CHƯƠNG 73
Chiến tranh lạnh đối với Phó Thư không hề có hại. Y ước gì mỗi ngày đều chiến tranh lạnh cùng hoàng đế, vì như vậy sẽ không bị bắt tắm rửa rồi bị ném lên giường. Chuyện trên giường vẫn là một nỗi sợ khó vượt qua của y.
Hoàng đế hiểu, nên mới buộc mình trở thành thánh nhân.
Nguyên nhân thì do đủ thứ châm ngòi ly gián, đổ dầu vào lửa. Tỷ như Nguyễn Vô Cầm chẳng hạn. Hoàng đế thấy hơi có lỗi với hắn, bèn mời dược sư chữa trị. Thường xuyên qua lại, quan hệ giữa cả hai liền tốt lên. Người bình thường khó mà chịu nổi tính khí của Nguyễn Vô Cầm, song hoàng đế lại lớn lên cùng Dung biến thái. Cái sự biến thái của Nguyễn Vô Cầm chắc phải bái Dung Cửu Châu làm sư phụ.
Nhưng nếu có người sẽ ghen, sẽ giận…
Thì đó chính là Phó Thư. Nguyễn Vô Cầm và Thương Vũ chia nhau tác chiến, người trước đi câu dẫn hoàng đế, người sau đến gây rối Phó Thư. Vốn đang trong thời buổi rối ren, tình cảm đôi bên mong manh lỏng lẻo, thế mà lại xuất hiện hai tôn ma đại thần phiền phức. Mỗi ngày Phó Thư bị quấy rồi đến mức bạo phát, y không chỉ dùng miệng, mà còn dùng cả tay.
Đối với Thương Vũ, y không thèm khách khí, lộ hết mị lực bản sắc của một ảnh thuật sư. Công lực của Thương Vũ có cao đến đâu cũng không tránh được ảnh kết giới mà Phó Thư thiết kế trong nháy mắt, nhốt hắn vào trong một cái ***g vô hình. Sau khi bố trí kết giới xong, Phó Thư chẳng cần làm gì hết, còn Thương Vũ bị nhốt bên trong muốn cầu cứu cũng không được.
Hắn dù sao vẫn là khách quý, tiếp đón ghê gớm quá thì không tốt. Cuối cùng luôn là hoàng đế mở kim khẩu, cứu hắn ra ngoài.
Ấy thế mà Thương Vũ chẳng ngại phiền, vẫn tiếp tục đi quấy rối Phó Thư. Vả lại hắn còn cố châm ngòi ly gián, liên tục trình bày quá khứ của hoàng đế và thái thượng hoàng.
“Khi Thập Nhất mới vào cung, mấy hoàng tử kia cứ bắt nạt hắn. Chính Dung Cửu Châu đã giải vây cho hắn, cứu hắn ra, khiến đám hoàng tử kia không dám bắt nạt hắn nữa…”
“Chuyện này ngươi nói bảy lần rồi, sau khi Dung Cửu Châu cứu Thập Nhất ra thì tặng cho hắn một nụ cười ấm áp như ánh dương, làm cho Thập Nhất mê mẩn thần hồn điên đảo, đúng không?”
“Đúng vậy, sinh nhật mười một tuổi, hắn ở bên Dung Cửu Châu. Bé con rúc vào lòng Dung Cửu Châu…”
“Chuyện này ngươi kể mười một lần rồi, lúc ấy bé con rúc vào lòng Dung Cửu Châu ăn đào mừng thọ, còn cười vô cùng đáng yêu. Ta van ngươi, ngươi đổi kịch bản đi có được không!”
Thương Vũ không sợ đả kích, tiếp tục cố gắng: “Lúc bảy tuổi Thập Nhất tới quân doanh vấn an Dung Cửu Châu, đột nhiên có một con chiến mã mất không chế, vọt tới chỗ hắn. Dung Cửu Châu cứu hắn khỏi vó ngựa, dùng một đao cắt đứt hầu ngựa…”
“Từ đấy về sau, Thập Nhất yêu y, trái tim chuyên nhất, cam nguyện bán mạng…” – Phó Thư đảo mắt, nói tiếp. – “Ngươi kể mười lần rồi, có gì mới mẻ hơn không?”
