chính là như thế đó.
Kỳ thật, ánh mắt hoàng đế nhìn Phó Thư cũng vậy, chẳng qua địa điểm giới hạn là ở trên giường.
“Thập Nhất, thật ra trong lòng ngươi ta chỉ đứng thứ hai thôi, đúng không?”
“Ừm.”
“…” – Hoàng đế quá thẳng thắn khiến y khó mà trách móc được.
“Đứng thứ nhất là muôn vạn chúng dân, sao nào?” – Có gì không đúng à? Không phải Phó Thư luôn sùng bài thứ tình cảm yêu nước thương dân này của hắn hay sao?
Tim Phó Thư chậm lại. “Vậy… còn thái thượng hoàng?”
“Nói đến hắn làm gì, dù sao cũng không quay về nữa.”
“Nếu trở về thì sao?”
“Vậy nhường giường cho hắn ngủ, chúng ta nằm trên đất.” – Hoàng đế cười nhẹ, “Ngươi có chịu không?”
“Không được!” – Nhìn nụ cười ái muội của hoàng đế, Phó Thư đã hiểu ra suy nghĩ của hắn, lập tức phản bác: “Ngươi còn thích hắn không?”
Thẳng thắn mà hỏi, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Hoàng đế im lặng hai giây: “Đã không còn quan trọng nữa.”
Phó Thư lập tức ủy khuất: “Quả nhiên ta chỉ là thứ phẩm.”
“Ta nói là không quan trọng.”
“Quả nhiên ta chỉ là thứ phẩm!”
Hai người lại bắt đầu đấu khẩu, đối chọi gay gắt.
Hoàng đế bất lực: “Ta nói không quan trọng, là bởi vì sứ mạng hắn giao cho ta, ta đã hoàn thành, mà ý nguyện của hắn, ta cũng đã thực hiện, sự tồn tại của hắn không còn cần thiết nữa… Hiểu chưa?”
Phó Thư lắc đầu: không hiểu, y không hiểu. Y muốn được an ủi thêm mấy câu sến súa buồn nôn nữa.
Da mặt hoàng đế dày, từ trước tới nay thơ tình đầy miệng, nhưng bây giờ hắn hơi hơi xấu hổ: “Chính là… Ngày xưa cuộc sống của ta xoay quanh Cửu ca, bây giờ thì là ngươi.”
Phó Thư mở cờ trong bụng, miệng toét đến tận mang tai: “Nếu ta và hắn cùng rơi xuống sông, ngươi cứu ai trước?”
Hoàng đế bật cười: “Đương nhiên là ngươi, Cửu ca biết bơi.”
Phó Thư cúi mặt.
Hoàng đế cũng bắt chước hỏi tên ngốc này: “Nếu ta và Trữ Duệ cùng rơi xuống sông, ngươi cứu ai trước?”
“Đương nhiên là ngươi, Duệ Duệ có chìm cũng không chết được!”
Câu hỏi tương tự, dường như hai người đã từng hỏi qua, vả lại đáp án cũng không khác nhau lắm.
Hoàng đế chống cằm, trầm ngâm: “Nếu ta và Trữ Duệ có một người không phải chết, ngươi chọn ai?”
Phó Thư nhìn hắn, thật thật thà thà: “Đương nhiên là Trữ Duệ, hắn không thể chết được, hắn mà chết thì ta sẽ ân hận cả đời.”
Hoàng đế mím môi, không lộ cảm xúc.
Phó Thư cười hì hì, “Nếu ngươi chết, ta sẽ đi theo ngươi.”
Lời này cũng không sến súa lắm, thế nhưng nó tựa như một bình mật ngọt chảy vào lòng hoàng đế.
“Phó Thư, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, được chứ?”
Phó Thư chẹp miệng, không ý kiến gì.
Hoàng đế thở dài: “Rốt cuộc ngươi có gì không hài lòng?”
Tình ý vất vả mãi mới bồi dưỡng được lập tức bị giọng điệu không kiên nhẫn của hoàng đế phá hoại.
Thập Tam và Phó Vong Tổ ở trên xà nhà nhìn nhau: Xem đi, lại sắp chiến tranh lạnh đấy.