Ban đầu, Phó Thư cũng hơi ghen, song Thương Vũ cứ kể nữa kể mãi, ngược lại Phó Thư trở nên cảm kích Dung Cửu Châu. Nếu không nhờ y bảo hộ thì Phượng Thập Nhất đã chết từ lâu, làm sao đợi được đến lúc gặp y? Thương Vũ thì hay rồi, chẳng những không châm ngòi thành công mà còn khiến khúc mắc trong lòng Phó Thư tan biến.
Ở chỗ hoàng đế, Nguyễn Vô Cầm cũng thường xuyên nhắc lại những kỷ niệm ngọt ngào giữa hai người. Tiếc thay, ấn tượng sâu đậm nhất của y trong lòng hoàng đế lại là sự việc năm đó, y không ngừng gảy đàn trước cửa nhà hắn, quấy nhiễu đến mức đám người hầu chỉ muốn mất luôn hai tai đi cho xong.
Nguyễn Vô Cầm đã có thể tháo băng, dược sư định dùng đến phương pháp tuyệt đối để khôi phục dung mạo của y—– đổi da.
Sau khi Phó Thư biết liền run rẩy: “Da của ai?”
Đương nhiên là người tầm tuổi ngươi rồi, nếu không Nguyễn Vô Cầm cũng chẳng cần.” – Dược sư nghịch nắm thảo dược, lạnh lùng nói. – “Còn phải là da của người sống, da người chết cứng ngắc, y cũng không thích.”
Da của người sống… Nghe được bốn chữ này, Phó Thư vỗ mạnh bàn, rung văng hết thảo dược của dược sư. “Không được đổi da! Ta kiên quyết phản đối!”
“Không phải là các ngươi muốn y khôi phục dung mạo sao?” – Dược sư mất kiên nhẫn.
“Muốn không có nghĩa là ta đồng ý dùng phương pháp này!”
“Ồ, thế ngươi nói phải làm sao nào?” – Dược sư chính là dược sư, nói một câu đã đủ chặn họng Phó Thư. Da Nguyễn Vô Cầm bị tổn thương, sống được đã là một kỳ tích, muốn khôi phục dung mạo —– đúng là chuyện hoang đường.
“Ta… ta đi tìm BOSS.” – Chuyện đến nước này, y chỉ còn nhớ tới người đó.
Hoàng đế luôn rất tò mò về sự tồn tại của BOSS. Đây rốt cuộc là cao nhân nào mà có thể thay đổi linh hồn cải tử hoàn sinh. Phải là cao nhân nào mới tạo nên một nhóm thiếu niên thần kỳ như thế.
Phó Thư nói: “Năng lực của chúng ta đều được BOSS ban cho, kèm theo điều kiện trao đổi.”
“Điều kiện là mười tám tuổi phải chết?”
“Ừ.”
“Ha.”
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta đang nghĩ, nếu kiếp trước ngươi không chết thì chắc đã không gặp được ta rồi.”
“Ừm, ta phải hỏi BOSS xem vì sao Phó Vong Tổ không chết mà ta lại nhập vào y.” – Phó Thư cũng là người tự luyến, đương nhiên y thích thân xác cũ của mình, một tiểu hỏa anh tuấn biết bao nhiêu.
“Định hỏi thế nào?” – Hoàng đế tò mò về phương pháp liên lạc giữa hai người.
Phó Thư cười hì hì: “Ngủ có thể mơ thấy hắn!”
Hoàng đế hơi thất vọng, hắn đâu thể chạy vào giấc mộng của Phó Thư để bái kiến vị cao nhân kia?
Phó Thư lập tức vật ra ngủ, nằm trên lòng sàng lăn qua lộn lại, y dường như vô cùng kích động, rồi lại giống đang mơ thấy chuyện gì nên y mới không ngừng giãy dụa.
Phó Thư chợt mở to mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn rèm trướng, u oán nói: “Ta không mơ thấy BOSS.”
Hoàng đế nói: “Không sao, cơm nước xong xuôi lại ngủ tiếp.”
Phó Thư nhìn hắn với ánh mắt xa xôi: “Ta mơ thấy ngươi hai mươi năm sau.”
“Ách…” – Đầu óc của Phó Thư hay nhảy cóc, hoàng đế không theo kịp suy nghĩ của y.
“Lại vẫn đẹp như thế!” – Phó Thư ghen tị. Lúc đó hẳn hoàng đế đã năm mươi rồi nhỉ? Nam nhân trên năm mươi sao lại trẻ đến vậy, ừ thì không có mỡ bụng cũng được, hà cớ gì đến tóc bạc cũng không có một sợi! Nếp nhăn? Làn da căng mịn, y không chú ý lắm.
“Vậy ngươi có mơ thấy mình không?” – Hoàng đế hiếu kỳ.
Phó Thư nghĩ nghĩ: “Có mơ thấy.”
“Như thế nào?”
Phó Thư chỉ Tiểu Hoa trên xà nhà, nó béo núc ních nên khá lười vận động, thân là Ngự Miêu Tiểu Hoa của hoàng đế, nó đã sớm mất đi vẻ nữ vương dung tư tỏa sáng của năm đó. “Giống nó ấy.”
Phó Thư đau khổ cúi đầu, qua vụ này nhất định phải khống chế lượng thức ăn, vì một tương lai không mập mạp!
Hoàng đế vui vẻ nhìn y: Tầm nhìn của Phó Thư luôn dài và xa hơn hắn, thật không hổ là nam nhân hắn yêu.
Không thể trách Phó Thư lo buồn vô cớ được. Có một tiểu công đẹp hơn mình rất là phiền phức. Mỗi lần đứng cạnh hắn, người ta sẽ thấy ngươi không xứng với hắn.
Vậy phải thế nào mới xứng đây? Phải tầm cỡ như Tô Khinh Cuồng hay Dung Cửu Châu. Nhưng Phó Thư ghét nhất là kiểu diện mạo rực rỡ thế này, quá ẻo lả.
Y trộm than thở với Thập Tam về chuyện này, Thập Tam tỏ ý đồng tình: “Nam nhân phải có diện mạo của nam nhân!”
Phó Thư cười hề hề.
Thập Tam vừa nhìn y vừa cười kỳ quái: “Nhưng mà Tiểu Phó à, ngươi vẫn là một tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh, nghĩ đến chuyện này phỏng chừng quá sớm rồi chăng?”
“Không đâu, thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt cái là hết hai mươi năm rồi!”
Hai mươi năm sau, nhi tử của hoàng đế có thể kế thừa ngai vị, y có thể dùng đến đống tiền tích trữ để an hưởng tuổi già, thuận tiện nuôi luôn hoàng đế. Y biết hoàng đế không quan tâm đến chuyện tiền bạc, ra ngoài cũng không mang tiền, càng không có thói quen dành dụm, cho nên y phải tích trữ thêm cả phần của hắn nữa.
Hoàng đế nói: “Phó Thư, chúng ta không thiếu tiền.”
“Ngươi không, nhưng ta sẽ! Ta không thèm dùng tiền của ngươi.”
Phó Thư rất dân chủ, ra ngoài ăn cơm cũng phải tính toán. Hoàng đế trả mười văn tiền tiểu phí, y trả hai mươi văn. Hoàng đế đưa một lượng bạc, y sẽ tham ô tám đồng, còn hai đồng đưa cho tiểu nhị.
Phó Thư cảm thấy mình phải làm người dưới, trải qua đủ biệt khuất. Cho nên trong những chuyện khác, y không muốn phải chịu thiệt thòi.
Hoàng đế rất cưng chiều y, nhưng Phó Thư luôn ý thức mình là một đại nam nhân, không hề thích được hắn sủng ái.
Đối với hoàng đế mà nói, Phó Thư càng ngày càng khó thu phục.
Thiếu niên ngốc nghếch ngày xưa chỉ cần dụ dỗ bằng mấy viên kẹo, giờ lời ngon tiếng ngọt gì cũng không ăn thua.
Muốn làm cho y vui vẻ thì cần phải trả giá bằng hành động thực tế: “Phó Thư, đêm nay không làm, ngủ ngon nhé.”
Phó Thư sẽ vui vẻ hỉ hả ngay.
Thương Vũ đi, Phó Thư phất khăn tay tiễn đưa ngàn dặm. Cuối cùng kế hoạch chia rẽ y và hoàng đế của Thương Vũ phá sản, đành phải phí công đi về, dù sao cả Bắc Thương Quốc to như vậy vẫn đang chờ hắn trấn thủ.
“Thập Nhất, ta thấy Thương Vũ không còn yêu ngươi nữa, chỉ là hắn có chấp niệm.” – Nói đến đây, Phó Thư không khỏi than thở trước chấp nhất về mười bảy, mười tám năm yêu đương say đắm. “Sau tất cả, hắn còn chưa hề chạm vào một cọng tóc của ngươi.”
Hoàng đế cười cười: “Dĩ nhiên là hắn yêu ta, nhưng nhiều năm trôi qua, hi vọng đã sớm bị chặt đứt, giờ hắn chỉ khá quan tâm ta mà thôi.”
Phó Thư nghiêng đầu nhìn hắn: “Vì tuyệt vọng quá lâu nên mới thông suốt?”
Hoàng đế gật đầu.
“Tựa như cảm tình ngươi dành cho Dung Cửu Châu, ngay khi chớm nở đã vô vọng rồi, cho nên ngươi cũng thông suốt từ rất sớm.”
Hoàng đế lại vuốt cằm.
“Ừm, từ giờ trở đi, bên cạnh ngươi chỉ có mình ta.”
Hoàng đế tỏ vẻ không thành vấn đề.
“Nếu dám có người khác, đừng trách ta ác độc!” – Phó Thư nắm chặt đấm tay.
“Phi tử thì sao?” – Hắn không thể cam đoan sau này sẽ không nạp phi. Vì dù hắn không cần thì cũng có thần tử đề nghị.
“… Ta không đánh nữ nhân.” – Tự đáy lòng, Phó Thư đồng tình với những nữ nhân hoang phí thanh xuân trong chốn cung đình, hơn nữa y còn thành tâm đề nghị hoàng đế đừng chậm trễ nữ nhi nhà người ta nữa.
“Được rồi, trừ phi ngươi chán ta trước, bằng không… đời này của ta chỉ có mình ngươi.”
Phó Thư chỉa chỉa mình: “Sao ta lại chán ngươi được!”
Hoàng đế cười khổ: “Người trẻ hơn ta, lại vừa đáng yêu vừa dễ lừa, tương lai… ai dám nói trước điều gì.”
Có vẻ như lời của hoàng đế đã ứng nghiệm. một nhân vật qua đường cuối cùng cũng đến Dưỡng Tâm Điện, trước là thăm tỷ tỷ hoàng hậu, Trình Tứ Thiếu. Ý không nằm trong lời nói, hắn mượn cớ yết kiến hoàng đế nhưng thực chất là muốn tìm Phó Thư chơi. Hoàng đế vốn định từ chối hắn, tuy nhiên Phó Thư nói muốn gặp một chút, thuận tiện vơ vét tài sản, dọa dẫm một phen.
Chẳng qua Phó Thư muốn thấy hoàng đế ghen, mặc dù đối phương là một người đáng ghét, song vơ vét tài sản là chuyện vô cùng sung sướng. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, y cứ đi dạo với Trình Tứ Thiếu cả ngày. Hoàng đế bất mãn, y lại càng bất mãn hơn: “Ngươi đâu có thời gian mà đi cùng ta!”
“Vậy ngươi theo giúp ta.”
“Ngày nào cũng đi với ngươi, ta ngán lắm rồi.”
Nếu hoàng đế không có một trái tim kiên cường, sợ rằng đất đã đầy mảnh vỡ của thủy tinh rồi. Hắn không phản đối hai người họ ra ngoài nữa, quay về mải miết với chính sự, nhất định phải cai trị giang sơn này cho quốc thái dân an, dân giàu nước mạnh, sau đó hắn và Phó Thư vui vui vẻ vẻ ngao du.
Kể từ khi biết tình nhân của Phó Thư là hoàng đế, Trình Tứ Thiếu cảm thấy tương lai của mình cực kỳ sáng lạn, hắn tràn ngập hi vọng:”Quân vương vô tình, nhất định rồi tỷ phu cũng chán ngươi, đến lúc ấy ta đón ngươi về.”
Trình tứ thiếu thâm tình chân thành. Phó Thư chặn họng hắn không thương tiếc: “Kiếp sau nhá.”
Quay về cung thấy nam nhân đang làm việc chăm chỉ, Phó Thư càng nhìn càng thích, nam nhân phải như vậy mới khiến y nhớ mãi không quên. Cũng chỉ có nam nhân như vậy mới vĩnh viễn chiến thắng được mọi tình địch. Dù là quan hệ gì, hoàng đế đã không quan tâm thì y cũng không cần phải chú ý. Phó Thư thông suốt, hoàng đế rất đặc biệt với y, y cảm thấy nói vậy khá đúng, bởi vì y là tình nhân duy nhất lợi hại ngang cơ với hoàng đế.
Lợi hại ở đây ý chỉ bạo lực. Có lần hoàng đế muốn dùng vũ lực để khống chế Phó Thư. Phó Thư không thèm khách khí, trực tiếp dùng dị năng chống cự, qua lại một hồi, hoàng đế rơi vào thế hạ phong, Phó Thư dương dương đắc ý: “Muốn đấu với ta? Ngươi còn non lắm!”
Cứ cái đà này, ngày phản công sẽ không còn xa.
Ấy thế nhưng Phó Thư không có suy nghĩ này. Lý do?
Là vì Phó Vong Tổ nói: “Làm thụ thì có gì không tốt nào? Cứ việc nhắm mặt lại kệ hắn muốn làm gì thì làm, thích ngủ thì ngủ thích mơ màng thì mơ màng. Còn làm công thì không được, ngươi phải khiêu khích tiểu thụ, ngươi phải chủ động, phải nắm giữ tiết tấu, nắm giữ độ mạnh yếu, vừa cần sức khỏe vừa cần kỹ xảo. Ngươi nghĩ sao? Trên giường, người thở dốc là ai? Đương nhiên là tiểu công. Tiếng kêu của tiểu thụ là tình thú. Làm công không thú vị. Tiểu thụ kêu không ai cười, người bị cười chính là tiểu công. Giống như ngươi vậy, làm được một nửa lăn đùng ra ngủ cũng chẳng lạ. Làm công sao? Trừ phi bệ hạ chủ động làm thụ, nếu không ngươi đừng hòng.”
Kết luận, Thập Tam ở trên giường thật quá thảm, chẳng những phải đối mặt với một bạn thụ đang làm một nửa lại lăn ra ngủ, còn bị thụ cười nhạo kỹ thuật kém.
Những lời này làm cho Phó Thư sửng sửng sốt sốt, càng ngẫm càng thấy có lý. Đêm đó, y cố gắng ngủ trong lúc làm, mới đầu hoàng đế không chú ý, sau một lúc lâu không thấy y phản ứng, liền nhéo y một cái, chỉ nghe thấy tiếng Phó Thư lầm bà lầm bầm. Nháy mắt ấy, hoàng đế suýt ngã quỵ, thầm nghĩ tiểu gia hỏa này lại nghĩ được chiêu mới để đối phó với hắn—— cao minh đấy!
Ba tháng sau, Phó Thư ghi danh đi thi ảnh vệ. Quan chủ khảo là đệ đệ của hoàng đế, Thập Nhị. Tất cả có một trăm hài tử, đều là đệ tử do chính tay Thập Tam huấn luyện, độ tuổi trung bình vào khoảng mười bốn. Phó Thư mười chín tuổi lọt lưới có vẻ nổi bật và khác biệt.
Cuộc thi kéo dài một tháng.
Trong một tháng này, hoàng đế ngày trông đêm đợi, ngay cả lệnh bài của Phó Thư cũng đã cầm sẵn trong tay. Phó Vong Tổ cười hỏi: “Lần này định tuyển bao nhiêu người?”
Hoàng đế quẳng lệnh bài ra: “Cho dù tuyển bao nhiêu người, y luôn là Cửu.”
“Ngươi muốn y tức chết?”
“… Là y nói y đứng thứ chín trong nhóm mười hai người.” – Trùng hợp mà thôi, nghĩ nhiều làm gì? Hơn nữa, Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, rất dễ nghe!
Thập Tam khó chịu: “Cửu? Vậy chẳng phải đứng trước ta à?”
Lão đại Thập Tứ cũng mất hứng: “Đã có một tên Thập Tam đứng trước rồi, giờ lại thêm một tên nữa, ảnh vệ trưởng ta đây phải ngẩng đầu làm người kiểu gì!”
Hoàng đế liếc bọn họ một cái: “Vậy Thập Tứ, ngươi lên đứng hàng thứ tám đi.”
Thập Tứ còn đang suy nghĩ.
Hoàng đế lại cười tà mị: “Họ thật của ngươi là gì?”
“Vương…”
“Ha, Vương Bát.” – Phó Vong Tổ cười to.
Mặt Thập Tứ hết đỏ lại trắng: Dám bắt nạt người trung thực như hắn, đúng là không biết tôn trọng trưởng bối!
Hoàng đế nhìn về phía Thập Tam: “Thập Tam, ngươi sẽ không để ý thứ tự hư danh chứ?”
Thập Tam nhìn trời: “Thôi, Thập Tam dễ nghe hơn, ta không thích tính toán chi li như đám nít ranh.”
Đang nói chuyện, ngoài điện chợt vang lên tiếng của Phó Thư: “Ta về rồi đây!”
Y bước vào với vẻ phong trần mệt mỏi, tang thương phong sương, hiển nhiên đã phải chịu không ít khổ, trong lòng là con mèo béo Tiểu Hoa đã bầu bạn với y suốt một tháng đầy đau khổ này.
Hoàng đế nhìn Tiểu Chi đang nằm úp sấp bên chân mình: “Chủ nhân của ngươi về rồi kìa.”
Tiểu Chi uể oải vểnh đuổi, chậm chạp chạy qua.
Phó Thư dài mặt ra nhìn hoàng đế không thèm đứng dậy nghênh đón mình, “Ngươi cũng không buồn hỏi xem ta có thi qua không!”
“Nếu thi không qua thì ngươi có thể vui vẻ như vậy không?”
Tâm sự của Phó Thư đều viết hết lên mặt, hoàng đế đâu có mù, sao lại không nhìn ra cho được.
Phó Thư cười rạng rỡ: “Ta qua rồi!”
“Ừm.”
“Ngày mai sẽ đi rút số thứ tự.”
Hoàng đế đưa thẻ đúc bằng vàng ròng ra: “Đây là số ta sắp xếp cho ngươi.”
Phó Thư nhìn mặt thẻ có chữ “Cửu” lấp lánh ánh vàng, mũi cay cay: “Thẻ không đủ to.”
Thẻ trước kia của Phó Thư đã trả lại cho Phó Vong Tổ. Lệnh bài của ảnh vệ chỉ được làm bằng đồng thau, mặt trái có biểu tượng hoàng thất, mặt phải là số thứ tự của ảnh vệ.
Hoàng đế nói: “Sao, đây là lệnh bài độc nhất vô nhị đấy?”
“Hì hì.” – Phó Thư cười ngây ngô. Y nhìn Thập Tam, Thập Tứ, Phó Vong Tổ. Bên người hoàng đế đã có ba ảnh vệ, thêm y nữa, thật tốt, đủ một bàn mạt chược rồi!
Ba năm sau, sau ngày sinh nhật thứ hai mươi hai, Phó Thư đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Thập Nhất, thật ra năm ấy ta có mơ thấy BOSS. Hắn không chấp nhận yêu cầu của ta.”
Rốt cuộc Nguyễn Vô Cầm không thể khôi phục được dung mạo, bởi vì Phó Thư cực lực phản đối phương pháp vô nhân đạo kia. Nguyễn Vô Cầm tỏ vẻ không sao cả, xấu như vậy cũng là một loại cá tính.
Hoàng đế cảm thấy sự mất mát thương cảm ẩn trong giọng nói của Phó Thư, liền ngẩng đầu lên. “Hắn nói ta vốn là cô nhi, không phải họ Hách, sinh nhật của ta là do hắn bịa ra, còn ngày nọ thật sự là ngày chết của ta.”
Kiếp trước, khi mười hai người họ bị bắt vào cô nhi viện, BOSS có nói với họ rằng, họ sẽ chết vào năm mười tám tuổi. Sự thực là, ngày đó là ngày họ phải chết. Mà họ, đều là cô nhi không biết cha mẹ là ai.
Nói tới đây, Phó Thư cười hì hì: “Nhưng ngày đó ta không chết, mượn tử thần được sống thêm vài ngài. Cho nên cơ thể ban đầu định nhập vào bị hư thối do thời tiết nóng bức, BOSS đành phải quẳng ta vào cơ thể này. Hắn nói… vì ngươi là định mệnh của ta.”
Vậy là, băn khoẳn cả đời của Phó Thư được giải quyết trong khoảnh khắc. Đôi khi y sẽ nghĩ đến trường hợp y chết đúng ngày sinh nhật, nhập vào cơ thể người khác. Liệu như vậy có gặp được hoàng đế không? Song BOSS có nói, nếu thế hai người sẽ gặp nhau bằng cách khác.
Giữa tăm tối, một sợi tơ hồng soi đường chỉ lối.
Cho nên Phó Thư xuyên đến thế giới này, trở thành ảnh vệ nho nhỏ bên cạnh hoàng đế.
Hai người như hình với bóng, là sự tồn tại chẳng thể tách rời.
Bầu trời của ảnh vệ là hoàng đế. Mà bầu trời thuộc về Phó Thư, là Phượng Hữu Hoài.
CHÍNH VĂN HOÀN.